Bước Tới Bên Em

Chương 122



Buổi chiều Từ Vi Vũ còn ba cuộc họp nên cô về trước. Trong lòng cô rối bời, nghĩ mãi không ra, cô chỉ đem cơm trưa cho anh, vậy mà lại đóng gói chính mình gả đi luôn, quá tùy tiện! Thật sự quá tùy tiện!

Lúc đó cũng không biết thế nào, chỉ thấy đầu óc phát sốt, rồi gật đầu đồng ý luôn, bây giờ tỉnh táo lại, mới thấy hơi hối hận, chuyện lớn cả đời có một lần đó!

Đúng ra phải nên làm khó anh một chút, Lâm Hi ngẫm nghĩ, cô đưa túi đựng hộp cơm cho thím Tào, có chút hốt hoảng leo lên lầu, đi về phòng, té rầm lên giường, bất động.

Một lát sau, cô nằm bò trên giường, ngóc đầu dậy, nhìn tới nhìn lui chiếc nhẫn trên tay trái đang đặt trước mắt, thật đẹp, kích thước trứng chim bồ câu, màu sắc đối xứng, mài cắt sáu cạnh, bóng loáng sáng long lanh, không pha lẫn chút tạp chất, tuy cô không hiểu nhiều về đá quý, nhưng cũng biết cái này chắc chắn không rẻ.

Lâm Hi nhìn chằm chằm thưởng thức chiếc nhẫn một hồi lâu, rồi lật mình nằm ngửa trên giường, ngẩn người ra nhìn trần nhà, chưa đầy một giây sau đã mỉm cười thật tươi, khóe miệng cong vút, tràn ngập niềm vui.

Tuy tốc độ có hơi nhanh một chút, nhưng cô thích anh, rất thích, nếu đã thích như vậy, tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa, đó cũng là lựa chọn của cô!

Anh không phải người không nghiêm túc, xuất thân của anh tốt hơn cô rất nhiều, điều kiện không tệ, người ta vì cưới chạy còn dám cưới chớp nhoáng, cô có gì không dám chứ!

Ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, rồi bò dậy khỏi giường, thấy thời gian còn sớm, liền cầm chìa khóa đi ra cửa định đi đến nhà hàng nhìn qua tiến triển công việc.

Chỉ mới mấy ngày không đến, trong tiệm đã hoàn toàn thay đổi, không còn thấy mấy thứ như thang leo và dàn giáo này nọ, giấy dán tường đã làm xong, đèn đã được lắp đặt hoàn chỉnh, rèm cửa sổ cũng đã được treo lên, tuy vẫn còn trống trải do chưa sắp xếp bàn ghế, nhưng đã được quét dọn sạch sẽ, sáng choang như mới.

Hứa Dương ở bên cạnh nói:

“ Chị Lâm Hi, tiếp theo có phải chúng ta nên mua bàn ghế không, phòng bếp cũng còn cần rất nhiều thứ!"

Cô nhìn ngó một vòng lầu trên lầu dưới, vô cùng vừa ý, gật đầu nói:

“ Phòng bếp thì chị với em đều không rành, để chị về tìm người đến bố trí, bàn ăn chị đã chọn trước trên mạng, tháng sau sẽ được gửi tới, đúng rồi, chị nghĩ lầu hai nên trải thảm, em thấy sao? ”



Hứa Dương hỏi:

“ Là cái loại thảm màu đỏ? Trải hết cả cửa hàng sao? ”

Cô lắc đầu:

“ Không phải cái loại thảm đỏ đó, muốn đẹp, thì phải dùng loại có hoa văn, nếu đã trải thì phải trải toàn bộ, nếu không một mảng đông một mảng tây nhìn không đẹp. ”

Hứa Dương không hiểu mấy thứ này lắm, ** cậu nhức đầu, chỉ hỏi:

“ Khi nào chúng ta đi chọn thảm? ”

Cô cười:

“ Ngày mai là tiết đoan ngọ, nghỉ ngơi ba ngày trước đã. ”

Hứa Dương nói:

“ Em chỉ có một mình, ngày lễ cũng không khác gì bình thường, chị Lâm Hi, chỉ cần nghỉ một ngày là được, nghĩ ba ngày em cũng không biết làm gì. ”

Cô xem cậu như em trai nên nói chuyện khá thân thiết:

“ Không phải năm nay ba mẹ em không đi tỉnh khác làm sao? Em về nhà thăm họ đi, chỗ em cách Vũ Lăng không xa, hôm qua chị đã chuyển tiền lương vào tài khoản của em, đi mua chút quà cho chú thím xem như hiếu kính. ”

Hứa Dương cười hắc hắc, cảm thấy trở về thăm ba mẹ cũng rất tốt, nên không từ chối:

“ Dạ được, vậy em sẽ nghĩ ba ngày, cảm ơn chị Lâm Hi! ”

Suy nghĩ một chút rồi nói thêm:

“ Có điều sau này chị đừng phát tiền lương nhiều hơn nữa, lần nào cũng phát nhiều hơn, em thấy ngại lắm. ”

Lâm Hi vừa bực mình vừa buồn cười:

“ Đó là tiền thưởng, nếu em làm không tốt, chị cũng sẽ trừ tiền lương của em, em làm tốt, đương nhiên không thể nào thiếu tiền thưởng được, mấy ngày nay nếu không có em giúp đỡ, việc trang trí trong tiệm sẽ không thể nào thuận lợi như vậy ”.

Hứa Dương quả thật giúp cô không ít việc, mặc dù đều là cầm tiền lương, nhưng dụng tâm chăm chỉ và lơ là không quan tâm công việc khác nhau rất nhiều.

Buổi tối, Từ Vũ không về nhà ăn cơm, cô không đói lắm nên chỉ ăn một chén cháo táo đỏ và hai cái bánh bao trứng sữa, cũng không muốn lên lầu mà đi theo thím Tào gói bánh ú.



Ngày mai là tiết đoan ngọ, trước đây cô đều mua bánh ú bên ngoài về ăn, cho đến giờ chưa từng tự tay gói.

Thím Tào quả nhiên vô địch, cái gì cũng biết, rất khéo tay, không chỉ tết vòng ngũ sắc cho cô mà còn may cho cô một cái túi thơm đeo lấy may mắn.

“ Thím Tào, thím khéo tay quá, hoa mai trên này là thím tự thêu hay sao vậy? ”

Thím Tào khiêm tốn:

“ Khoảng mười năm nay, tôi mới bắt đầu làm nên tay nghề còn lọng cọng, thêu hoa mai cũng không đủ tinh tế, Lâm Hi tiểu thư đeo cái này hai ngày, chủ yếu mình có lòng là được, hương liệu bên trong có thể xua đuổi cồn trùng, đi ra ngoài sẽ không bị muỗi cắn. ”

Cô vuốt ve cái túi hương ngũ sắc nhỏ bằng nắm tay trẻ con đang đeo trước ngực, cười nói:

“ Đeo cái này là có kết quả sao, lại còn phòng được muỗi, thật tốt quá, bây giờ trời nóng, muỗi rất nhiều, còn có mấy con sâu mềm nằm úp sấp bò bò, rất dọa người, đeo cái này, thật yên tâm ”.

Thím Tào nghe xong cười không ngừng, cảm thấy cô gái nhỏ này rất có ý tứ, kể từ khi cô bé đến đây, Từ tiên sinh rất chịu khó về nhà, trước kia mười ngày nửa tháng, cũng không thấy về nhà ăn cơm, thức ăn khuya cũng chỉ làm cho có, trong nhà rất vắng vẻ, một chút hơi người cũng không có.

Bây giờ thật sự tốt hơn rất nhiều!!!

Lâm Hi thích ăn mứt táo, thím Tào đã chuẩn bị năm loại nhân khác nhau để gói bánh ú, ba ngọt, hai mặn.

Hơn mười giờ tối, anh về tới, trực tiếp đi thang máy lên lầu hai. Bước vào nhà chỉ thấy cô đang nằm trên sofa cuộn mình trong chăn hệt con sâu lông xem tivi, tivi trong nhà dùng đường truyền internet, lúc này đang chiếu cậu bé bút chì.

Thấy anh đẩy cửa bước vào, cô tung chăn nhảy xuống ghế, chạy tới lấy dép lê giúp anh, miệng hỏi:

“ Buổi tối anh có ăn cơm đàng hoàng không đó?"

Ánh mắt Từ Vũ dịu dàng:

“ Hôm nay trước khi đi em nói hung dữ như vậy, sao anh dám không ăn. ”

Cô hứ một tiếng:

“ Nhất định phải hung dữ với anh, còn hơn sau này bị loét dạ dày! ”

Vừa nói vừa nhón chân lên vỗ vỗ đầu anh:

“ Anh ngoan lắm, sau này cũng phải ăn cơm đúng giờ có biết không? ”

Cái này gọi là vừa đánh vừa xoa. Anh dở khóc dở cười, hai tay đặt lên eo cô, trán cọ trán hỏi:



“ Nhớ anh không? ”

Lâm Hi tựa như dỗ dành trẻ con, hôn lên khóe miệng anh nói:

“ Nhớ lắm, nhớ lắm? " Còn nói:

“ Tối nay, em và thím Tào gói rất nhiều bánh ú, anh muốn ăn không? Ở phòng bếp trên lầu đó ”

Anh lắc đầu:

“ Không ăn, dạ dày hơi khó chịu, không muốn ăn."

Cô vừa nghe thấy liền khẩn trương, vịn cánh tay đỡ anh ngồi xuống sofa, miệng hỏi:

“ Có phải dạ dày lại đau không?"

“ Không phải, chỉ hơi buồn nôn thôi!"

Từ Vi Vũ cũng không vòng vèo, thấy cô nhíu đôi mi thanh tú, dáng vẻ như lâm đại địch, rất buồn cười nên vỗ về:

“ Thật sự không có gì, có thể do buổi tối ăn quá nhiều dầu mỡ. "

“ Buổi tối anh ăn gì vậy? ”

“ Tần Chu đặt thức ăn ở nhà hàng Hoàng Gia, có thịt cừu nướng mùi vị không tệ, nên ăn hơi nhiều."