Một tháng bận rộn lo cho dự án mới, cuối cùng đã đi đến giai đoạn ổn định. Dạo gần đây Cố Tử Sâm vẫn luôn nghĩ đến việc thừa nhận với mẹ hắn về chuyện hắn và Mộng Linh kết hôn hợp đồng.
Phương Lan có lẽ sẽ cảm thông cho hắn và Mộng Linh. Dù sao bây giờ hai người họ cũng là thật lòng yêu nhau, thế nên bà cũng sẽ chẳng có lý do gì mà ngăn cấm.
“Tối nay chúng ta sẽ về ăn tối cùng mẹ sao?”
“Ừ. Anh sẽ nói với mẹ chuyện chúng ta sẽ dọn về đó sống, và cả chuyện kết hôn hợp đồng nữa…”
Mộng Linh nghe vậy có hơi căng thẳng, cô sợ Phương Lan sẽ nổi giận.
Cố Tử Sâm nhìn ra vẻ lo lắng trên gương mặt kia, bèn nắm lấy tay cô mà trấn an.
“Không sao đâu. Mẹ thương em như vậy, nhất định sẽ không nỡ mắng em.”
Có mắng thì cũng là mắng hắn mới phải!
Nghe Cố Tử Sâm nói vậy, Mộng Linh cũng yên tâm hơn. Cô tựa đầu vào vai hắn, hỏi nhỏ:
“Vậy chiều nay anh đi gặp đối tác, em sẽ đi đón Minh Châu đến siêu thị mua ít trái cây, sau đó sang bên đó trước, anh thấy thế nào?”
“Được. Cứ theo ý em đi.” Cố Tử Sâm cúi xuống hôn vào mái tóc cô.
Mộng Linh quay trở về phòng làm việc, ngửi thấy mùi bánh đậu xanh mà trưởng phòng Lý vừa mới đem sang cho cô thì bỗng thấy khó chịu. Nghĩ kỹ thì gần đây cô rất nhạy cảm với mùi thức ăn, lẽ nào…
Cô bụm miệng đi vào nhà vệ sinh, vừa thấy buồn nôn vừa thấy rạo rực trong cuống họng.
Bàn tay của Mộng Linh siết chặt, chống lên bồn rửa mặt. Lần này, lẽ nào cô thật sự mang thai sao?
Suy nghĩ vụt qua trong đầu, nhưng cô sợ bản thân lại thất vọng như lần trước. Mộng Linh thở dài, rửa tay xong lại quay trở về phòng làm việc.
Đến chiều, Mộng Linh vẫn quyết định đi mua que thử thai. Tầm này Cố Tử Sâm đã đi gặp đối tác, còn cô thì chuẩn bị đến trường đón Minh Châu.
Mộng Linh ngồi lên xe taxi, đang định thắt dây an toàn thì phát hiện bên trong xe còn có người. Cô nhìn lên người tài xế, phát hiện không phải là người quen bình thường vẫn hay đón cô liền trở nên cảnh giác, vừa mới đẩy cửa xe muốn lao ra ngoài liền bị hắn ta nắm lấy cánh tay kéo ngược vào.
“Các người… ưm…”
Tên đàn ông kia nhanh chóng dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng Mộng Linh, cô ngất lịm ngay sau đó. Hắn ta nháy mắt ra hiệu với tài xế, rồi đưa cô đến một khách sạn đã đặt phòng từ trước.
“Chị Thẩm, chúng tôi đã làm xong nhiệm vụ rồi, bao giờ thì có thể nhận phần tiền còn lại?”
“Đừng nôn nóng. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản của hai người.”
Hai người đàn ông gật đầu rồi rời đi. Thẩm Yến vào trong phòng, nheo mắt nhìn Mộng Linh nằm im thiêm thiếp trên giường, nhếch môi cười đắc ý.
Cô ta đã tìm người chuẩn bị làm nhục Mộng Linh, sau đó quay video lại gửi cho Cố Tử Sâm.
Để xem nếu Mộng Linh không còn sạch sẽ, hắn có còn yêu cô nữa không?
Thẩm Yến bố trí máy quay ở một góc có thể quay lại mọi diễn biến ở trên chiếc giường lớn, sau đó chỉ cần người của cô ta đến liền có thể tiến hành kế hoạch.
Bỗng nhiên điện thoại của Mộng Linh reo lên, Thẩm Yến còn tưởng Cố Tử Sâm đến liền có chút lo lắng, nhưng không ngờ lại là một số máy lạ.
Cô ta mặc kệ không muốn nghe máy.
Một cuôc, hai cuộc rồi lại ba cuộc…
Xác định đối phương không trả lời, Thiệu Quang Phong vẫn không từ bỏ, tiếp tục nhắn tin gửi vào số điện thoại của Mộng Linh.
Thẩm Yến đọc được tin nhắn, hai mắt sáng rỡ. Cô ta không ngờ Mộng Linh còn có người yêu cũ, hiện tại còn muốn hàn gắn lại mối quan hệ.
Không chút do dự, Thẩm Yến dùng số điện thoại của Mộng Linh nhắn tin trả lời Thiệu Quang Phong.
Kế hoạch cô ta có chút thay đổi. Nếu như Cố Tử Sâm nhìn thấy ảnh của Mộng Linh ân ái cùng người yêu cũ, chắc chắn hắn sẽ phát điên lên mất.
Cho nên Thẩm Yến muốn lợi dụng Thiệu Quang Phong, dụ anh ta đến nơi này.
Mà người đàn ông kia nhìn thấy tin nhắn Mộng Linh trả lời mình, còn hẹn hắn đến khách sạn để nói chuyện thì vui mừng khôn xiết.
Hai mươi phút sau, Thẩm Yến nhìn thấy Thiệu Quang Phong đi về hướng phòng khách sạn nơi Mộng Linh đang nằm ngủ, đắc ý rời đi.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần đợi cá cắn câu là kế hoạch của cô ta sẽ thành công mỹ mãn.
“Mộng Linh, em ở trong đó sao?”
Thiệu Quang Phong gõ cửa phòng, không thấy ai trả lời. Cửa phòng khách sạn không khóa, anh ta bèn đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng hơi tối, Thiệu Quang Phong đưa tay bật đèn, phát hiện Mộng Linh đang nằm trên giường, cổ áo bung ra vài nút, lấp ló áo ngực.
Cơn nóng rạo rực trong người, nhìn thấy người phụ nữ đang nằm quyến rũ trên giường, như muốn mời gọi mà Thiệu Quang Phong không thể kiềm lòng.
“Mộng Linh, em sao thế?”
Thuốc mê sắp hết tác dụng, Mộng Linh lờ mờ mở mắt, nhưng chân tay lại trở nên vô lực. Thiệu Quang Phong vỗ nhẹ vào má cô, ngay lúc này cô mới phát hiện người đàn ông kia đang ôm mình.
“Buông… buông tôi ra…”
Điều hòa trong phòng thổi nhẹ vào cổ áo, Mộng Linh cảm thấy hơi lạnh. Hàng nút áo bung ra đến giữa ngực, cô liền dùng tay cố giữ lại, tay còn lại yếu ớt đẩy Thiệu Quang Phong ra.
Nghĩ rằng người chủ mưu bắt mình đến đây là anh ta, Mộng Linh bèn mắng:
“Tên khốn khiếp, sao anh có thể giở trò hèn hạ như vậy?”
“Hèn hạ sao?”
Thiệu Quang Phong khựng người, bỗng nhiên bị mắng, anh ta liền cảm thấy bản thân bị coi thường. Rõ ràng là Mộng Linh nhắn tin bảo Thiệu Quang Phong đến đây, bây giờ lại bày ra vẻ ngây thơ cho rằng anh ta hãm hại cô?
“Là em bảo anh đến đây. Kiều Mộng Linh, bây giờ em lại bày ra bộ dạng như vậy, lẽ nào đang muốn câu dẫn anh?”
Nếu đã như vậy thì anh ta sẽ không khách khí nữa.
“Chính em chủ động câu dẫn anh, đừng trách anh…” Thiệu Quang Phong cười nửa miệng. Anh ta hung hăng đè lên người Mộng Linh, ngón tay đã chạm lên nút áo sơ mi gần bụng của cô.