4
Người giám sát là ai, không ai biết.
Thậm chí, người này không đi cùng đoàn vận chuyển bạc.
Phụ thân lại bị Vương đại nhân gọi lên nha môn mắng mỏ, nhưng khi trở về, phụ thân lại vô cùng vui vẻ.
“Vương đại nhân tức giận không biết làm sao, nhưng cũng không có cách nào.”
Đến ngày Tết Đoan Ngọ, đợt bạc đầu tiên triều đình cấp phát đã đến huyện Lam Hồ, nhưng giám quan vẫn chưa xuất hiện, bên ngoài còn đồn đại rằng người giám sát chưa từng đến.
Vì vậy, Vương tri phủ lại bắt đầu hoạt động.
Mỗi ngày, ông ta đều triệu tập phụ thân, chỉ bảo cách mua sắm, mua ở nhà ai, thuê đội thi công nào, đều do ông ta quyết định.
“Những thương gia và đội thi công đó, chắc chắn đều là người của Vương Nghiêu.”
Ngày khởi công, ta theo phụ thân đến đê, tình cờ gặp lại Hàn Chu.
Ta không muốn để ý đến hắn, nhưng hắn lại cố tình tiến lại gần, đắc ý đứng bên cạnh ta.
“Xem ra, việc đầu tiên ngươi muốn làm chính là ngăn chặn trận lụt năm năm sau?”
Ta liếc hắn một cái: “Ngươi đã nhớ được đề thi mùa xuân năm sau chưa? Nhưng với tài văn chương hiện tại của ngươi, dù biết trước đề cũng khó mà đỗ được.”
Hàn Chu cười lạnh: “Ngươi là loại người như vậy, dù sống lại thêm một đời cũng sẽ tự hại mình vì tính kiêu ngạo. Một nữ nhân, dẫu đầy bụng kinh luân thì sao chứ? Cuối cùng, thứ được sử dụng cũng chỉ là cái bụng của mình thôi.”
Hắn dừng lại rồi cười lớn: “Quên nói với ngươi, ta sắp cưới Vương tiểu thư, nàng ấy dịu dàng gấp trăm lần ngươi.”
Ta khẽ gật đầu: “Vậy thì bát cơm mềm này ngươi phải bưng cho chắc nhé.”
Kiếp trước, dù phụ thân đã qua đời, Hàn Chu vẫn dựa vào không ít mối quan hệ mà phụ thân để lại.
Không có các mối quan hệ của phụ thân làm bàn đạp, con đường làm quan của Hàn Chu sẽ chẳng thuận lợi như vậy.
“Họ Đậu kia!” Hàn Chu tức tối nói: “Ngươi không có tình nghĩa phu thê, nhưng ta sẽ không vô tình vô nghĩa như ngươi.”
Hắn chỉ tay về phía dòng nước cuồn cuộn: “Ta nhắc nhở ngươi một câu, đằng sau Vương đại nhân là người mà ngươi không thể đụng đến.”
“Để đáp lại, ta cũng nhắc nhở ngươi một câu.” Ta khẽ nghiêng mình: “Kẻ ngốc, dù có sống mười kiếp, cũng không thể mọc thêm một cái đầu thông minh.”
Hàn Chu trừng mắt nhìn ta, vung tay áo bỏ đi.
Ta khẽ vuốt màn che trên mũ, ánh mắt thoáng nhìn theo bóng lưng đầy giận dữ của hắn, rồi nghĩ về rất nhiều chuyện kiếp trước.
Ban đầu, chúng ta thật sự yêu nhau, ta tự tin rằng hắn yêu ta.
Năm thứ ba sau khi thành thân, chúng ta đến chùa cầu tự, khi xuống núi thì gặp bọn cướp, hắn che chắn cho ta, bị đ.â.m hai nhát. Hắn nghĩ mình không qua khỏi, chỉ khóc xin ta đừng thủ tiết vì hắn, mà hãy tìm hạnh phúc khác.
Khi đó, chúng ta thực sự đồng lòng, ta nghĩ rằng nếu hắn thật sự ra đi, ta cũng sẽ không sống nổi.
Tiếc thay, lòng người là thứ không chịu nổi thử thách.
Hắn có đủ đầy mọi thứ, liền chê bai ta tuổi già sắc suy, không còn mới mẻ. Một mặt hắn diễn vai phu thê ân ái với ta, mặt khác lại sống với người khác, con con đầy nhà.
Cả thành đều biết, chỉ mình ta là không hay.
Những ánh mắt thương hại của các phu nhân dành cho ta lúc đó, ta vì tự tin mà không để ý, giờ mỗi lần nghĩ lại, chỉ hận trước khi phóng hỏa, đã không đ.â.m hắn vài nhát.
“Phải chăng là Đậu tiểu thư?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta quay đầu lại, thấy một nữ nhân cao lớn đội mũ che mặt đứng trước mặt ta: “Là ta. Xin hỏi, cô nương là ai?”
Nữ tử khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta là Du Song Song, con gái của Du Điền Hoa.”
Con gái của Du bá bá! Đôi mắt ta sáng lên, vội gọi phụ thân đến.
Phụ thân cũng rất vui vẻ: “Phụ thân con cũng đến sao?”
Du Song Song lắc đầu: “Con đi cùng huynh trưởng, huynh ấy muốn đến học hỏi từ Đậu thúc thúc, còn con thì đi dạo chơi.”
Từ xa, huynh trưởng của Du Song Song đang đi tới.
“Tốt, tốt! Để tỷ tỷ của con dẫn con đi chơi.” Phụ thân dặn dò ta: “Song Song nhờ con chăm sóc, con phải làm tròn trách nhiệm của một người tỷ tỷ.”
Ta vội vã đáp lời phụ thân.
“Nắng quá, muội muốn về phủ hay muốn xem náo nhiệt thêm một chút?” Ta cười hỏi: “Một lúc nữa sẽ tế thần sông, còn một canh giờ nữa mới xong.”
Du Song Song nhìn ra mặt sông: “Vậy chúng ta xem thêm chút nữa.”
Ta phải ngẩng đầu mới nói chuyện được với nàng, nàng là người cao nhất trong số các nữ nhân mà ta từng gặp.
Du Song Song có vẻ rất hứng thú với đê điều, không chỉ xem kỹ lưỡng mà còn hỏi ta: “Người đứng bên cạnh Vương Nghiêu là ai?”
“Đó là Chu đại nhân, Bố chính sứ Tế Đông, đang mặc thường phục.” Ta đáp.
Du Song Song lẩm bẩm điều gì đó, ta không nghe rõ: “Song Song nói gì sao?”
“Không có gì.” Du Song Song đáp: “Chúng ta về thôi, ở đây nóng quá.”
Lên xe ngựa, ta tháo mũ che mặt, Du Song Song ngập ngừng một chút rồi cũng tháo mũ xuống.
Ta ngạc nhiên: “Song Song, không thấy nóng sao?”
Nàng mặc áo cổ cao, trên cổ đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng nàng thật sự rất đẹp, nét mặt toát lên vẻ anh khí, với chiều cao này, nếu nàng cải trang thành nam tử, cũng không ai phát hiện được.
Ta chưa từng gặp Du bá bá, không ngờ ông ấy lại có cô con gái xinh đẹp đến vậy.
“Cũng bình thường thôi.” Nàng chỉ vào cổ mình. “Có vết sẹo, ta thấy không đẹp nên mặc áo cổ cao.”
Thì ra nàng có nỗi niềm khó nói, thật là ta đã vô tình rồi.
Du Song Song vén rèm xe ngựa, nhìn ra bên ngoài và chuyển sang câu chuyện khác.