Mộng Linh ngồi thu mình ở một góc ở trên giường, cứ thế suốt hai, ba tiếng đồng hồ, bên tai cô không ngừng văng vẳng lời của Cố Tử Sâm nói.
Cô hít thở đều đều, tự an ủi lấy bản thân mình. Không sao cả! Từ trước đến giờ Cố Tử Sâm luôn ăn nói khó nghe như vậy.
Vỗ nhẹ vào hai má cho tỉnh táo, Mộng Linh vừa đặt chân xuống nền nhà, định rời khỏi giường thì nhận được điện thoại từ mẹ.
Cô khịt khịt mũi, trượt màn hình để nghe máy. Giọng mẹ cô vang lên, chứa chan sự quan tâm vô bờ:
“Mộng Linh, con và Vân Yên đã ăn tối chưa?”
“Chúng con ăn rồi ạ!” Cô khẽ cười, sau đó cũng không quên hỏi lại bà:
“Mẹ với Gia Huy thế nào?”
“Ừ, đã ăn từ sáu giờ tối. Em con vừa trở về phòng học bài rồi.”
Được nói chuyện cùng mẹ, tâm trạng Mộng Linh vui vẻ trở lại. Từ ngày cô dọn ra ngoài sống, Cầm Liên cũng thường xuyên gọi điện thoại cho cô, hai mẹ con chỉ nói chuyện phiếm nhưng hôm nào cũng kéo dài cả hơn một tiếng đồng hồ.
“Mộng Linh, con với Quang Phong dạo này thế nào? Lâu rồi không thấy con nhắc đến thằng bé, cũng không thấy nó gọi điện thoại hỏi thăm mẹ.”
Bỗng dưng Cầm Liên nhắc đến Thiệu Quang Phong, Mộng Linh thoáng trầm người. Cô vẫn chưa nói cho bà biết hai người đã chia tay, thật sự không biết phải nói làm sao nữa!. Truyện Dị Năng
Lúc trước là vì bà mới làm phẫu thuật xong, Mộng Linh sợ bà biết được sự thật sẽ sốc mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Hiện tại cô lại không muốn nhắc đến người đàn ông đê tiện đó.
“Vẫn bình thường thôi ạ. Mẹ ơi, con có chút việc bận, khi khác rảnh sẽ gọi lại cho mẹ nhé!”
Mộng Linh viện đại một lý do để tắt máy. Tinh thần cô lại trùng xuống, không muốn suy nghĩ linh tinh mà chẳng được. Khoảng thời gian này cô cần phải thích nghi với mối quan hệ mới, chuyện của Thiệu Quang Phong, tạm thời để thêm một thời gian nữa, cô sẽ lựa lời nói với mẹ.
…
Hôm sau, Mộng Linh vỗ cánh tay đánh thức Minh Châu tỉnh dậy. Tối qua sau khi ăn cơm xong thì con bé ở ngoài phòng khách ngồi xem truyền hình đến chín giờ mới trở về phòng. Cô kể chuyện cổ tích cho Minh Châu nghe, sau đó hai người ôm lấy nhau ngủ đến tận sáng.
Thời gian Minh Châu làm vệ sinh cá nhân và thay đồng phục, Mộng Linh xuống dưới lầu tranh thủ dọn dẹp nhà cửa.
Cô chạm mặt Cố Tử Sâm ở trong nhà bếp, cảm xúc tối qua vẫn còn, ngượng ngùng mà quay đi chỗ khác.
Hắn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng gọi:
“Mộng Linh!”
“Chủ tịch, anh cần gì?” Cô lại khách sáo xưng hô như ở công ty.
Cố Tử Sâm không quá để ý. Hắn nghĩ đến lời cô con gái đã nói vào ngày hôm qua, sau đó gãi gãi đầu:
“Hiện tại vẫn còn sớm, cô có thể làm cho tôi một phần cơm hộp được không?”
“Anh ăn sao?” Mộng Linh ngỡ ngàng nhìn hắn.
Người đàn ông kia bình thản gật đầu:
“Ừ! Buổi trưa sẽ ăn.”
Câu trả lời của hắn càng làm Mộng Linh hoang mang. Tối hôm qua không phải Cố Tử Sâm chê đồ ăn cô nấu sao? Hắn thậm chí còn dùng những lời lẽ gay gắt, cấm cô sau này không vào bếp nữa!
Sau khi ngủ dậy một đêm liền mất trí nhớ?
“Có được không?” Đợi lâu không thấy cô trả lời, Cố Tử Sâm hỏi lại.
Vậy mà Mộng Linh lại gật đầu đồng ý với hắn. Dù sao cô không phải người nhỏ nhen, chấp nhất, một bữa cơm đơn giản thôi, cô nấu được.
Lần này Mộng Linh rút kinh nghiệm, chỉ cho hắn ăn mỗi rau luộc!
Sáu giờ năm mươi sáng, Cố Tử Sâm lái xe đưa Minh Châu đến trường học, sau đó cùng Mộng Linh trở về công ty làm việc.
Hôm nay thái độ của hắn đối với cô tương đối tốt, tuy không phải là bộ mặt niềm nở, vui vẻ gì nhưng suốt một buổi sáng, hắn không cau có hay lớn tiếng với cô lần nào.
Đến giờ nghỉ trưa, Cố Tử Sâm gọi Mộng Linh vào phòng làm việc ăn trưa cùng mình.
Hộp cơm có chế độ giữ nóng, vì vậy vẫn giữ được mùi vị của món ăn như khi vừa nấu xong một cách tương đối. Cố Tử Sâm còn đang có chút mong chờ, nhưng sau khi Mộng Linh mở hộp thức ăn ra, gương mặt hắn cứng đờ lại.
“Định cho tôi ăn chay sao?”
“Ăn rau xanh tốt cho sức khỏe mà. Chủ tịch, anh ăn nhiều vào.” Mộng Linh cười ái ngại.
Dù rằng cô không có ý trả đũa hắn, nhưng trong bụng Cố Tử Sâm thì lại nghĩ như vậy. Hắn lườm cô một cái, miễn cưỡng ăn hết bữa cơm trưa nhạt nhẽo.
Chết tiệt! Cô thậm chí còn không đem theo nước mắm để chấm rau luộc nữa!
Một ngày làm việc bình lặng như bao ngày, chiều hôm đó sau khi đón Minh Châu về, cả ba người đã ăn tối ở nhà hàng rồi mới về nhà.
Khương Vĩnh Thành đến biệt thự tìm Cố Tử Sâm. Vừa gặp anh, Minh Châu đã nhào đến ôm lấy.
“Chú Vĩnh Thành!”
“Bé con khỏe không? Chú có mang kẹo cho cháu này, ngon lắm, mau bóc ra ăn đi.” Anh xoa đầu Minh Châu, rồi đưa kẹo ngọt cho cô bé.
Cố Tử Sâm từ trên lầu đi xuống, chưa cần nhìn thấy mặt đã lên tiếng nhắc nhở:
“Tiểu Châu à, tối rồi không được ăn kẹo đâu. Hại sức khỏe lắm!”
“Hại sức khỏe chỗ nào? Tiểu Châu, cháu cứ ăn đi, chú cho phép.” Khương Vĩnh Thành giở giọng uy quyền.
Cố Tử Sâm câm nín không nói nên lời. Trên đời này nếu có người hắn cãi không lại thì chỉ có thể là tên bạn thân của hắn – Khương Vĩnh Thành! Biết sao được chứ? Mỗi lần nói về vấn đề sức khỏe, thì anh lại vỗ ngực tự hào nói mình là bác sĩ. Chết tiệt! Cố Tử Sâm có trăm ngàn cái miệng cũng không nói lại lý lẽ của anh.
Đây là lần thứ hai Khương Vĩnh Thành gặp Mộng Linh, lần trước chính là trong hôn lễ của cô và Cố Tử Sâm. Anh lịch sự chào hỏi cô, rồi giới thiệu bản thân mình.
Ngồi nói chuyện ngoài phòng khách được một lúc, Cố Tử Sâm mới bảo Khương Vĩnh Thành vào phòng đọc sách với mình.
Anh ngồi xuống ghế, trực tiếp mở lời:
“Muốn nói tiếp chuyện ở bệnh viện mấy hôm trước sao? Nói đi, mối quan hệ thật sự giữa cậu và cô gái kia là thế nào?”