Mộng Linh ngước mặt lên nhìn Cố Tử Sâm, thoáng chút sững sờ. Hắn trả lời cô nhanh và dứt khoát đến mức Mộng Linh vẫn chưa kịp nghĩ đó là sự thật.
Vừa nãy, Cố Tử Sâm nói yêu cô sao?
Khóe miệng bất giác cong lên, Mộng Linh im lặng ôm lấy hắn. Bao nhiêu tủi thân từ lúc đi gặp Thẩm Yến đến giờ đều tan thành mây khói, chỉ vì một câu nói tưởng chừng rất đơn giản này.
Cố Tử Sâm đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc Mộng Linh. Hắn hơi cúi thấp người, sống mũi khẽ chạm vào gò má cô gái nhỏ.
“Lời của Thẩm Yến nói em đừng để trong lòng. Mộng Linh, em nhất định phải tin tưởng anh. Hiện tại, em mới là vợ của anh, là mẹ của Minh Châu, còn người phụ nữ kia, chẳng là gì cả.”
Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
“Anh sẽ không để cô ta phá vỡ hạnh phúc hiện tại của chúng ta. Nhất định là không được.”
Tuy rằng Mộng Linh không kể hết cho Cố Tử Sâm biết những gì Thẩm Yến nói với cô, nhưng hắn cũng tự mình đoán ra được rất nhiều điều. Người phụ nữ kia đang toan tính điều gì, hắn thừa sức biết được. Chỉ là Cố Tử Sâm không thẹn với lòng, đối với Thẩm Yến đã tuyệt giao hoàn toàn, hiện tại chỉ có cảm giác ghét bỏ, phiền toái, tuyệt đối không chút động lòng.
Cố Tử Sâm ôm lấy Mộng Linh, cảm đêm nằm suy nghĩ. Ngày mai hắn sẽ đi gặp Thẩm Yến nói cho rõ mọi chuyện mới được.
…
Hôm sau,
Nhìn vào lịch trình công việc mà Mộng Linh đưa ngày hôm qua cho hắn, Cố Tử Sâm đã chọn một khoảng thời gian hợp lý, chủ động gọi cho Thẩm Yến hẹn cô ta ra gặp mặt.
Mặc dù Thẩm Yến không biết mục đích của Cố Tử Sâm là gì, nhưng vẫn mở cờ trong bụng. Cô ta ăn mặc thật đẹp, trang điểm kỹ càng để đi gặp hắn.
“Tử Sâm, em ngồi bên này.”
Vừa thấy hắn bước vào quán nước, Thẩm Yến đã tỏ ra vô cùng thân thiết đón chào. Cố Tử Sâm hờ hững nhìn cô ta, nhanh chóng tiến đến một chiếc bàn ở một góc khuất ít người chú ý, ngồi xuống.
Đợi người phục vụ rời đi, Cố Tử Sâm không chút kiêng nệ mở lời:
“Thẩm Yến, sau này cô đừng tìm đến Mộng Linh nữa. Mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ sáu năm trước, cô không hiểu sao?”
Đối diện với thái độ lạnh nhạt của hắn, Thẩm Yến cười nhạt:
“Cô ta đã nói gì với anh sao?”
Trong lòng Thẩm Yến thầm nghĩ chắc chắn Mộng Linh đã kể hết cho Cố Tử Sâm, xem dừng còn tỏ ra vẻ thương hại để lấy lòng của hắn. Buổi sáng hôm nay Cố Tử Sâm đến tìm cô ta, có lẽ là muốn trút giận thay cho Mộng Linh?
“Không nói gì cả. Tôi là tự mình đi điều tra nên biết được cô hẹn cô ấy ra ngoài.”
Cố Tử Sâm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, hàng chân mày rậm rạp hơi nhíu lại, lộ ra vẻ tức giận trông thấy rõ. Bàn tay hắn đặt trên bàn, siết lại thành nắm đấm, dường như đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình.
“Tôi không cần biết cô đến tìm Mộng Linh làm gì, nhưng giữa cô và cô ấy không có bất kỳ can hệ nào, giữa tôi và cô càng như vậy. Cho nên Thẩm Yến, cô đừng tiếp tục thách thức giới hạn của tôi nữa, tự biết điều mà tránh xa Mộng Linh ra.”
Thẩm Yến bật cười, nhấp nhẹ tách cà phê trên bàn.
“Không có can hệ?”
“Vậy còn Minh Châu, anh nói xem là ai sinh con bé ra? Em là mẹ ruột của con bé, cũng từng là vợ anh, vậy mà anh nói hai chúng ta không có chút quan hệ gì sao?”
Vẻ mặt tự đắc của Thẩm Yến khiến Cố Tử Sâm càng thêm bực mình. Cô ta không biết xấu hổ sao? Trước kia vì không chịu nổi khó khăn, cô ta còn định phá thai, bây giờ còn muốn quay lại kể lể với hắn?
“Nực cười! Cô xứng đáng làm mẹ sao?”
Cố Tử Sâm nhướng mày, ngón tay trỏ đã chỉ thẳng vào gương mặt Thẩm Yến từ lúc nào. Hắn nhớ lại khi Minh Châu vừa tròn một tuổi, cô ta rời bỏ con bé, một mình hắn đã cực khổ như thế nào để chăm sóc con nhỏ. Thời gian ngần ấy năm trời trôi qua, Minh Châu thiếu thốn tình thương của mẹ, làm sao cô ta hiểu được?
Bây giờ, hắn không cho phép Thẩm Yến nhận con bé là con của mình.
Cho dù người phụ nữ này đã từng sinh ra Minh Châu đi chăng nữa…
“Tử Sâm, em có thể bù đắp mà? Chúng ta hãy vì con gái mà quay lại với nhau được không anh? Em nhất định sẽ làm một người mẹ tốt, yêu thương Tiểu Châu thật nhiều. Em sẽ bù đắp cho anh và con bé, thật đấy…”
Một tràng cười nổi lên giữa không gian yên tĩnh. Cố Tử Sâm khẽ rùng mình, không biết tại sao trước kia mình từng yêu một con người giả tạo, không có chút liêm sỉ nào như vậy. Thái độ của hắn còn chưa đủ rõ ràng hay sao, Thẩm Yến còn đang mơ mộng điều gì?
“Quay lại? Tuyệt đối không đời nào! Tiểu Châu có tôi và Mộng Linh là đủ rồi. Mộng Linh là mẹ của con bé, cô ấy sẽ yêu thương chăm sóc cho Minh Châu. Còn cô, nếu còn biết xấu hổ thì cút khỏi tầm mắt của chúng tôi đi, càng xa càng tốt.”
“Anh nghĩ Mộng Linh sẽ yêu thương con bé được bao lâu? Đợi sau này cô ta sinh con, Minh Châu sẽ chẳng còn giá trị gì với cô ta cả. Đến lúc đó, anh nghĩ con bé sẽ sống vui vẻ được với mẹ kế của nó sao?” Thẩm Yến cười khẩy.
Dù gì mẹ ruột vẫn tốt hơn. Cô ta đoán chắc Cố Tử Sâm cũng nghĩ đến vấn đề này, cho nên suốt sáu năm trời mới sống độc thân mà tự mình nuôi nấng Minh Châu như vậy.
Cố Tử Sâm hơi khựng lại, trong ánh mắt rõ ràng lóe lên một ý nghĩ, nhưng sau đó đã vội thu lại. Hắn vô cảm nhìn Thẩm Yến, lạnh lùng nói:
“Mộng Linh không nhỏ nhen và ích kỷ giống như cô. Thẩm Yến, tôi nhất định sẽ không để con gái mình chịu khổ. Minh Châu sẽ được sống hạnh phúc, đầy đủ kể cả khi không có cô đi chăng nữa, cho nên hãy nhớ kỹ lời tôi nói, tránh xa Mộng Linh và con gái tôi ra.”
“Nếu không, trên dưới Thẩm gia, đừng mong người nào được yên ổn!”