Bước Chân Qua Vũng Nước Đỏ

Chương 17: Trai tài gái sắc



Tiếng chim hót vui tai, vườn hoa đủ sắc màu, cây xanh tốt tươi đong đưa cùng cơn gió mát lành, phất phơ tài áo dài dài qua gối của một cậu bé tầm bảy tuổi. Áo màu xanh lục đậm, có họa tiết cũng màu xanh nhưng nhạt hơn trông như những mầm non đang đâm chồi. Cậu đang ngồi ở trong một khu vườn rất rộng hẳn thuộc về gia đình quyền quý.

Cảnh đẹp nhưng người không vui. Cậu ngoáy tai cảm thấy lũ chim nheo nhéo thật phiền phức. Vườn hoa tuy rạng ngời nhưng lại khiến khuôn mặt non trẻ cau có. Gió thổi qua thì cậu hắt hơi mạnh như muốn trách rằng gió là nguồn gốc của bệnh tật.

Hóa ra, nguyên nhân cậu bé áo xanh đậm bực dọc là bởi thầy giáo đã giao cho nùi bài tập. Cậu làm từ sáng đến chiều rồi vẫn chưa xong, và chúng rất khó nữa. Thay vì vặn óc suy nghĩ, cậu đem sự khó chịu đó đổ vào khung cảnh xung quanh.

"Không hay đâu! Cảnh đẹp thế này mà sao anh nhăn nhó quá vậy?"

"Hử? Ai đây?"

Bỗng, có cô bé nhỏ nhắn, chắc chỉ trạc tuổi cậu hoặc thấp hơn, từ đâu bước đến bàn học. Cô bé mặc chiếc áo bà ba màu hoa sen, hòa vào cảnh vườn càng thêm đáng yêu.

"Em là Thiện Lành. Công chúa nước Phù Giang."

"Liên quan gì tao. Đi chỗ khác chơi." Cậu cau có, nghiến răng như muốn ăn thịt Lành vậy.

"Anh thật cục súc! Ngắm cảnh đẹp xong rồi nhìn cái mặt anh liền hết vui." Cô bé làm bộ hờn dỗi.

"Gì vậy" chị hai ", ở đâu tới đây nói cái giọng nghe ghét vậy?"

"Anh mới là đồ đáng ghét, còn ngốc nữa."

"Hả?"

Làm lơ thái độ xua đuổi của cậu bé, Thiện Lành càng tiến đến gần hơn. Bất ngờ thay, cô cầm bút lên rồi lần lượt giải vài bài toán của cậu. Bài khó, Lành giải được. Bài dễ, Lành giải cực nhanh.

"Lêu lêu." Thể hiện chút xíu xong thì Lành bỏ đi, lè lưỡi giễu cợt cậu nhóc đang trố mắt đầy ngạc nhiên.

"Giỏi quá!" Cậu bé cảm thán rồi lập tức chạy tới giữ lấy cánh tay của Lành. "Khoan đã."

Lành hơi bất ngờ vì cậu bắt kịp cô rất nhanh, đã vậy còn nắm chặt tay nữa. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn là con gái, Lành đột nhiên thẹn thùng.

"Anh.. anh làm gì đó?"

"Anh còn nhiều bài lắm, giúp anh với."

"Không. Anh là đồ đáng ghét, em không thèm giúp anh đâu." Tuy hơi mắc cỡ nhưng Lành vẫn làm giá.

Tuy nhiên, khi Lành vô tình nhìn toàn diện cậu bé trước mặt, cũng khôi ngô, tuấn tú và hẳn là người thuộc dòng quyền quý. Đôi má hồng như màu áo đột nhiên "ưng" ngay, có ý mến thương.

"Anh còn nhiều bài khó chưa biết cách giải, giúp anh đi, em muốn gì cũng chiều được hết."

Thời thơ ấu hồn nhiên đáng yêu biết bao!

"Vậy.. Anh hứa sau này lớn lên phải cưới em đó nha."

"Cưới?" Cậu nghiêng đầu chưa hiểu, nhưng vì đống bài tập nan giải nên cậu gật đầu đại luôn. "Hứa thì hứa."

Choang! Tiếng búa đập sắt vang lên inh ỏi đánh thức Thiện Lành khỏi giấc mơ về ký ức cũ. Trời đã sáng, ông Thương và cậu học trò đã thức dậy và bắt đầu công việc hàng ngày.

Gần nhà có dòng suối và thác nước, lẽ ra sẽ tạo nên âm thanh thật thanh bình. Nhưng tiếng rèn sắt lấn chiếm hoàn toàn.

"Ôi trời, ồn quá đi!" Luyến khó chịu.

"Đành thôi, chúng ta được họ cho qua đêm là quý lắm rồi."

Tú bước đến quỳ xuống trước Thiện Lành.

"Xin công chúa thứ lỗi, tôi vẫn không có cách nào bắt được tín hiệu để xin viện trợ."

Lành chả quan tâm đến thái độ tự trách của Tú mà vội vã hỏi thăm.

"Hai anh đã khoẻ hơn chưa? Vết thương còn rỉ máu không?"

"Ơ.. Khoẻ nhiều rồi ạ." Điều đó khiến Tú hơi ngơ ngác.

Lành sinh ra trong hoàng tộc nhưng nào có tính cách hống hách thường thấy của những cậu ấm cô chiêu. Cô thấu hiểu nỗi khổ của dân chúng, họ đều luôn cố gắng hết mình vì trách nhiệm trên vai.

"À, nếu anh khoẻ rồi.. Hay là xem thử có phụ giúp gì được cho ông Thương không nhé. Họ cho chúng ta ở nhờ, nếu giúp được gì thì hãy giúp họ." Nói với Tú xong, Lành quay sang giục Luyến nhanh chóng thức dậy. "Chúng ta xuống bếp nấu gì đó thôi nào, Luyến."

Cách đó không xa cũng ở trong khu rừng, có chàng trai vẫn đang ngủ ngon dưới gốc cây to, đến gần trưa mới ngáp ngắn ngáp dài thức dậy do bị thợ săn nanh quỷ tóc ngắn réo tên liên hồi.

"Anh là heo à mà ngủ dai vậy, Hoàng?"

"Ồn quá, mày là mẹ tao à?"

"Thôi xin, tôi không có đứa con nào tệ như anh." Nguyên nhíu mắt, méo môi đầy ý mỉa mai Hoàng.

"Con nhỏ này! Muốn đánh lộn à?"

Hoàng vừa mới thức dậy đã phải chí choé chẳng ngớt với Nguyên rồi. Trong khi đó, Hữu đã thực hiện xong vài bài tập thể dục khởi động cho ngày mới.

Đang chửi lộn hăng say thì ánh Mặt Trời chiếu xuyên qua tán cây rọi đến Hoàng, Nguyên nhìn rõ Hoàng hơn so với chiều tối hôm qua, chợt cô hạ thấp giọng xuống.

"Ồ, nhìn kĩ thì anh cũng khôi ngô phết đấy. Áo thun dài tay cũng rất hợp với anh. Nhưng tôi nghĩ nếu là màu trắng hoặc đỏ nhạt sẽ đẹp hơn so với màu xanh lục đậm."

"Tao không cần khen. Tao thích màu này từ khi còn bé rồi, hòa mình với cỏ cây, được chưa?" Trước lời khen thật lòng của Nguyên lại khiến cho Hoàng cảm thấy khó chịu hơn.

"Đừng có tự cao. So với người đó thì anh không đẹp trai bằng đâu." Nguyên nhắm mắt nghĩ về ai đó, Hưu từ xa nghe Nguyên nói thế thì vênh cái mặt lên trời đầy tự hào. Nguyên hớn hở nói tiếp: "So với bác sĩ Thích, anh không bằng một góc."

Hữu suýt thì hộc máu.

Chợt, Nguyên nghe có âm thanh lạ. Vội vàng lần tìm nguồn phát. Hoàng bảo anh có nghe thấy gì đâu, có chăng chỉ là tiếng thác đổ. Nhưng Nguyên đinh ninh rằng có tiếng gì đó rất giống tiếng kim loại va chạm lẫn trong tiếng thác. Trước đây, Nguyên từng là quân y đi cứu giúp những người gặp nạn trong đại họa nanh quỷ càn quét. Thời gian đó giúp Nguyên nâng cao thính giác của mình để có thể nghe thấy những lời kêu cứu, rên rỉ dù rất nhỏ.

Được một lúc, Nguyên tìm ra được ngôi nhà phát ra tiếng kim loại đó.

"Kế bên là thác nước, ngôi nhà này dùng tiếng ầm ầm để che giấu tiếng rèn sắt." Nguyên cười tươi vì đã đúng.

Thật thú vị, cặp đôi này thật thú vị. Người nam thì có thể cảm nhận nanh quỷ qua mùi, người nữ thì có thể nghe thấy những âm thanh cực nhỏ.

Hoàng nhìn ngôi nhà, có lẽ đó là ngôi nhà của người thợ rèn mà Thích từng nhắc tới.

Kế bên có dòng suối trong lành, có cô gái trẻ mang theo mớ quần áo rồi cẩn thận giặt dũ.

Lành chả thèm quan tâm đến thân phận công chúa. Cô muốn tự tay giặt đồ giúp ích phần nào đó cho ông Thương, mặc cho Luyến hết mực khuyên ngăn.

Tiếng búa tạm dừng. Gió thổi rung động các tán cây xào xạc, hòa cùng tiếng suối róc rách tạo nên đoạn nhạc êm dịu của thiên nhiên, du dương bên tai của Hoàng và Lành.

Hoàng không rời mắt khỏi Lành. Lành vô tình ngẩng đầu lên thì thấy Hoàng. Ánh mắt chạm nhau rồi giữ lấy nhau bởi thứ cảm xúc huyền bí khó tả. Mây như ngừng trôi, thác như thôi đổ, hai con người bất động.

Nhưng Hữu và Nguyên có quan tâm cảm giác đó của Hoàng đâu. Hữu cầm rìu băng qua suối lao nhanh về phía Lành khiến Lành hoảng hốt.

Phía sau cô, nanh quỷ thân rắn đang trườn tới. Ả lè cái lưỡi dài nhằn định trói chặt công chúa. Rất may, Nguyên có súng, bắn chính xác vào cái lưỡi gớm giếc đó.

Quỷ rắn giật mình nhìn về phía họ. Hữu đã tới sát bên và vung rìu. Đuối rắn chợt quật vào chân Hữu khiến anh ngã lăn ra. Giây bất cẩn của Hữu giúp quỷ rắn lùi ra xa tạo khoảng cách. Quỷ đầu trâu cũng vừa kịp đến nơi liền lao đến húc đầu vào Hữu. Cặp rìu chặn cặp sừng nhưng lực của tên nanh quỷ khá mạnh đẩy Hữu văng xuống suối. Tạo cơ hội cho quỷ rắn bắt lấy công chúa Thiện Lành.

Ả tưởng đâu mọi thứ sẽ dễ dàng như thế.

Khi Hoàng thoát ra khỏi vùng cảm xúc khó hiểu, anh rút kiếm xuất trận. Quỷ rắn lao vừa tới chỗ Thiện Lành thì nhận ra, chỉ có cái đầu là tới nơi, còn cái thân đã bị Hoàng cắt lìa dễ dàng và nhanh gọn. Thậm chí, Hoàng còn chẳng truyền sinh lực vào kiếm.

Quỷ đầu trâu thấy có kẻ địch mạnh vội rút lui, ẩn mình trong rừng sâu.

Lành quan sát Hoàng phẩy máu trên kiếm, thật oai phong lẫm liệt! Sau nhiều năm, màu hồng sen trên bờ má ấy đã trở lại.