Bước Thật Chậm Về Phía Anh

Chương 67: Em gả cho anh



Cố Tử Sâm không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, ngủ lại một đêm ở bệnh viện, sáng hôm sau liền có thể về nhà.

Khương Vĩnh Thành nghe tin liền ghé sang hỏi thăm, anh còn kéo cả Đàm Vân Yên đi cùng. Chủ yếu là hai người có chuyện quan trọng cần thông báo.

Mộng Linh ở trong bếp gọt trái cây, Vân Yên đứng bên cạnh, hỏi nhỏ:

“Đã làm hòa rồi sao? Cậu chịu tha thứ cho Cố Tử Sâm đấy hả?”

Vân Yên thấy như cũng vậy tốt. Lúc trước cô ấy mạnh miệng cảnh cáo người đàn ông kia chỉ muốn hắn nghiêm túc nhìn nhận lại tình cảm dành cho Mộng Linh chứ không phải muốn ngăn cản hai người.

“Ừm. Anh ấy đã nói rõ lý do vì sao lại làm như vậy rồi.”

“Cũng thật lòng xin tớ một cơ hội để bắt đầu lại.” Mộng Linh khẽ đáp.

Không cần cô nói, Đàm Vân Yên cũng đại khái đoán được tâm lý của Cố Tử Sâm. Có điều hắn đã đánh giá quá thấp cô bạn thân của cô rồi, cho nên bị giận suốt mấy tuần nay cũng đáng.

“Tốt rồi. Mộng Linh của tớ phải hạnh phúc biết chưa?”

Mộng Linh phì cười, đem dâu tây đã rửa đút cho Vân Yên.

“Cậu đến đây cùng bác sĩ Khương, có phải hai người…” Cô nheo mắt dò hỏi.



“Tớ với anh ấy sắp kết hôn rồi.” Vân Yên ghé sát vào tai Mộng Linh, nói nhỏ.

“Là thật sao?” Mộng Linh tròn xoe mắt kinh ngạc.

Đàm Vân Yên và Khương Vĩnh Thành mới yêu đương, không ngờ đã tiến triển nhanh đến vậy.

“Ừm. Bọn tớ quyết định sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối tháng sau, hai bên gia đình cũng đã gặp mặt bàn bạc.”

“Vân Yên à, có gấp quá không?”

Cô ấy bật cười:

“Không gấp!”

“Tuổi của Vĩnh Thành không còn nhỏ nữa. Tớ cũng hi vọng tớ và anh ấy nhanh chóng kết hôn, sớm xây dựng tổ ấm riêng của mình.”

Nghe vậy, Mộng Linh thấy cũng có lý. Cô còn biết được Đàm Vân Yên là mối tình đầu của Khương Vĩnh Thành, không khỏi bất ngờ. Nhìn dáng vẻ của anh rất đào hoa, ai mà có ngờ lại chưa từng trải qua cảm giác yêu đương trước khi gặp Vân Yên chứ.

“Mộng Linh à, cậu với Cố Tử Sâm cũng nên rõ ràng một chút. Chuyện hợp đồng trước kia chấm dứt hoàn toàn đi, sau đó tìm cách nói rõ với hai bên gia đình, đặc biệt là mẹ của cậu.”

Bởi vì Mộng Linh từng kể với Vân Yên rằng mẹ của cô không hề biết cô và Cố Tử Sâm đã kết hôn, chứ đừng nói đến chuyện hôn nhân trên danh nghĩa.

“Vân Yên, tớ hiểu mà.” Cái này, Mộng Linh sẽ bàn bạc với Cố Tử Sâm.

Hai cô gái mang trái cây lên bàn, bốn người vừa ngồi ăn vừa trò chuyện. Khương Vĩnh Thành thông báo chuyện tốt của mình, còn nắm lấy tay Đàm Vân Yên, khoe chiếc nhẫn trên ngón giữa mà hôm qua anh vừa cầu hôn cô ấy.

“Thiệp mời sẽ gửi đến hai người sau. Cố Tử Sâm, bạn tốt của cậu kết hôn, quà cưới chắc không nhỏ nhỉ?” Khương Vĩnh Thành trêu chọc.

“Xùy, bác sĩ Khương có thiếu thốn gì đâu hữm?” Cố Tư Sâm nhếch môi đáp lại.

Khương Vĩnh Thành liền nói:



“Cậu đó, có cần bủn xỉn thế không?”

“Tôi sao?” Cố Tử Sâm bật cười, nói lại: “Còn phải để dành tiền lo cho vợ con nữa.”

Hắn ôm lấy eo Mộng Linh, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:

“Không biết là bao nhiêu đứa, nhưng chắc chắn không thể thua cậu.”

Mộng Linh nghe vậy mặt đỏ bừng, đánh yêu vào bả vai Cố Tử Sâm một cái.

“Anh nói chuyện không đứng đắn!”

“Anh nói thật.” Cố Tử Sâm nắm lấy tay Mộng Linh khẳng định.

Hai cặp đôi không bên nào chịu thua bên nào, thoải mái thể hiện tình cảm.



Buổi tối, Mộng Linh đem chuyện mình nói với Đàm Vân Yên, hỏi qua Cố Tử Sâm.

Hắn ôm lấy cô vào lòng, vùi mặt vào mái tóc thơm ngát.

“Chúng ta chuyền về nhà sống đi.”

Nhà trong lời hắn nói chính là Cố gia. Cố Tử Sâm là con một, không thể sống riêng mãi được. Cha hắn mất rồi, mẹ hắn cũng cần con cháu ở bên cạnh khi về già.

“Vâng ạ.” Mộng Linh lập tức đồng ý. Phương Lan đối xử với cô rất tốt, vì vậy tuyệt đối không có cảnh tượng hà khắc giữa mẹ chồng và con dâu như những cô gái sau khi kết hôn vẫn thường lo sợ.

“Tử Sâm, vậy còn phía mẹ của em, chúng ta…”

“Anh sẽ xin mẹ cưới em.” Cố Tử Sâm xoa đầu cô gái nhỏ.

Hắn sẽ nói rõ chuyện trước đây với mẹ của mình, sau đó bàn bạc sang nhà Mộng Linh hỏi cưới. Biết rằng Phương Lan có thể sẽ bị sốc và trách mắng hắn, nhưng Cố Tử Sâm không sợ.

Lần này hắn phải tổ chức hôn lễ thật hoành tráng để Mộng Linh không phải chịu ấm ức.

“Mộng Linh, gả cho anh nhé?” Hắn bất giác hỏi.

“Chẳng phải đã gả cho anh rồi đó sao?” Mộng Linh hiểu được ẩn ý của Cố Tử Sâm, nhưng vẫn muốn trêu chọc hắn.

“Không phải như vậy. Sau này, chúng ta sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp, không có hợp đồng hay giao ước gì cả.” Cố Tử Sâm nói xong liền đứng dậy, lấy hợp đồng trong ngăn kéo tủ gần giường, xé toạc ngay trước mặt Mộng Linh.

Hành động dứt khoát và bất ngờ, khiến cô vô cùng xúc động.

Cố Tử Sâm ôm lấy cô, nhỏ giọng vào vành tai nhỏ:

“Mộng Linh, anh yêu em.”

“Tin tưởng anh, để anh chăm sóc cho em cả đời, có được không?”

“Được! Tử Sâm, em gả cho anh.” Mộng Linh bật cười, ôm chầm lấy hắn trong hạnh phúc.