Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 132: Khiêu khích



“Dạo này cậu Jay nên thân hơn trước, bữa đó sang Nhật công tác nó triển khai ý tưởng rất hay ho chứ hả!” Ông chủ Trần đánh golf cùng Lục Phú An xong thì khen một câu.

Bên này Lục Phiến nghe vậy liền tiếp lời: “Thằng Jay vẫn còn là trẻ con, phải theo chú bác học hỏi nhiều hơn nữa.”

“Bọn già chúng tôi lạc hậu rồi, phải để lớp trẻ tiếp thu thêm, cũng cần bồi dưỡng thêm.”

Lục Phúc An tinh ý nhận ra khác thường trong câu nói của ông chủ Trần, liền buông gậy đánh golf qua một bên quay về chỗ xe điện lấy khăn lau mặt, ông nói: “Dạy dỗ trẻ con mà, nên có gì thì ông cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo được không?”

“Chuyện là thế này, dạo trước cậu Jay có kí chi phiếu 1 triệu, số tiền so với hoạt động của Thượng Thần thì không có đáng gì, nhưng lạ ở chỗ thanh tóa nằm ở Tòa soạn Star J. Tôi cũng biết nay tòa soạn đó đã sáp nhập vào công ty dịch vụ thuộc công ty con của Thượng Thần... có điều lạ là, nơi rút ra ở tận đại lục, còn từ một công ty kế toán có hoạt động đen nữa. Đúng lý ban đầu tôi không định nói lại với ông đâu, nhưng tôi sợ Jay bị người khác lợi dụng thôi, dính tới mấy công ty kiểu đó, có làm tổn hại thanh danh Thượng Thần trong tương lai hay không, nên tìm hiểu rõ vẫn nên.”

Lục Phúc An nhíu mày, Lục Phiến thì nhanh miệng chê trách: “Có phải không đây, thằng Jay này có lúc cũng ẩu đến vậy!”

Ông chủ Trần nhìn sắc mặt Lục Phúc An, nói đỡ cho Jay: “Tôi nghĩ Jay không biết mình ký chi phiếu đó để làm gì cũng nên. Có lẽ người cộng tác bên Tòa soạn tay chân không sạch sẽ, qua mặt cậu ấy thôi!”

Lục Phúc An lườm qua Lục Phiến, giọng nói lạnh lùng: “Gọi cho bên phía công ty dịch vụ, cắt tòa soạn Star J khỏi hệ thống hoạt động!”

“Vâng.”

...

Lục Tuấn nghe cha và chú Lục Phiến dạy dỗ cho một trận không chịu được cuối cùng cũng chạy đến tòa soạn Star J để mà chất vấn Helen.

Helen đương nhiên cũng đã nhận được thông báo của công ty dịch vụ chủ quản, cho nên càng nóng lòng gặp Lục Tuấn hiểu rõ tình hình cụ thể.

“Hi Jay! Còn tưởng anh không chịu nghe điện thoại của tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh đó...” Vừa thấy Lục Tuấn đẩy cửa văn phòng bước vào, Helen đang cầm điện thoại nghe máy vội vã đặt xuống, hồ hởi nói.

“Helen! Tôi cũng muốn hỏi em một chuyện... Chi phiếu 1 triệu lúc trước ký được thanh khoản ở đại lục, tại sao chứ? Em dùng vào việc cá nhân, không phải khoản chi cho tòa soạn mà đúng vậy không?”

“Tôi đã đắp vào chỗ trống rồi mà, không phải tôi rút quỹ của công ty anh cần gì nóng nảy như vậy?” Helen thở hắt ra một hơi, không ngờ chuyện Lục Tuấn đề cập lại là việc này, huống chi cô cũng có vốn ở tòa soạn, chi phí kê khai đều minh bạch.



“Cái tôi bận tâm ở đây là em đã đưa số tiền đó cho ai, Cố Thừa Luân sao?”

Helen khựng lại, bấy giờ đã hiểu ra vấn đề, Lục Tuấn giờ phút này, tồn vong của Star J không hề bận tâm mà chỉ lo ghen tuông vớ vẩn.

“Anh có biết phía công ty dịch vụ đã tách Star J ra khỏi rồi không? Chúng ta sẽ đối mặt với nhiều hoạt động thiếu sự hỗ trợ về truyền thông, ekip chuyên môn, còn cả vốn lưu động. Kế hoạch sẽ phải làm lại hoàn toàn, anh tính sao đây?”

“Ngày trước không có công ty dịch vụ tòa soạn của mình vẫn hoạt động tốt mà, tôi tin tưởng khả năng của em. Tôi chỉ muốn biết, em vẫn còn nặng lòng với tên Cố Thừa Luân kia sao, em bị hắn lợi dụng rồi...”

“Anh im miệng đi!” Helen gằn lớn, đối mặt trước Lục Tuấn, chưa bao giờ cô dám to tiếng, hiện tại quá sức chịu đựng, cô không còn nhịn được nữa. “Tôi đã nói rõ với anh trước đó rồi kia mà, sao vẫn còn không hiểu, giữa tôi và anh chỉ là cuộc vui. Quan hệ chúng ta cho dù có sự tồn tại của Wallace hay không đều như vậy thôi.”

“Sao em lại nổi nóng với tôi như vậy, tôi thể hiện rõ tấm lòng của tôi với em rồi, em cần gì dùng thái độ đó bao che cho mình. Nếu em không có cảm tình với tôi thì đâu cần việc gì cũng chiều theo ý tôi.”

“Trước giờ tôi chiều theo anh, nhẫn nại với anh vì coi anh là ông chủ của tôi, nếu anh cứ dùng thái độ xử sự như vậy tôi thực sự khó lòng làm việc tiếp tục với anh.”

“Chuyện công việc gác qua một bên đi, cái tôi muốn biết lúc này là, có phải em vẫn còn qua lại với tên Cố Thừa Luân đó đúng vậy không?”

Helen tức đến run rẩy cả người, từng lời từng lời một nhấn mạnh: “Tôi có qua lại với ai đều không liên quan tới anh, có còn nặng tình với Wallace hay không cũng không liên quan tới anh. Anh hài lòng chưa, ngoài công việc và Star J, vốn dĩ giữa tôi với anh không có gì để nói ở đây! Are you Okay?”

Lục Tuấn căng mặt rời khỏi văn phòng, đóng sập cánh cửa ‘rầm’ một cú thật mạnh.

...

“Tối nay Tép Nhỏ có nhiều việc lắm sao, giờ này còn chưa thấy tới?” Lôi Kình cùng nhóm người Simon, cậu Kiệt sải bước đi trong dãy hành lang, quay sang hỏi Cố Thừa Luân đang đi song song.

“Nó chạy ra ngoài lo chút chuyện lặt vặt bên ông chủ Ngô, có nhắn với tôi là sẽ chạy tới đây liền.”

Lôi Kình gật đầu, tính nói gì đó thì cánh cửa phòng VIP ngang qua đột nhiên mở cửa, người bước ra trông thấy ông thì lập tức khép nép gật đầu, “Chào ông Lôi!”

Lôi Kình thấy lạ cũng đưa mắt nhìn vào bên trong, vừa hay chạm mặt với Lục Tuấn.



“Bác Lôi!” Lục Tuấn buông gậy thục bida qua một bên, lễ phép gật đầu chào Lôi Kình.

“Jay! Sao chơi bida một mình buồn vậy?” Lôi Kình bước vào bên trong.

Lục Tuấn dẹp vẻ ủ rủ qua một bên, tia mắt dừng lại trên người Cố Thừa Luân, nhưng lại từ tốn trả lời Lôi Kình: “Mới bị cha quở trách mấy câu... tâm tình không được tốt cho lắm! Bác cũng có hẹn sao ạ?”

“Bác đặt bàn ăn cơm với đối tác ở tầng trên... À, còn đây là Wallace, chắc con gặp qua rồi hả, nó đang làm việc chỗ bác!” Lôi Kình thấy Lục Tuấn cứ nhìn chầm chầm vào Cố Thừa Luân cho nên cũng nhiệt tình giới thiệu.

Lục Tuấn hơi xị mặt, hoàn toàn không chút nào niềm nở, nhưng vẫn rất lịch sự mở lời mời với Lôi Kình: “Bác à, có hứng thú chứ! Đánh với con một ván đi!”

Lôi Kình đương nhiên là hứng thú, ngoài golf ra, ông còn rất thích chơi bida.

Ông cởi áo khoác vest bên ngoài ra đưa cho Simon để khỏi vướn víu, mặt hất qua chỗ Cố Thừa Luân cao hứng nói: “Cậu có phước đó, có dịp thấy tôi một cơ hết điểm rồi!”

“Vậy phải học hỏi nhiều rồi!” Cố Thừa Luân vui vẻ đáp.

Lục Tuấn giấu lại tiếng hừ lạnh vào lòng, không khỏi âm thầm cười nhạo. Chuyện Thượng Thần Hi xách dép cho Lôi Kình, chịu khuất phục làm chân chạy vặt cho bác ấy, Lục Tuấn nghe chú mình và cha nói lại mấy lần, hết ý cười nhạo bọn họ. Còn tưởng Cố Thừa Luân thanh cao đến đâu, từ chối lời mời của Thượng Thần, nay cũng học theo Thượng Thần Hi làm con chó theo đuôi của Lôi Kình. Đầu mày cuối mắt đều là vẻ nịnh bợ lấy lòng ông chủ!

Lôi Kình không chút để ý đến biểu hiện của Lục Tuấn, cầm cơ thuần thục cho bi vào lỗ, hết phát này đến phát khác đều trúng phóc.

Mọi người xung quanh đều ăn ý vỗ tay khen ngợi, Cố Thừa Luân càng không ngoại lệ, vì kĩ thuật chơi bida của Lôi Kình thực sự là thượng thừa.

Tới đường bi kế tiếp Cố Thừa Luân tinh ý nhận ra cần dùng tới thanh đỡ, cho nên mang tới cho Lôi Kình dễ thực hiện động tác. Lôi Kình thấy anh lanh lợi, đương nhiên là khen một câu.

Lục Tuấn bên này quan sát không ngại trào phúng ra mặt. Lôi Kình đúng lúc có điện thoại, liền giao cây cơ cho Cố Thừa Luân: “Cậu đánh thay tôi đi!”

Đợi Lôi Kình vừa quay lưng đi nghe điện thoại, Lục Tuấn không nhịn được đã hất mặt chế giễu Cố Thừa Luân: “Có biết đánh không đó, đừng có làm bừa khiến ông chủ mất mặt!”

***