Màn đêm buông xuống, thành phố B vẫn ồn ào và náo nhiệt, như thể không bao giờ ngủ.
Sài Nhân vẫn đi theo phía sau xe của Quan Hiểu Dĩnh, hết sức giữ khoảng cách an toàn, trên đường cô còn giả bộ nhắn hai tin cho Quan Hiểu Dĩnh, vẫn được trả lời như bình thường.
Vẻ mặt Sài Nhân hờ hững đặt điện thoại xuống.
Xe của Quan Hiểu Dĩnh đi đến vùng ngoại ô, lại đi đến một khu nhà ở, Sài Nhân đang do dự có nên đi theo tiếp, trợ lý đã nhỏ giọng nói: "Nhân Nhân, cô ta xuống xe rồi."
Sài Nhân nhấc mắt nhìn sang, Quan Hiểu Dĩnh đạp giày cao gót bước xuống xe.
Cô ta xoay người đi vào trong một quán cafe.
Nơi này là ngoại thành, xe ít người ít, người đi đường vẻ mặt vội vã, trong quán cafe cũng không có mấy người, Sài Nhân nghĩ nghĩ vẫn cải trang đi theo.
Quan Hiểu Dĩnh ngồi phía trong cùng, có một vách ngăn che chắn.
Sài Nhân ngồi hướng phía bên trái của cô ta, lợi dụng bình hoa trên bàn để che mặt, khi phục vụ đến, cô đưa cho phục vụ tờ giấy, bên trong ghi đồ uống mà cô muốn gọi.
Người phục vụ chỉ cười cười rồi nhanh nhẹn rời đi.
Sài Nhân nằm nhoài trên bàn ra vẻ như đang ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, thực chất lỗ tai đang áp sát cái tấm ngăn.
"Hiểu Dĩnh, hắn vẫn luôn quấn lấy tôi, tôi cũng không có cách nào..."
Đây là giọng Hà Vi.
Tiếp theo Quan Hiểu Dĩnh nói: "Tôi biết rồi, hắn ta đâu."
Hà Vi cầm điện thoại lên nói: "Cô đợi một lúc, hắn đang ở bên ngoài."
Sài Nhân nhíu mày, vội cầm điện thoại lên giả vờ đọc tin tức, cô ta cúi đầu dùng tóc dài để che khuất mặt, hai chân mở ra, tư thế ngồi không đứng đắn lắm.
Một lúc sau, Ngụy Diễm liền đi vào quán cafe.
Hắn nhìn thấy Sài Nhân đầu tiên, thấy cô ả ngồi không đứng đắn thì căm ghét rời mắt, như thể nhìn thêm một giây thôi cũng bẩn mắt của hắn.
Sài Nhân thở ra một hơi, thả lỏng chân, ngồi thẳng người.
"Quan tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Bận đến độ điện thoại của tôi cũng không tiếp, xem ra Quan tiểu thư đã quên một số việc."
Quan Hiểu Dĩnh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ngụy tiên sinh, người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, hai chúng ta cũng không cần thừa nước đục thả câu nữa, có gì thì nói thẳng đi."
Ngụy Diễm ngồi xuống bên cạnh Hà Vi, cười lạnh: "Cũng tốt."
"Việc liên quan đến ba năm trước..."
Quan Hiểu Dĩnh ngắt lời hắn: "Dứt lời, điều kiện là gì."
Ngụy Diễm nhíu mày kiếm, không vui khi bị ngắt lời, nhưng hắn biết hiện tại mình là lá bài tẩy, cần nịnh bợ Quan Hiểu Dĩnh, bèn nhịn xuống nói: "Tôi muốn vào Hâm Huy."
"Không thể!"
Quan Hiểu Dĩnh chém đinh chặt sắt từ chối.
"Ngụy tiên sinh, đừng trách tôi không nhắc nhở, hiện tại dựa vào giá trị của anh, Hâm Huy còn không cần, chứ đừng nói thêm một đống nợ sau mông anh."
"Tôi nhớ rõ năm đó Cảnh Yên chi một số tiền khủng để mời mọc anh, như nào rồi? Phí bồi thường vi phạm hợp đồng anh lo được à?"
Ngụy Diễm cúi đầu cười cười: "Quan tiểu thư nói chuyện thật ngay thẳng.
Phí bồi thường hợp đồng đương nhiên tôi không có, nhưng Hâm Huy thì có."
Quan Hiểu Dĩnh bắt đầu có chút mất kiên nhẫn: "Đừng có nằm mơ, tôi không để anh vào Hâm Huy đâu."
Ánh mắt Ngụy Diễm sáng quắc nhìn cô ta: "Quan tiểu thư, trong giới này, mọi người đều cầu hòa, chuyện không nể mặt mũi như vậy, tốt nhất không nên đâu."
"Ba năm trước khi cô đến tìm chúng tôi không giống thế này."
Quan Hiểu Dĩnh cười nhạo: "Ngụy Diễm, tôi nói thật với anh đi.
Nếu như anh đàng hoàng nghiêm túc ở lại Cảnh Yên, có lẽ vẫn còn đường sống.
Còn chuyện ba năm trước, anh nói thì ai sẽ tin? Vi Vi sẽ giúp anh? Hay Cảnh Yên sẽ giúp anh? Tôi muốn bôi đen anh dễ như ăn cháo, mà anh muốn lật đổ tôi thì có dễ dàng như vậy không?"
"Ngụy Diễm, làm người nên thức thời, đừng quá khó coi."
Ngụy Diễm dường như đã sớm đoán được Quan Hiểu Dĩnh sẽ nói thế, hắn giơ chiếc bút ghi âm trên tay lên nói: "Quan tiểu thư nói đúng, làm người nên thức thời."
"Hiện tại tôi có nhiều nợ sau mông thật, nhưng tôi tin rằng, vật trong tay tôi, Trì tổng chắc chắn sẽ đồng ý mua với giá cao."
"Quan tiểu thư có muốn nghe thử xem nội dung bên trong là gì không?
Quan Hiểu Dĩnh nhíu mày nhìn hắn: "Là cái gì?"
Ngụy Diễm đối đầu cô ta, ánh mắt không chút nhân nhượng, vẫn luôn sắc bén: "Là chuyện cư dân mạng vô cùng tò mò bấy lâu nay."
"Cô không thấy trên weibo hử? Bọn họ đều đang thắc mắc, vì sao tôi và Hà Vi lại nhắm đến Khổng Hi Nhan."
"Đây, chính là nguyên nhân."
Quan Hiểu Dĩnh vươn tay ra, sắc mặt sượng hẳn: "Anh cho rằng có thể uy hiếp tôi như vậy?"
Ngụy Diễm đặt bút ghi âm lên bàn: "Quan tiểu thư không cần lo lắng, tôi và cô vẫn luôn luôn là người trên cùng một chiếc thuyền, tôi biết mục đích của cô."
"Tôi đang đứng ở nơi cao như vậy, đột nhiên bị Trì Vãn Chiếu xếp đặt rớt xuống, cô nghĩ tôi sẽ thoải mái ư? Sao tôi có thể đi tìm cô ta chứ, trừ phi là đường cùng thôi, nếu Quan tiểu thư cũng không chịu giúp tôi."
"Mục đích của Quan tiểu thư chẳng phải là để Khổng Hi Nhan không thể xuất hiện trong showbiz à, tôi biết ý nghĩ muốn Cảnh Yên phá sản quá mức không tưởng, nên tôi sẽ yêu cầu chuyện khác, giống với mục đích của Quan tiểu thư, nếu Khổng Hi Nhan không còn ở đây, tôi và Vi Vi sẽ có thể quay trở lại như thường."
"Đây không phải là hai bên cùng thắng à?"
Quan Hiểu Dĩnh nghe Ngụy Diễm nói thì bình tĩnh lại, nhìn hắn: "Anh có cách rồi?"
Ngụy Diễm: "Quan tiểu thư biết thôn Trường Ninh không?"
Quan Hiểu Dĩnh nghiêng đầu nhìn hắn: "Thôn Trường Ninh?"
Ngụy Diễm cười gật đầu, không nói gì nữa.
Toàn bộ quán cafe chỉ có nhân viên không ngừng đi lại, Sài Nhân ghé sát vào tấm chắn nhưng không nghe rõ lắm, cô mím mím môi.
Ngụy Diễm ghé vào tai Quan Hiểu Dĩnh nói thầm một hồi, Quan Hiểu Dĩnh nhướn mày: "Anh chắc chắn?"
"Chắc chắn."
Quan Hiểu Dĩnh đăm chiêu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn sáng lên khẳng định, cô ta như cần suy nghĩ: "Để tôi nghĩ đã."
Ngụy Diễm nhìn Hà Vi.
Hà Vi lập tức nói: "Hiểu Dĩnh, thực ra Ngụy Diễm không phải người không biết lí lẽ, tôi biết Sài Nhân về nước đã gia nhập Hâm Huy, chắc chắn là có nguyên nhân."
"Coi như cô cứu tế chúng tôi một lần được không?"
"Nếu như lật đổ Khổng Hi Nhan, tôi và Ngụy Diễm vẫn có thể dần dần trở lại vị trí trước kia, lúc đó chúng tôi có thể nâng cao bộ mặt của Hâm Huy, còn có, chúng tôi là người thân thiết của cô, chẳng lẽ cô không muốn bồi dưỡng người như thế trong công ty sao?"
Quan Hiểu Dĩnh nghe Hà Vi nói xong, lâm vào suy tư.
Sau một lúc, cô ta mở miệng: "Ngày mai sẽ trả lời các người."
"Tôi đi trước."
Dứt lời, cô ta liền đứng lên.
Sài Nhân biết rằng vừa rồi có thể lừa Ngụy Diễm chứ không thể lừa Quan Hiểu Dĩnh nên đã nhanh chân rời đi trước Quan Hiểu Dĩnh.
Quan Hiểu Dĩnh ra ngoài thì lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau đó lên xe.
Sài Nhân thấy cô ta khởi động xe, cô cũng nói với trợ lý: "Đi theo tiếp đi."
Trợ lý gật đồng khởi động xe.
Nửa tiếng sau.
Quan Hiểu Dĩnh dừng xe trước một quán rượu, Sài Nhân không vội xuống xe, cô thấy Quan Hiểu Dĩnh được một người đàn ông đi đến dẫn đường, với góc độ này thì có thể nhìn rõ góc nghiêng của hắn ta, là trợ lý của Vệ Hạo Nhiễm.
Khóe môi Sài Nhân nhếch lên, cười lạnh, dặn dò trợ lý: "Ở đây chờ đi."
Trợ lý đáp lại, dừng xe gần khách sạn, trong buồng xe tối đen, cửa quán rượu thì đèn sáng lấp lánh.
Sài Nhân nhìn bóng dáng Quan Hiểu Dĩnh biến mất sau cánh cửa.
Bên trong phòng riêng của quán rượu, Quan Hiểu Dĩnh ngồi trên ghế nhìn Vệ Hạo Nhiễm.
"Hạo Nhiễm, chuyện đều qua rồi, đừng tức giận nữa."
Vệ Hạo Nhiễm nhấp một ngụm rượu vang, nghĩ đến chuyện bị sỉ nhục liền bốc hỏa, hắn hung hăng ném ly rượu lên cửa sổ, tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, chiếc ly tan tành, rượu đỏ tràn ra.
Quan Hiểu Dĩnh trầm mặt xuống.
Vệ Hạo Nhiễm không hài lòng nói: "Chị dâu, anh ta để chị đến đây khuyên tôi?"
Quan Hiểu Dĩnh lắc đầu: "Anh ấy không biết chị đến đây."
"Lúc trước đưa cho em tài nguyên này, chị cũng không nói cho anh ấy, chính là để anh ấy cảm thấy em có bản lĩnh."
"Chẳng ai ngờ được mọi chuyện lại biến thành như vậy."
Tay Vệ Hạo Nhiễm siết chặt thành nắm đấm.
Quan Hiểu Dĩnh đi đến bên cạnh Vệ Hạo Nhiễm, vỗ vỗ vai hắn: "Hạo Nhiễm, anh ấy ngày đó cũng là bất đắc dĩ."
"Bất đắc dĩ?"
"Chị dâu, tôi biết chị đứng về phía anh trai tôi, nhưng cũng đừng có mù quáng mà theo như vậy.
Hâm Huy của chúng ta có chỗ nào không bằng Cảnh Yên? Hả? Hợp tác á?"
"Chỉ vì một cái hợp tác, anh ta liền để cho em trai ruột của mình mặc đồ nữ trước mặt nhiều người như vậy? Chị có biết giờ tôi ghét nhất phải thấy mặt ai không?"
"Không phải Trì Vãn Chiếu của Cảnh Yên, càng không phải Khổng Hi Nhan, Vệ Thiên Trình mới là kẻ tôi ghét nhất."
"Khiến tôi buồn nôn!"
Quan Hiểu Dĩnh bắt đầu nặng giọng: "Hạo Nhiễm, anh trai cậu đối xử với cậu như nào, chị nghĩ trong lòng cậu tự hiểu rõ, khỏi nói chi việc cưng chiều, chính là lau mông cho cậu cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, cậu nghĩ xem vì sao Hâm Huy lại không sánh bằng Cảnh Yên hả?"
"Nguyên nhân có một phần chính là cậu!"
"Là do cậu đấy!"
"Mấy năm qua, cậu ở bên ngoài lang thang, hủy danh tiếng của Hâm Huy chẳng còn cái gì, cậu không biết à?"
"Cậu cho rằng anh trai cậu thích giao thiệp với Trì Vãn Chiếu ư? Hạo Nhiễm, bản thân mỗi người, ai muốn phải khúm núm trước người khác nào? Cậu không muốn, anh trai cậu càng không muốn! Cậu nghĩ anh trai cậu thấy cậu phải mặc nữ trang thì trong lòng anh ấy thoải mái à? Không, anh ấy rất khó chịu."
"So với cậu, anh ấy còn thấy khó chịu hơn nhiều lần!"
Quan Hiểu Dĩnh rít gào vài câu, Vệ Hạo Nhiễm im lặng nghe răn dạy.
Không biết bao lâu sau, Quan Hiểu Dĩnh cầm túi xách lên nói: "Tự mình suy nghĩ kĩ đi."
Vệ Hạo Nhiễm gọi một tiếng: "Chị dâu..."
Quan Hiểu Dĩnh dừng bước: "Hạo Nhiễm, anh chị không mong mỏi cao xa cậu có thể đứng cùng thuyền với anh chị, nhưng mong rằng cậu đừng có ném mái chèo đi, điều đó mới khiến cho đối thủ hả dạ, người thân gặp họa."
Sắc mặt Vệ Hạo Nhiễm trở nên khó nhìn, trầm ngâm không nói gì.
Quan Hiểu Dĩnh đi đến cửa thì suy nghĩ chút lại nói: "Có muốn một lần đánh vào mặt Cảnh Yên?"
Ánh mắt Vệ Hạo Nhiễm hơi sáng lên: "Bằng cách nào?"
Quan Hiểu Dĩnh cúi đầu che đi ý cười: "Bảo anh cậu kí với Ngụy Diễm và Hà Vi."
Vệ Hạo Nhiễm: "Kí với Ngụy Diễm và Hà Vi ư?"
Quan Hiểu Dĩnh không giải thích thêm, chỉ là cất bước rời khỏi phòng.
Hiện tại Vệ Thiên Trình cảm thấy áy náy với Vệ Hạo Nhiễm, nếu để Vệ Hạo Nhiễm mở lời, chắc chắn có hiệu quả hơn Quan Hiểu Dĩnh.
Đến lúc đó, dù chuyện của Ngụy Diễm không thành công cũng không bị đổ trên đầu cô ta.
Dù sao cũng là do Vệ Hạo Nhiễm muốn kí.
Vệ Hạo Nhiễm đã làm rất nhiều chuyện vô căn cứ, thêm một cái nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Quan Hiểu Dĩnh đi ra khỏi quán rượu thì quay đầu lại nhìn, nhếch miệng rồi nhanh chóng lên xe rời đi.
Sài Nhân ngồi trong xe thở dài.
Cô lấy điện thoại ra, tìm tên Trì Vãn Chiếu, nghĩ ngợi gửi tin tức qua.
[Quan Hiểu Dĩnh gần đây có hành động, thôn Trường Ninh.]
Tin nhắn được gửi đi đã lâu nhưng chưa thấy ai trả lời, Sài Nhân đặt điện thoại xuống nói: "Đi thôi, chúng ta về."
Xe vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp trên đường, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
- --------------------------
* Tác giả có lời muốn nói.
Sài Nhân: "Sao Trì tổng không trả lời?"
Trì Vãn Chiếu: "Chúng tôi là kiểu sống về đêm."
Sài Nhân: "Ồ!".