Buổi Chiều Hôm Ấy

Chương 11: Quà giáng sinh,tặng cậu đấy



Có rất nhiều kì nghỉ lễ làm người ta mong chờ,nhưng đối với Trương Minh Tuệ,kỉ niệm đáng nhớ nhất của cô là đêm giáng sinh năm lớp 10 ấy

______

Mùa thi cam go,cứ như thế ở lại với quá khứ,trở thành cột mốc kỉ niệm của sau này

Hôm nay là 24/12,kì thực người ta thường bảo nhau 25 mới là giáng sinh,nhưng theo người Do Thái, thời điểm bắt đầu một ngày là hoàng hôn chứ không phải nửa đêm,vì vậy khi chúa Jesus được sinh ra,tính theo lịch của họ là ngày 24

Người Việt thì không quan trọng mấy về noel,nhưng người đạo Chúa thì có

Chỉ tiếc gia đình họ Trương nhà cô không ai theo đạo Chúa,vì vậy mỗi lần chạy ngang nhà thờ Phao Lô chỉ có thể ngắm,hiếm khi đi vào

Trương Minh Tuệ vẫn nhớ nhà thờ sẽ trang trí lễ giáng sinh,mỗi năm một kiểu,có lúc cô chạy ngang sẽ chê năm nay làm xấu quá,nhưng khi đêm đến sáng đèn rực rỡ đủ loại màu sắc,ý niệm sáng nay liền thay đổi

Cô là người dễ thay lòng như vậy đấy

Nhưng yêu thầm cậu bạn chạy xe bên cạnh cô,vĩnh viễn sẽ không thay đổi đâu

Trương Minh Thiện bảo chiều nay tan trường nên đi đường vòng,không thì cô và cậu khó lòng vượt qua ải này,nhưng biết làm sao được,cô lại phồng má lắc đầu:"Chúng ta cũng vào nhà thờ chơi chút đi,năm nay mình thấy trang trí cũng đẹp lắm"

Chỉ thấy thiếu niên khinh thường cười một tiếng:"Bộ theo đạo Chúa hả?"

"Gì?Không có,nhưng mà đâu ai buộc theo đạo mới được vào đâu?"

"Đông lắm"-Thiếu niên dứt lời,tốc độ chạy cũng nhanh hơn,vụt qua mặt cô

Trương Minh Tuệ ở phía sau trề môi nhún mỏ,thu hồi tầm mắt nhanh chóng đuổi theo cậu

"Này,cậu bị ma đuổi hả,chậm chút coi"

Sáng sớm vì đường vắng ít xe,hai người đi xe đạp điện chạy loạn xạ cả lên,cả con đường người nói kẻ nghe,không ngại có người đánh giá

"Trương Minh Thiện!"

"Nói đi,tôi có điếc đâu"

Cô lườm thiếu niên đi trước mình một quãng,vừa vặn tay ga vừa đạp để bắt kịp tốc độ với cậu,hận không thể mắng

"Chiều nay cùng đi đi,ở bên ngoài ngắm thôi cũng được"

"Haizz"-Thiếu niên khịt mũi,tóc mái trước trán khẽ bay,áo sơ mi trắng không đóng thùng,cũng cuốn theo chiều gió,thấp thoáng ôm lấy thân hình có da có thịt

Có thể nói,cậu trông rất vừa vặn với bộ đồng phục ấy

"Dù sao cũng vừa thi xong,cậu nghĩ tôi nên trốn học thêm để cùng cậu chơi noel không?"

Trương Minh Tuệ trợn mắt:"Ba mẹ có mắng cậu không?"

"Thì tôi nói dối là được rồi"

"Chậc,hoá ra học sinh giỏi cũng biết mấy trò này á?Đúng là không thể xem thường đâu"

Kì thực thiếu niên này đúng là khó chọc,cô có ghẹo thế nào cũng không đầu hàng,ngược lại còn cười khẩy,vẻ mặt vô cùng đắc ý

"Cậu nói thế thì oan cho tôi quá,vậy chiều nay tôi học thêm vậy,để cậu về một mình"

"Thôi!"

Được rồi,cô thừa nhận cậu có thể đắc chí

"Thi xong rồi,cúp học một lần cũng không sao..."-Thiếu nữ chu môi,giọng cũng mềm đi làm cậu bật cười:"Cho nên sau này tôi có học kém đi cũng là do cậu"

"Cậu sẽ không học kém đâu"-Cô quay sang,nhất quyết khẳng định:"Cậu là học sinh giỏi nhất khối mà,49 điểm ấy!Mình cá là toàn thành phố cũng không có mấy người thế đâu"

Không ngờ cậu lại không phồng mũi tự đắc,còn khiêm tốn nói

"Là cậu chưa thấy thôi"-Nhắc đến chuyện này,ánh mắt thiếu niên lơ đễnh nhìn ngoài xa,cô lại cảm thấy ánh mắt cậu hơi buồn

Nhưng cô lại không biết lí do vì sao

Trương Minh Tuệ nuốt nước bọt, chạy song song với cậu,cẩn trọng nói thêm:"Thế nên mình chỉ quan tâm những gì mình thấy"-Thiếu nữ đáp,trên môi còn kèm theo nụ cười rất tươi

"Cậu là thiên tài trong lòng mình "

Cũng là người tồn tại trong trái tim mình

Nghe lời an ủi này,Trương Minh Thiện bất giác nhìn cô,mất vài giây chấn tỉnh,thái độ thay đổi 180

"Hôm nay cậu sến ghê"

Thiếu nữ đỏ mặt,vì cậu mà hét lên:"Trương Minh Thiện,cậu không thể giả vờ cảm động một chút hảaaaa!!!!"

"Tôi là người thật thà,chính nhân quân tử!"

"CẬU.ĐỨNG.LẠI.ĐÓ!!!"

______

Giáng sinh còn chưa đến mà điểm thi đã có rồi

Nhưng điểm thi còn chưa làm cô suy sụp bằng lời nói của cô Trang

"Buổi tiệc nào cũng có lúc tàn

Đổi chỗ là chuyện không thể tránh khỏi,nếu không muốn,vậy thì trước đó các em nên chăm chỉ học tập mới phải"

Đó là lời mà ác ma Trang

luôn lặp lại mỗi khi có ai đó phàn nàn về chuyện này. Hà Hân thì không còn tâm trạng để nghe nữa,cô nàng nằm phịch xuống bàn,thở dài đẩy uể oải:"Thế là hết,từ bây giờ mình đành phải chia tay cậu rồi Tuệ Tuệ à"

"Đừng bi quan thế,dù sao thành tích của chúng ta cũng chẳng hơn kém nhau là mấy.Cùng lắm thì mình đoán là ngồi một trước một sau thôi"

Phúc Thịnh nghe thấy liền quay xuống xùy một tiếng:"Cậu nghĩ ác ma sẽ tiếp tục cho hai người ngồi gần nhau sao?"

"Sao lại không cho hả?"-Vẻ mặt của cô nàng nửa tràn trề nửa thất vọng:"Dù sao trong lớp này bọn mình mờ nhạt như thế,cô sẽ không để ý đến đâu"

Người nọ liền cười khẩy:"Ai nói hai người mờ nhạt?Thành tích của các cậu đủ để thu hút sự chú ý của ác ma rồi"

"Phúc Thịnh,cậu đáng ghét ghê!"

Nhưng mà ngẫm lại,kì thực cũng có lí

Kỳ thi vừa rồi,bản thân cô đã nghĩ rằng mình làm rất tốt,nhưng sau đó khi có điểm thì mới biết là tự tin thái quá rồi

Nhưng mà cô vẫn cùng Hà Hân đánh cái tên khoác lác Phúc Thịnh nhừ tử

Ai bảo dám nói thành tích người khác tệ

Hà Hân bĩu môi:"Của cậu thì hơn bọn tôi sao?"

"Hơn chứ!"-Phúc Thịnh quay cả người xuống,hí hửng đem đề thi đặt ở trước mặt hai thiếu nữ:"Xem đi,toán 8 điểm,so với các cậu là hơn 1 điểm rồi còn gì?"

"Piiii"



Minh Khôi không tham gia nhưng vẫn nói to:"Không có mặt mũi"

Một nhát trúng phải tim đen của người kia. Phúc Thịnh biết cậu ta học giỏi,liền lườm một cái,liền đưa chân đạp cậu một phát

Ai ngờ hành động này lại rơi vào mắt chủ nhiệm.Bà chỉnh lại gọng kính,nghiêm khắc hướng về phía cậu ném đến một viên phấn:"Phúc Thịnh,em ra sau lớp đứng cho tôi"

"Hahaha,đáng đời!"

Phúc Thịnh nghiến răng đứng dậy,trước khi đi còn ném cho ba người nọ một cái nhìn cay nghiến

Trương Minh Tuệ nhịn cười,bất giác nhìn về phía Thiện,thiếu niên vẫn đang lười biếng nằm dài trên bàn,chỉ hận không thể cùng hoà làm một

Người này sáng nào cũng như bị tiêu hoá năng lượng ấy

Trong lúc cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ,Hà Hân đã ghé vào tai cô thì thầm:"Hôm nay cậu có cảm thấy Minh Thiện hơi lạ không?Từ đầu đến giờ đều không thấy cậu ấy động đậy luôn ấy,ngồi gần bàn giáo viên mà ngủ lắm thật"

"Chắc là do sáng này cãi nhau với tớ"

"Hai người lại gây lộn hả?"

"Ai da không phải vậy"-Trương Minh Tuệ thở dài:"Cậu ấy sáng nào cũng vậy ý,không biết tối qua làm trò gì"

Hà Hân khẽ ồ một tiếng,mà người kia trông cứ lãnh đạm như vậy,ngay cả người hoạt bát như cô nàng cũng chẳng dám động

"Thôi kệ vậy,mà mình nói này,tối qua cậu lại thức muộn hả?"

Cô nàng còn sờ sờ mi dưới,nói cô sắp thành gấu trúc rồi kìa

Trương Minh Tuệ đành ậm ừ vài tiếng,đúng là cả đêm qua cô không ngủ thật

Đầu cũng cảm thấy choáng váng rồi đây này

"Thế mà còn nói người khác"

"Kệ tớ"

Phía trên bục giảng,lớp phó vẫn đang giúp cô Trang sắp lại chỗ ngồi,vừa hay nói chuyện vài câu đã xếp xong,liền vẽ sơ đồ lên bảng

Ba giây sau,bên tai cô vang lên tiếng hét bị kìm nén mà thấp xuống,chỉ đủ để mấy người ngồi gần đó nghe

"Minh...Minh Tuệ...cậu tin được không?"

Giọng của cô nàng trở nên lắp bắp,nhưng là ấp úng trong vui sướng:"Mình ngồi chung với Kim Thành kìa!"-Cô nàng lắc vai cô như Tử Vy lắc Nhĩ Khang,liên tục không ngừng hò reo sung sướng

"Xùy tưởng gì,tôi còn tưởng cậu phát tài hay gì cơ"-Phúc Thịnh ở ngoài sau đá vào chân ghế cô nàng,Hà Hân cũng không nỡ đáp trả

Chẳng qua là vì vui quá nên bỏ qua cho cậu đấy

Đến lượt cô tìm kiếm tên mình,lướt qua tổ bốn,ba dòng chữ như một cái tát thật mạnh vào mặt

Mà cái tát này,cô tình nguyện nhận lấy

"Chủ nhiệm biết tâm tư tụi mình hả?"

Hà Hân đang chìm trong vui sướng,vẻ mặt khó hiểu nhíu mày:"Là sao?"

"Nhìn kìa,mình ngồi cạnh Thiện"

"Trời má Minh Tuệ ơi là Minh Tuệ,cậu nói xem sáng này chúng ta ăn phải gì mà hên thế,mình vui chết đi được"

Trương Minh Tuệ đứng hình vài giây,cô là đang vui đến nỗi cảm xúc lẫn lộn,lòng bắn pháo hoa,mà mặt không bộc lộ ra chút nào

Cô cắn môi thăm dò thiếu niên kia,người nọ cũng lười để tâm,dáng vẻ như thể ngồi cùng ai cũng được

Gì chứ,không thấy vui sao hả?

"Mà kì thực vì sao cậu lại được ngồi chung với Kim Thành vậy?Lần này đổi chỗ không phải dựa vào xếp hạng sao?"

Hà Hân còn chưa kịp đáp,trên bục giảng ác ma Trang đã giúp cô giải bày khuất mắc:"Đáng lẽ lần này chúng ta sẽ xếp theo thành tích từ trên xuống,nhưng cô lại cảm thấy cách này không hiệu quả.Chi bằng các bạn học tốt kèm bạn học chưa tốt,như vậy cả hai mới cùng nhau tiến bộ được"

Lời này khiến cô cười đến gượng

Nói thế khác nào cô học tệ đến mức phải ngồi cùng thiên tài của khối cơ chứ?

Nghe cô Trang nói thế,cô lại khóc không ra nước mắt,thật đụng chạm đến lòng tự trọng quá

Phúc Thịnh hôm nay còn giả làm người tốt,bị phạt nhưng vẫn không ngừng trêu ghẹo:"Đã nha,ngồi cùng tri kỉ luôn"

Mặt thiếu nữ lại càng nóng

Hà Hân giúp cô hạ nhiệt:"Cậu mà nói tiếng nữa có tin tôi vặn mỏ cậu không?"

"Gì mà hung dữ thế,tôi là nói Minh Tuệ chứ có phải cậu đâu"-Thiếu niên tên Thịnh kia còn khoanh tay ỷ lại,đột nhiên khẽ cười gian:"Bộ nhột hả?"

Hà Hân bị trúng tim đen mà căm phẫn,cô nàng phồng má,bất quá giả vờ giơ tay nói

"Cô ơi,Phúc Thịnh bị phạt không nghiêm túc,cứ nói chuyện với em quài ạ"

"Này!Trẻ con thế còn chơi mách cô"

"Ai bảo cậu chọc bọn tôi?"

Phúc Thịnh nghiêng đầu,vẻ mặt chẳng muốn nhún nhường:"Cậu là con gái mà hung dữ quá,có khi Kim Thành cũng sợ mà bỏ chạy mất"

"Xuỳ,không cãi nhau với cậu!"

"Sao cậu không học tập Minh Tuệ ấy,người ta im ru,dịu dàng biết bao"

Trương Minh Tuệ nghe thấy,mặt càng đỏ,quả thật không có gan đáp trả

Giằng co qua lại,cuối cùng,Phúc Thịnh bị chuyển lên bàn đầu

Cả bọn ở dưới liền phì cười

Chỉ là đi cùng cậu là Minh Khôi,hai người không bị đổi chỗ,nhưng thiếu niên trong lòng ai oán,nằm không cũng trúng đạn

Minh Khôi chỉ muốn nói:"Cô à,thiệt thòi cho em quá!"

____

"Hôm nay là noel,cậu có định tặng gì cho Thiện không?"

Hai cô gái vừa bước đi dọc hành lang trường,trên tay cầm ly trà sữa mua dưới canteen trường

Đây là lần đầu cô biết thích một ai đó,vì vậy đối với khái niệm tặng quà giáng sinh kì thực có cảm giác hơi đặc biệt

"Làm vậy liệu cậu ấy có nghĩ mình dở hơi không?"

"Mắc gì?"-Hà Hân hút một cái rột,liền lè lưỡi chê trà sữa trong trường dở ẹc:"Cậu phải khiến cậu ta để ý cậu chứ?"

"Vậy cậu tặng gì cho Kim Thành?"

"Ờm...móc khoá?"

"Nhạt nhẽo thế,mà móc khoá thì tớ đã tặng cho Thiện từ trước rồi"



Thiếu nữ bên cạnh cô liền gào lên,mắt sáng như sao,vẻ mặt hiện lên chữ hóng chuyện

"Yo,hôm nay trưởng thành rồi nha,tặng hồi nào mà không kể tớ biết?"

Bụp!

Trương Minh Tuệ như trái bóng bay bị xì hơi,cô biết mình lỡ lời mất rồi

"Haizz,là sinh nhật cậu ấy"-Cô thở dài một hơi,lại sợ cô nàng chọc ghẹo mình liền bổ sung:"Lần đó là vô tình thôi"

"Aiss,biết rồi biết rồi,có vậy cũng ngại"

Mặt cô bị ngữ điệu châm chọc của cô nàng mà đỏ lên,trà sữa trong miệng càng ngọt,cảm thấy như muốn say đường vậy

"Tóm lại chỉ là dịp giáng sinh,tớ không tặng quà đâu"

Hà Hân cũng nhún vai bảo tùy cậu

"Dù sao hai người cũng đổi chỗ ngồi cạnh nhau,sau này còn nhiều thời gian dành cho nhau mà"

".....Cậu cũng thế!"

"=_="

Mình Tuệ thừa cơ hội tiến tới:"Thanh mai trúc mã,còn ngồi kế nhau"

Cô ngâm giọng như đọc thơ,đến lượt Hà Hân gương mặt chín hồng,thời tiết vào đông rõ ràng mát mẻ,nhưng cả người lại cảm thấy nóng

"Mình sẽ nói với Minh Thiện rằng cậu thích cậu ấy"

"Nguyễn Hoàng Hà Hân,cậu im miệng cho mình!"

"Bớt gọi họ tên người ta ra đi,nghe hãi chết đi được "

"Ai bảo cậu doạ mình?"

Hai người đùa giỡn giữa hành lang,chạy la inh ỏi làm ai cũng để ý

Đôi lúc tuổi trẻ giống như tiếng ve sầu,ồn ào râm ran,cũng giống một cơn gió,thổi qua làm người ta bồi hồi

Chiều hôm ấy cô và Thiện lại về muộn,vì nhà xe vẫn chật cứng,lúc hai người qua nhà thờ Phao Lô thì đã đông kịch người rồi

Bản thân Trương Minh Thiện vốn dĩ không thích một nơi quá náo nhiệt,nhưng cậu thấy cô trong mong như thể lần đầu được xem,muốn nói gì đó lại thôi

"Về đêm mới thấy trang trí đẹp nhỉ?"

"Là do đèn cả thôi"

Trương Minh Tuệ lườm cậu,chu môi lười cùng cậu tranh cãi

"Cậu không thấy vui vì đến đây hả?"

Hai cô cậu học sinh đương nhiên không chen nổi vào cổng,đành đứng ở bên đường nhìn qua,kỳ thực phong cảnh cũng không tệ,có thể nhìn thấy rất bao quát từ cây thông noel cao chọc trời và ánh đèn lấp lánh đủ màu sắc

Đây là giáng sinh đầu tiên mà cô ngắm cùng cậu

Nhưng cô lại sợ cậu không thích

Trương Minh Thiện tỏ ra bất ngờ,cậu vội đáp:"Có đâu,chỉ là đông quá,tôi thấy hơi nóng"

"Vậy chúng ta đi ăn vặt không?Mình thèm cá viên chiên ghê"

Cậu cũng ừm một tiếng:"Cậu muốn thì đi"

Câu này sao lại khiến lòng cô dậy sóng

Trương Minh Tuệ có cảm giác mặt mình nóng ran,cũng may trời rối rồi mới giấu được

Lời từ miệng cậu nói ra cũng thật tự nhiên

Cô mà nói câu đó,có lẽ cũng cảm thấy bản thân có tư tình

Rốt cuộc thì ngắm đèn cũng không vui bằng đi ăn cá viên ở gần đó,món ăn nóng hổi,mặc dù biết rõ chỉ toàn là bột nhưng hai người lại ăn rất ngon

"Cậu biết không,năm nay là noel vui nhất của tôi đấy"

Trương Minh Tuệ bận nhai mà gật đầu đáp thay lời muốn nói,sau đó nhíu mày,mới hỏi tại sao

"Vì tôi không phải học thêm"

"A?"

Nhìn cô đờ người ra,cậu mới phát hiện bản thân lại nói nhảm rồi,thiếu niên thu hồi tầm mắt,ghim một viên cá vẫn còn nóng hổi cho vào miệng

"Coi như tôi chưa nói gì vậy"

Quả thật lời đó,cậu nói trong vô thức,vừa nghĩ liền nói ra,khiến cô không kịp phòng bị

Cũng không hiểu chính là có ý gì

Hiếm khi cô thấy cậu bối rối như vậy,muốn hỏi gì đó,lại sợ cậu không nói thật

Con người đôi khi phải giữ những bí mật của riêng mình,thật ra cô cũng vậy

Chính vì không muốn một chút tự trọng cuối cùng cũng mất đi,cậu không muốn nói,cô cũng sẽ không hỏi

"Năm nay cũng là noel vui nhất của mình ấy"

Vì được đón cùng cậu,nên mới thích nhiều như vậy

Trương Minh Thiện buồn cười:"Ngắm nhà thờ rồi ăn cá viên lề đường,có gì mà vui?"

Cùng cậu thì vui mà

Nhưng cô sẽ không nói lời sến súa như vậy

"Thì là noel đâu phải lễ lớn gì ở Việt Nam đâu,nhưng mình lại rất thích.Vài năm trước đây,muốn đi chơi cũng không biết phải rủ ai,nhưng giờ mình lại đi cùng cậu"

"Nghe cô đơn ghê"

Cô cụp mắt,cười khổ nói:" Đúng vậy"

Mặc dù ghét phải thừa nhận rằng bản thân trước đây là số lẻ của cả lớp,giờ ra chơi chỉ có thể giả vờ ngủ,cầu cho thời gian trôi nhanh một chút để không phải cô đơn nữa

Thế nhưng thời khắc này,cô chỉ muốn thời gian chậm một chút

Có rất nhiều kì nghỉ lễ làm người ta mong chờ,nhưng đối với Trương Minh Tuệ,kỉ niệm đáng nhớ nhất của cô là đêm giáng sinh năm lớp 10 ấy

Trương Minh Thiện nhìn cô trầm tư,từ trong balo lôi ra một sợi dây chuyền màu bạc,trên mặt khắc mặt nạ màu đỏ của Iron Man

"Quà giáng sinh,tặng cậu đấy"

Lại nói:"Giải thưởng đặc biệt từ việc an ủi người khác,không ai có được đâu"