Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 130: Quyết liệt ôm chí lớn



“Anh thì tốt số rồi Lôi à, cậu Kiệt thì lanh lợi, Simon chu đáo, Thượng Thần Hi thì lo liệu mấy công ty nhỏ, giờ đây có thêm cậu Luân làm việc ở chính phủ, sắp tới tôi biết anh không chỉ mua đi bán lại ở Tân Giới đơn giản như vậy đâu.” Ông chủ Ngô đang ngồi chơi bài, đột nhiên cảm khái với Lôi Kình.

Thượng Thần Hi và Cố Thừa Luân vì lời nói đó cũng đưa mắt nhìn về nhau.

Lôi Kình rít điếu xì gà trong tay rất cao hứng nói: “Định hướng thì tôi phải có nhưng bây giờ chưa phải lúc ra tay.”

“Nghe ông Lôi nói vậy tôi thật có hứng thú, khi nào thì tôi mới được theo ông học hỏi?” Thượng Thần Hi tranh thủ nói.

Lôi Kình cười rất sảng khoái, vỗ vai hắn một cái: “Yên tâm đi, tôi nhất định chừa phần cậu!”

“Cám ơn ông Lôi!”

Lôi Kình lại quay sang vỗ vào bả vai Cố Thừa Luân, ánh mắt đăm chiêu: “Nhưng chuyện có thành công hay không đều phải coi cái cậu này được việc hay không?!”

Cố Thừa Luân nghe liền đoán biết Lôi Kình bắt đầu kêu hắn làm việc cho ông ta, im lặng chờ ông ta vào đề.

“Lỡ nói rồi, thôi tôi đành nói luôn, tôi sợ mình lại quên.” Lôi Kình bắt chéo chân, trực nhìn vào mắt Cố Thừa Luân nói rõ: “Lô đất nhà ga xe lửa mới ở Hong Kong sẽ lần lượt mở rộng phát triển. Tôi biết bên đó có một kế hoạch chuẩn bị gọi thầu với một công ty xây dựng. Tuy nhiên trước khi họ công bố công ty trúng thầu sẽ phải thông qua bộ phận quy hoạch bên cậu trước. Cậu hiểu ý của tôi chứ?”

“Bên đó là khu vực thuộc Cửu Long, chỗ tôi công tác trực thuộc khu Tây Bắc mà!” Cố Thừa Luân nhíu mày khó xử, từ tốn nói với Lôi Kình.

“Có vấn đề sao?” Lôi Kình lườm Cố Thừa Luân tỏ ra là bản thân không hiểu ý hắn vừa nói.

Thượng Thần Hi tinh ý hiểu ra vấn đề, cúi người bấu vào bờ vai của Cố Thừa Luân một cái, thay bạn mình trả lời: “Ông Lôi à, tôi nghĩ thằng Luân cần có nhiều thời gian tìm hiểu kĩ hơn.”

Lôi Kình gật gù, “Các cậu làm việc thì tôi yên tâm! A... sao nghe miệng khô khan quá! Chị Châu! Bảo nhà bếp làm mấy món tráng miệng mang ra chiêu đãi mọi người đi!”

Nghe Lôi Kình bảo với giúp việc trong nhà vậy ông chủ Ngô liền nói: “Đâu cần phiền vậy chứ, chúng tôi ăn chút trái cây được rồi. Không hiểu sao bây giờ nghe thèm ăn trái sầu riêng quá!”

“Đúng là tôi cũng nghe thèm, nhưng đang lúc trái mùa!” Lôi Kình nhăn mặt.

Thượng Thần Hi thấy có cơ hội để ra ngoài liền nhanh miệng nói: “Hay để tôi chạy ra ngoài tìm thử, chắc là có chỗ bán thôi! Không thử tìm thì làm sao biết bên ngoài còn bán hay không.”

“Chà, thật được việc! Giỏi đấy!” Ông chủ Ngô hào hứng khen.

Có thể thấy dù chuyện lớn hay nhỏ, hắn đều không muốn ông chủ của mình phải ôm về thất vọng. Được việc như vậy, có thể thấy lòng ôm chí lớn, bám chặt cây đại thụ này!



“Luân! Đi cùng tao!” Thượng Thần Hi gọi một tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà khách.

Cố Thừa Luân mặc dù không thuận ý cũng phải đứng dậy và rời đi.

Hai người ngồi trong xe, chạy ra ngoài đường lớn, Cố Thừa Luân không nhịn được cuối cùng cũng lên tiếng:

“Mấy chuyện mua trái cây vặt vảnh như vậy mình cũng cần phải đích thân đi, chẳng khác nào thằng **-li đâu chứ!”

“Sao, mày không thích à?” Thượng Thần Hi khinh khỉnh liếc qua vẻ mặt không cam tâm của thằng bạn.

“Tự dưng lại đi làm chân sai vặt cho người ta, sao lại không thích!”

“Điểm khác biệt là những gì bọn người ngoài kia không làm được mình có thể nhẫn nại làm được.”

“Hiện tại không phải mùa sầu riêng, kiếm được mấy sạp trái cây bên Thái cũng chưa chắc là có."

“Không tìm thì làm sao biết không có!”

Cố Thừa Luân lắc đầu, thở dài một tiếng. “Những gì không nắm chắc thì càng không nên hứa chắc với người ta. Sở dĩ con người biết tới thất vọng, là bởi kì vọng thiếu lí trí.”

“Nếu như chúng ta không kì vọng thì làm sao có hành động, thì làm sao có thành tích để mà hưởng thụ đây!”

“Thành tích là do mình tự xây dựng bằng hành động cụ thể, hiểu không?” Cố Thừa Luân không ngần ngại đôi co tới cùng, vì lời Thượng Thần Hi nói càng lúc càng ngông.

Thượng Thần Hi đánh vô lăng, nhún vai một cái: “Thì bây giờ không phải đang hành động cụ thể ư?”

Cố Thừa Luân hậm hực, rốt cuộc cũng nói ra trăn trở ở trong lòng: “Bây giờ bắt tao phải hành động cụ thể kiểu nào đây, vừa rồi Lôi Kình bảo tao đến khu Cửu Long lấy tin tức, trong khi ở đó không thuộc quyền giám sát của tao.”

“Chẳng lẽ mày làm việc cho chính phủ thì không được giao lưu với các bộ phận quản lý khác à, bạn đồng nghiệp chung ngành chẳng lẽ không có, tóm lại là sẽ có cách thôi!”

Thượng Thần Hi thấy có sạp trái cây liền dừng xe chạy vào hỏi, không có thì tiếp tục lên xe, cứ vậy mấy chập liền không biết mệt.

“Bây giờ bắt tao đi qua khu khác lấy tin, còn bắt người ta hùa theo làm bậy à, nực cười!”

“Chỉ cần là nơi có con người thì chắc chắn có biến động ngầm, có biến động tức là có cơ hội. Chỉ cần mình dốc sức nghĩ cách và tìm tòi, nhất định là sẽ nắm bắt được. Trăm sự đều nhờ vào cái đầu biết động não!” Thượng Thần Hi vẫn rất tự tin.



Mặc dù là hắn, đi qua biết bao nhiêu sạp trái cây, cửa hàng lớn nhỏ, vẫn không tìm thấy được trái sầu riêng nào, ôm một cục thất vọng ê chề trở vào trong xe nhìn Cố Thừa Luân cười cười.

“Một lát nữa mày tay không trở về cùng với cái đầu biết động não, rồi để coi ăn nói với người ta thế nào đây!” Cố Thừa Luân không ngại châm chọc.

Thượng Thần Hi đánh vô lăng rẽ vào con phố khác, chăm chú quan sát các biển quảng cáo, đến khi nhìn thấy mấy dòng chữ bắt mắt hiện lên cùng hình mấy trái sầu riêng, lại đắc ý quay sang liếc Cố Thừa Luân một cái:

“Hóa ra sầu riêng không chỉ nhập ở mỗi Thái Lan!”

Hắn bước xuống xe, bộ dạng phấn khích chưa từng thấy. Giống như việc gì trên đời, hắn đều bao quát làm được trong tầm tay, chỉ cần không ngại ôm khư khư cái khát vọng cháy bỏng của chính mình.

Cố Thừa Luân không biết nên mừng hay không, với tính cách háo thắng này của Thượng Thần Hi, hoàn toàn hết nói nổi!

...

“Thằng Luân dạo này bận ra ngoài kiếm tiền, giống như sắp phát tài rồi, còn phải kêu anh dẫn em đi mua sắm, giờ thì đưa cái thẻ, còn dặn quẹt thoải mái! Em sắm sửa nhiều đi, đừng lo cho túi tiền của nó!”

Uông Thành đưa Hy Hiền vào trung tâm thương mại vừa đi vừa luyên thuyên.

 Thời gian này, hai người họ đặc biệt thân thiết, cũng bởi Hy Hiền đang phụ bán quán mỳ nhà anh trước khi tìm được công việc chính thức. Vì quý mến cô, chú thím Uông càng nhiệt tình, bảo cô ở lại nhà của họ để tiện chăm sóc. Dù sao nhà họ lại rộng, từ ngày Ân Hi chuyển đi, coi như được dịp nhìn thấy sự buồn tẻ.

Hy Hiền không muốn làm phiền anh trai, huống chi Cố Thừa Luân thường xuyên không ở nhà, nên cô cũng nhận lời ở lại nhà Uông Thành.

Hai người tính tình vui vẻ, nói chuyện rất hợp ý nhau, cả buổi nói cười rôm rả...

“Anh dành thời gian đi mua đồ với em như vậy, hay cũng mua cho mình vài cái áo mới đi!” Hy Hiền chỉ sang cửa hàng đối diện, hào hứng kéo Uông Thành băng qua dòng người.

Lúc này bỗng thấy Uông Thành nhìn về hướng nào đó, như bị chôn chân một chỗ, kinh ngạc gọi lớn: “Thằng... Luân kìa!”

Không phải nói ra ngoài có việc sao, bận như vậy... hiện tại ở đây mua sắm?

Uông Thành hậm hực tiến về phía cửa hàng bên phải, bước chân vội vàng. Hy Hiền cũng kinh ngạc, cũng chạy vội theo.

“Luân! Ủa... Ân Hi?”

***