Khổng Hi Nhan nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm có chút mơ hồ, sao mà quay đi quay lại, nàng lại chung giường chung gối với Trì Vãn Chiếu rồi?
Nhưng nàng cũng không thấy có gì không phù hợp.
Nàng biết buổi tối Trì Vãn Chiếu đều bám dính Yên Yên đi ngủ, nếu không có Yên Yên thì quả thực ngủ cũng không ngon lắm, không biết nàng có thể đảm nhiệm được trọng trách thay thế Yên Yên hay không nữa.
Khổng Hi Nhan từng đóng nhiều phim, vai diễn cũng đa dạng, nhưng dù thế nào nàng cũng không ngờ đến có ngày nàng còn đóng vai một con mèo.
Cuộc đời đúng là khó lường.
Nàng vừa cảm thán xong thì thấy Trì Vãn Chiếu đi ra khỏi phòng tắm. Cô không đi dép, đặt bàn chân trần lên thảm trắng trước cửa nhà tắm để cho khô rồi từ từ đi về phía này.
Ánh mắt Khổng Hi Nhan chăm chú nhìn chân Trì Vãn Chiếu, vừa trắng vừa nhỏ, khi bước đi thì gân xanh hơi nổi lên, tầm mắt Khổng Hi Nhan dần hướng lên trên, Trì Vãn Chiếu không mặc đồ ngủ, chỉ khoác áo khoác tắm ra ngoài.
Trong phòng có mở máy sưởi nên rất ấm, không lạnh chút nào. Nhưng ánh mắt sỗ sàng của Khổng Hi Nhan mãi không thể rời đi.
Đôi chân Trì Vãn Chiếu thon dài, không một vết sẹo, vừa tắm xong nên trên đùi còn dính vài hạt nước, ánh đèn chiếu vào liền long lanh phản chiếu, rất xinh đẹp.
Khổng Hi Nhan cắn môi, thấy Trì Vãn Chiếu khoe ra đôi chân như vậy, đồ ngủ thì mỏng manh, eo thon cùng với mái tóc đen dài vẫn đang nhỏ nước xuống ướt một mảng trên áo ngủ, làm lộ đường viền nội y. Khổng Hi Nhan vội quay người, quay lưng với Trì Vãn Chiếu, thở mạnh một hơi. Nàng thấy không khí trong phòng như sắp cạn hết vậy.
Trì Vãn Chiếu tùy ý vén tóc, đi đến ngồi xuống bàn trang điểm, qua gương thấy Khổng Hi Nhan quay lưng với mình bèn cất giọng: "Ngủ à?"
Khổng Hi Nhan rầu rĩ: "Vẫn chưa."
Sau đó nàng trở mình, nhìn vào tấm lưng Trì Vãn Chiếu hỏi: "Trì tổng, sao chị lại biết được chân tướng của chuyện ba năm trước thế?"
Trì Vãn Chiếu đang sấy tóc nghe vậy hơi dừng lại, sức nóng từ máy sấy ngay lập tức tập trung tại một điểm khiến cô hơi rát đầu, ngay lập tức lại di chuyển máy sấy: "Tình cờ biết được thôi."
Khổng Hi Nhan gật gù, tiếp tục hỏi: "Vậy sao chị biết tôi ở Trường Ninh?"
Nhìn nàng như đang vô tình hỏi nhưng thật ra trong lòng đang rất loạn. Nàng không biết mình đang nghi ngờ chuyện gì nhưng lúc nào cũng cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Trì Vãn Chiếu nói vì nàng thích nuôi mèo mà cô cũng thích nuôi mèo, nhưng mà nàng đã rời khỏi showbiz ba năm rồi, sao Trì Vãn Chiếu biết chuyện đó.
Trì Vãn Chiếu không trả lời câu hỏi này, Khổng Hi Nhan nhìn mặt nghiêng của cô, suy nghĩ chút lại hỏi: "Trì tổng, trước đây, chẳng lẽ chị là...fan cuồng của tôi?"
Lạch cạch.
Máy sấy trên tay Trì Vãn Chiếu rơi xuống đất, tiếng sấy vù vù vẫn vang lên, cô bình tĩnh lại, cúi đầu nhặt máy sấy lên sau đó liếc Khổng Hi Nhan.
"Fan cuồng của Khổng tiểu thư ư?"
"Vậy chẳng thà mỗi ngày tôi tự soi gương ngắm chính mình còn hơn."
Khổng Hi Nhan:...
Nàng có chút xấu hổ: "Vậy sao khi đó chị lại tìm tôi kí hợp đồng chứ?"
Vẻ mặt Trì Vãn Chiếu hờ hững: "Chắc Khổng tiểu thư quên trách nhiệm của mình rồi."
Trách nhiệm gì?
À, chăm sóc Yên Yên!
Yên Yên, Yên Yên, Yên Yên.
Chị ôm Yên Yên sống đến hết đời đi, đến chết vẫn là đồ có bệnh cuồng yêu mèo!
Hứ!
Khổng Hi Nhan trở mình thật mạnh một cái, quay lưng với Trì Vãn Chiếu, vùi đầu vào gối thôi miên mình mau ngủ.
Khi Trì Vãn Chiếu lên giường thì Khổng Hi Nhan đã say giấc nồng. Nàng nằm nghiêng người, tóc dài xõa trên gối, có vài sợi vương trên gương mặt tuyệt sắc, Trì Vãn Chiếu vươn tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc đó ra sau tai nàng, dịu dàng nhìn nàng ngủ yên bình.
Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, Trì Vãn Chiếu đứng dậy đi ra khỏi phòng sang phòng bên, thấy Yên Yên đang nằm ngủ trên giường lớn. Yên Yên nghe thấy tiếng động thì vểnh tai ngẩng đầu nhìn, thấy là Trì Vãn Chiếu thì lại mệt mỏi nằm xuống ngủ tiếp. Trì Vãn Chiếu khép lại phòng, đi xuống dưới nhà, cầm thứ ở trên bàn đi lên.
Hôm sau, Khổng Hi Nhan tỉnh giấc thấy đầu giường là bó hoa hồng, nàng khó hiểu nhíu mày, dụi dụi mắt tìm quanh phòng không thấy ai, xuống dưới nhà rồi mới nhận ra Trì Vãn Chiếu đã đi làm.
Yên Yên đang nằm trên sofa rồi, thấy nàng đi xuống thì nhảy đến chạy theo cọ cọ chân nàng làm nũng, nhưng Khổng Hi Nhan không phản ứng lại nó, thế là nó hơi giận cứ kêu meo meo liên tục.
Khổng Hi Nhan cười cười, ngồi xổm xuống vuốt đầu nó: "Để chị đi nấu cơm cho em nhé, tiểu tổ tông."
"Meo~~~"
Tiểu tổ tông Yên Yên nghe thế thỏa mãn liếm liếm tay nàng.
Một người một mèo nói chuyện xong thì Khổng Hi Nhan vào bếp nấu bát mì rồi nấu thức ăn cho Yên Yên. Nàng vừa ăn mì xong thì điện thoại báo Phó Thu gọi đến, cô đang chờ bên ngoài rồi. Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của nàng, buổi tối sẽ có tiệc đóng máy dành cho nàng, địa điểm vẫn là Kim Hoài, nơi lần đầu tiên nàng gặp mặt mọi người trong đoàn phim.
Khổng Hi Nhan dọn dẹp bát đũa, chuẩn bị quần áo xong xuôi, đặt bữa trưa của Yên Yên trong bếp rồi cúi đầu nói hai câu với Yên Yên, lại ôm nó một cái mới xoay người rời đi.
Phó Thu ngồi chờ trong xe, nhàn rỗi liền lướt weibo xem một chút.
Weibo của Khổng Hi Nhan hot lên theo tốc độ điên cuồng đến mức ai cũng nhận ra được. Đầu tiên là thành công của 'Phá kén' đã hút kha khá fan, tiếp đến là chuyện ba năm trước được làm rõ khiến lượng fan càng tăng cao, gần đây nhất là chuyện Khổng Hi Nhan làm trợ giảng trong thôn nghèo làm cho không ít giáo sư, giảng viên đại học quan tâm nàng, nên lượng follow phải nói là tăng chóng mặt.
Có không ít fan nhờ thầy xem tướng cho nàng đều nói khi nàng vượt qua khó khăn, công danh sẽ bạo hồng, vinh quang tột đỉnh.
Phó Thu thấy những thứ đó đều khẽ cười, cô vui mừng thay cho Khổng Hi Nhan đây.
Thế mà những việc này Khổng tỷ chưa bao giờ nói trước mặt cô. Dường như nàng không hề để ý đến cái nhìn của người khác với nàng nữa, ngày qua ngày xem lịch trình, nghiêm túc đọc kịch bản, nghiêm túc quay phim. Đối với hai kẻ từng tổn thương nàng sâu đậm như Ngụy Diễm và Hà Vi, Phó Thu cũng chưa một lần thấy Khổng Hi Nhan nói xấu gì họ.
Khí độ như vậy, cả đời này của Phó Thu hít khói cũng không đuổi kịp mất.
Phó Thu vừa cảm thán xong thì thấy Khổng Hi Nhan đi tới, cô vội mở cửa đưa tay kéo nàng lên xe. Máy sưởi trong xe mở vừa đủ, Khổng Hi Nhan đang lạnh tái cả mặt vào xe đã cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Nàng bỏ mũ và khẩu trang ra, thở một hơi, cảm giác thoải mái nhiều rồi.
Phó Thu giúp nàng chỉnh lại trang phục một chút.
Khổng Hi Nhan quay sang hỏi: "Đồng tỷ đến trường quay rồi sao?"
Phó Thu: "Không ạ. Đồng tỷ nói chị ấy có một bữa tiệc cần tham gia, sau khi chúng ta quay phim xong có thể chị ấy sẽ đến tiệc đóng máy sau."
Khổng Hi Nhan ừm một tiếng.
Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, Phó Thu nghĩ nghĩ bèn hỏi: "Khổng tỷ, Tết này chị về làng sao? Có muốn em đi cùng không?"
Tết đến, Đồng tỷ từ chối toàn bộ các quảng cáo hay chương trình, để Khổng tỷ có một tuần nghỉ. Phó Thu nghĩ Khổng Hi Nhan muốn về làng nên mới hỏi.
Khổng Hi Nhan nghe thấy thì lắc đầu: "Chị không về."
Ngày Tết năm nay, nàng không chỉ muốn đưa Hải Ninh đi chơi quanh thành phố B, nàng còn muốn về nhà của ba. Trước kia, sau khi ba nàng mất nàng đều chưa về lại căn nhà đó thì đã theo Vương Hải Ninh đến Trường Ninh rồi. Nói thế nào thì cũng có vẻ bất hiếu, ba năm rồi nàng chưa một lần đến thăm mộ ba hay về nhà. Không biết ba ba có trách nàng hay không nữa.
Phó Thu thấy vẻ mặt Khổng Hi Nhan khác thường, nên nhịn xuống không hỏi gì thêm, cúi đầu: "Vâng..."
Nhưng Khổng Hi Nhan lại thấy giọng Phó Thu lạ lạ, liền hỏi: "Em sao vậy?"
Phó Thu cười cười: "Không có gì ạ, chỉ là muốn đến thôn làng mà chị từng sinh sống thôi. Nhìn mấy đứa nhỏ trong ảnh kia khiến em đau lòng, muốn đến tận nơi xem có giúp được gì cho họ hay không."
Khổng Hi Nhan vỗ vỗ Phó Thu, cười cười.
Bọn họ đã đến trường quay rất nhanh, Cố Linh và Tiêu Thừa đang đóng phim, nửa sau bộ phim cảnh của bọn họ càng ngày càng nhiều, hai ngày nay đều là quay cả đêm, Khổng Hi Nhan thấy Cố Linh hơi uể oải.
Tôn đạo đương nhiên cũng nhận ra điều đó, hắn cho mọi người nghỉ giải lao nửa tiếng.
Cố Linh được trợ lý đỡ vào phòng nghỉ, sắc mặt cô hơi tái nhợt, trợ lý đau lòng nói: "Thời tiết đáng ghét, lạnh muốn chết đi được."
Khổng Hi Nhan ngồi bên cạnh vừa mới thay trang phục diễn xong, nghe thấy thế liền liếc nhìn Cố Linh, Cố Linh khoát tay với trợ lý nói: "Chị đi pha giúp em một chén trà nóng với."
Mỗi tối đều mặc đồ diễn mỏng manh trong không khí giá rét như vậy, dù cơ thể có tốt có khỏe đến mấy thì cũng khó mà chịu đựng thêm được.
Khổng Hi Nhan thấy nàng có chút yếu ớt, mím môi bảo Phó Thu mang túi của nàng đến, sau đó gọi trợ lý Cố Linh: "Ở đây tôi có mấy lát gừng, cho vào cùng trà để cô ấy uống cho ấm người, xua được hàn khí."
Vốn Khổng Hi Nhan luôn sợ lạnh nên lúc nào cũng mang gừng theo.
Trợ lý của Cố Linh không cầm gừng, đứng yên nói: "Cảm ơn Khổng tỷ, nhưng mà..."
"Đi pha đi chị."
Cố Linh ngắt lời trợ lý, quay đầu bảo: "Chị lấy gừng đi pha đi."
Trợ lý nghe vậy mới nhận gừng từ tay Khổng Hi Nhan, hơi cau mày, nói thầm trong lòng 'Rõ ràng Linh Linh ghét vị gừng nhất mà nhỉ?'
Nhưng không hiểu thì cũng kệ thôi, trợ lý nhanh nhẹn đi rót một chén trà nóng, bỏ thêm hai lát gừng vào rồi đưa cho Cố Linh, mùi gừng nồng kéo đến, Cố Linh khẽ nhíu mày nhưng vẫn uống một ngụm.
Hình như, cũng không khó uống lắm.
Cố Linh cúi đầu nâng chén, vị cay nồng vẫn lan trong miệng, kéo từ đầu lưỡi xuống tận đáy lòng, nhưng cô vẫn lặng lẽ uống hết chén trà.
Cảnh tiếp theo không có Cố Linh, cô được ngồi nghỉ trong phòng chờ để lấy lại tinh thần và sức lực. Trợ lý bận rộn đi qua đi lại, Cố Linh nghiêng đầu liền thấy trước bàn Khổng Hi Nhan ngồi có một cái lô sưởi ấm tay.
Cái lô sưởi có hình một nhân vật hoạt hình màu hồng nhạt, Cố Linh vươn tay chạm vào, chắc vì vừa mới sạc điện nên vẫn còn ấm.
Cố Linh không nhịn được cho tay vào sưởi, trợ lý đúng lúc nhìn thấy liền cười: "Ồ, là lô sưởi tay của Khổng tỷ, ngày nào cũng thấy chị ấy ôm theo."
"Nhìn dễ thương ghê."
Cố Linh cúi đầu sờ sờ đầu của nhân vật hoạt hình, cười theo: "Ừm, thật dễ thương."
-------------------------
25/12/2020: Noel vui vẻ nhé mọi người!!!