Bụi Xưa

Chương 66: Thể chất người thường.



Bàn tay đang vuốt ve mông ta bỗng dừng lại, giọng hắn trầm xuống: “Ngươi đã nói muốn gọi ta bằng nhũ danh, chứ không phải là sư huynh.”

“Hừm…” Ta nhận ra có vẻ hắn không vui, vội vàng nói: “Chồng ơi…”

Hai mắt hắn đỏ hoe, hơi thở nóng hầm hập, hiển nhiên là hắn vẫn còn đang đắm mình trong dục vọng, hắn nhìn ta thở hổn hển mấy lần, cuối cùng hắn hôn lên mặt ta, vỗ nhẹ vào bờ mông vài lần rồi nó cũng bị hắn bóp đến đỏ ửng, sau đó hắn buông ra, nói: “Nghịch đủ rồi, chúng ta dậy thôi.”

Ta che mông lại và kinh ngạc nhìn hắn, ta đã làm được đến mức này rồi…

Chẳng lẽ hắn không muốn…

Ta nắm lấy hắn, nói: “Nhưng không phải chúng ta đã…”

“Sáng sớm tập thể dục một chút cũng tốt,” hắn cười nhẹ nói, “Nếu còn tiếp tục làm nữa, ngay cả cơm ăn cũng không có mà ăn mất.”

Vừa nói dứt câu, hắn liền xoa eo ta, điệu bộ và giọng điệu vẫn như cũ, dịu dàng thoải mái như ngày thường.

Hắn đứng dậy thu dọn đống hỗn độn trên người, ta nhìn theo dáng vẻ ôn hòa của hắn mà trong lòng xốn xang, nhưng hắn không lộ chút sơ hở, hắn đưa mu bàn tay sờ lên mặt ta, cười nói rằng đan dược này thật lợi hại vì gần như những vết sẹo trên mặt ta đã biến mất, hắn thì thầm với ta một lúc, còn hỏi ta muốn ăn món gì.

Ta thấy hắn đã ra khỏi lều tranh để hái rau, nên nhanh chóng lấy gương đồng ra soi một bên mặt, đúng thật là vết mờ đã nhạt hơn hôm qua, vết sẹo sâu trên trán cũng gần như biến mất, chỉ còn lại mấy đường trắng trên má.

Mặt mũi cũng không còn là vấn đề… vậy thì vấn đề nằm ở chỗ nào? Tại sao hắn lại bỏ đi? Hắn không thích ta gọi hắn là sư huynh sao? Hay hắn thực sự không muốn tiếp tục nữa? Hắn đói hả? Hay hắn mệt? Không lẽ chỗ đó vẫn còn đau sao?

Ta cất chiếc gương đồng đi, trong lòng có chút khó chịu, hay là hắn không thích gương mặt này của ta? Nhưng khi hắn đưa tay chạm lên mặt ta không hề thấy hắn tỏ ra ghê tởm.

Hắn đi hái rau xong rồi quay về, thấy ta đang ngồi yên một mình, liền đặt rổ rau sang một bên, cúi người xuống hôn ta, nụ hôn đó nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, ta cố gồng người không thèm hôn lại, cứng đờ nói chuyện khô khan: “Ta, ta đang tu luyện, không được…” Quấy rầy ta.

Nửa câu còn lại ta thật sự nói không nên lời, ta cũng không đành lòng nói ra, vì thế ta ngậm miệng không nói nữa.

Ta lén nhìn mặt hắn, nhưng thấy hắn cụp mắt xuống, trông thấy vẻ mặt hắn ngập ngừng như có lời muốn nói.

Ta lại mềm lòng, thuận tay lấy hộp gỗ mở nắp ra lấy đan dược cho hắn, sau đó để dưới bậc thang: “Ngươi mau uống đi, cơ thể mới sớm khỏe được.”

Nếu hắn ăn nó xong, bệnh tim của hắn chắc có thể thuyên giảm và nó sẽ không gây ảnh hưởng gì cho hắn.

“Ta không vội,” hắn dừng lại, nói: “Đợi khi đến Thương Hành rồi uống.”

“Vì sao?”

“Ngươi mới uống một viên thì đã ngủ tới nửa ngày, nếu ta uống xong thì chờ đến khi ta tỉnh lại, e là mặt ngươi cũng đã lành.”

Ta khó hiểu: “Đó chẳng phải sẽ hợp lý hơn sao?”



Hắn trầm mặc trong chốc lát, lại nói: “Ta sợ đau.”

Ta vừa nghe hắn bảo sợ, ta liền mất hết sự tự tin để thuyết phục hắn, dù sao ta cũng biết quá trình tái tạo da sẽ ra sao, việc đả thông kinh mạch đau đớn như thế nào, thậm chí khiến đầu đau muốn chết. Huống chi hắn không có tu vi, trên ngực vết thương so với trên mặt của ta lại sâu hơn nhiều, nếu như hắn uống đan dược tầm mười lăm phút sẽ thấm thuốc, nằm xuống là ngủ tới hai ba ngày cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Mặc dù ta biết rằng thuốc là vô hại, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn hắn đau đớn.

“Nhưng đan dược này có thể có thể giải trừ cấm chế trên người ngươi, chờ ngươi uống xong xem có tác dụng gì, chúng ta liền đi Thương Hành tìm Cố Khinh, còn lại viên đan dược kia cho ngươi, ngươi mau uống đi.”

Cố Khinh chỉ cần trị liệu vết sẹo trên mặt, nên không cần loại đan dược tốt như vậy, chỉ cần ta làm một viên Phục Nguyên Đan cho Cố Khinh, nếu sớm biết vậy ta không nên hấp tấp đưa cho hắn một viên! Thật là lãng phí!

Hắn nghe nói có thể nới lỏng cấm chế, ánh mắt của hắn tựa hồ sáng lên, hỏi: “Thật sao?”

“Thật.”

Trông hắn hơi do dự, nhưng vẫn có chút dè dặt: “Vậy đợi mặt ngươi hồi phục xong rồi ta sẽ ăn.”

“…Được.” Ta lúng túng đóng hộp gỗ lại, cúi đầu khịt mũi, xoay người không hỏi hắn nữa, chỉ cho hắn thấy bóng lưng một cái cao lớn, nghiêm túc luyện tập.

Chắc là hắn cũng thấy tâm trạng ta không tốt nên nấu toàn những món mà ta thích, bưng thức ăn lên bàn cho ta, ăn xong cũng không cho ta dọn dẹp chén đũa, nên ta theo hắn vào trong bếp phụ giúp và lắp bắp hỏi sao hắn không thích ta chủ động.

“Không phải,” hắn ngượng ngùng nói, “Ta chỉ là không nghĩ tới chuyện đó, trong lòng có chút không thoải mái.”

“Phải không?”

“Ừ.” Hắn gật đầu.

“Vậy ngươi không thích ta gọi ngươi sư huynh sao?”

Hắn lau chén, trả lời: “Ta không quen.”

Đó là lý do tại sao hắn không thích được gọi như thế.

Ta không hiểu, có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy ta sẽ không gọi nữa?”

Hắn quay đầu nhìn ta, sắc mặt hơi hơi khó coi, nhưng chỉ trong chớp mắt liền cười, nhanh đến nỗi đến giống như khi nãy là ta nhìn lầm vậy, hắn nói: “Sau này quen thì tốt rồi, không cần phải sửa.”

Hắn đặt chén xuống, bỗng nhiên ôm lấy ta, nói: “Ta xin lỗi.”

Thực ra ta không tức giận gì, nhưng đột nhiên ta cảm thấy hắn lạnh lùng với ta khiến lòng ta có chút không vui, hắn nói đến đây thì ta lại cảm thấy rụt rè, ta cảm thấy như đang làm khó cho hắn, ta vòng tay qua eo hắn, thì thầm: “Đối với ta dù ngươi nói gì hay làm gì, thì đừng làm điều đó nếu ngươi không muốn, ta cũng không ép buộc ngươi phải làm chuyện đó với ta…”



Ta biết sức khỏe hiện tại của hắn không tốt bằng ta, vì vậy ta nhanh chóng tha thứ cho hắn, nhưng ta cũng âm thầm cảm thấy mất mát một hồi, đáng tiếc thân thể hắn bị cấm chế khống chế, khiến cho sư huynh của ta yếu như vậy.

Ta thầm nghĩ, chuyện giường chiếu nên để nó diễn ra theo cách tự nhiên, đợi đến khi hắn muốn thì cùng làm.

Ta hạ quyết tâm để chờ hắn chủ động nhưng không ngờ hai ngày gần đây hắn tuy gần gũi sẽ hôn hít, sờ soạng cơ thể ta, nhưng khi ta thò tay vào trong quần lót hắn thì hắn viện cớ là hắn cảm thấy trong người mệt mỏi, ta cũng không phải là kẻ ngốc, trải qua qua mấy lần, tự nhiên cũng cảm nhận được đpojng tác cứng ngắc và bài xích của hắn.

Ta cảm thấy dường như hắn đang phớt lờ ta, nhưng nói như vậy cũng không đúng, hắn vẫn nói chuyện với ta bằng chất giọng nhẹ nhàng, chuyện gì cũng quan tâm chăm sóc ta, thậm chí còn chủ động đến gần ta.

Đôi khi ta hay ra tín hiệu để ám chỉ hắn, ví dụ như ta sẽ trong chăn ấm co chân lên rồi giả vờ giẫm nhẹ vào người anh em giữa hai chân hắn, rõ ràng là thứ đó cứng đến nỗi cộm vào lòng bàn chân ta, nhưng hắn lại nghiêm túc nói: “Làm nhiều quá sẽ không tốt cho ngươi ”

Đây là đạo lý gì vậy!

Ta không hiểu, ta cũng không tin, ta nghĩ rằng hắn đang tìm cớ để né tránh.

Ta đoán là hắn tính đợi cho đến khi vết sẹo trên mặt ta lành lại, nhưng cùng lắm chỉ mất vài ngày, đương nhiên ta có thể chịu đựng được hết, vết sẹo trên mặt ta cuối cùng cũng đã mờ đi, chỉ còn lại một vết sẹo trông khá rõ ở bên mắt phải, đó là chỗ có vết sẹo bị khoét sâu nhất, đến nỗi ta có thể nhìn thấy xương lộ ra, và nó cũng là chỗ đau nhất.

Một ngày nọ ta tỉnh dậy, lén lút soi gương đồng thì ta thấy đường trắng bên phải mặt đã biến mất, nếu không soi kỹ thì nhìn chẳng khác gì da mặt của những người thường. Ta ngẩn cả người, và vui mừng như điên nhưng ta cố gắng kiềm chế không để mình lộn xộn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chui vào lòng hắn ủn tới ủn lui.

Hắn bị ta đánh thức, cười vài tiếng rồi ôm chặt lấy ta, ấn eo ta hỏi: “Sao vậy?”

Ta ngẩng đầu lên, thấy hắn đang ngơ ngác nhìn ta, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Mặt của ta khỏi hẳn rồi!” Ta nhìn hắn, lại thấy hắn không có phản ứng gì, hắn vẫn còn ngơ ngác nhìn ta như bò đội nón.

Không phải hắn muốn đợi cho đến khi mặt ta lành hẳn rồi mới gần gũi với ta sao… Ta hơi do dự một chút, nhưng quyết định nắm lấy cổ tay hắn, đặt lên eo ta và để lòng bàn tay của hắn lên mông ta.

“Chồng ơi… không phải ngươi muốn đánh ta sao…”

Ta thở hồng hộc, ôm lấy eo và hông hắn, cọ mông xuống eo và bụng hắn, lí nhí: “Đừng làm ta đau quá là được…”

————

Tiểu kịch trường:

Lâm Trần ( phấn khích ): o(≧v≦)o Ta muốn làm chuyện đó với chồng quá!

Lâm Trần ( lăn qua lăn lại ) ( làm càn ): Chồng ơi đánh ta đi! Tới đây đánh ta đi! Đánh ta đánh ta đi!

Giang Mặc ( đè PP ( *mông ) Lâm Trần xuống ): Đừng nghịch…

Giang Mặc: ( thở hắt, chậm rãi đứng dậy )