Buổi Chiều Hôm Ấy

Chương 15: Dưới bóng râm



Trương Minh Tuệ không phải kiểu người sẽ tuỳ tiện vì thích một ai đó mà thay đổi bản thân

Cô cũng từng nghĩ,nếu mẫu người mà cậu thích là cô gái thắt bím dài qua lưng,đeo mắt kính đen và học giỏi,vậy thì cô cũng thử giống vậy xem sau

Sau đó trưởng thành rồi mới nhận ra,người mà thật lòng thích cậu á,có hoá thành quỷ cũng muốn cùng cậu xuống địa ngục

_____

Mùa hè năm 2010,Trương Minh Tuệ lên lớp 11

Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua,cây phượng bên vỉa hè nở rồi,rộ đỏ một khoảng trời mùa hạ nắng gắt mà dễ chịu

Trương Minh Tuệ nằm dài trên giường,hai chân khẽ đong đưa,bên trái là dĩa dưa hấu,bên phải là máy nghe nhạc mp3 màu hồng đang phát bài Oh! của SNSD,mắt thì đang dán vào tiểu thuyết

Cô một lúc làm ba việc,là người bận rộn,mà mẹ cô lúc vào phòng không gõ cửa,nhìn thấy bộ dạng con gái như vậy chỉ chậc vài tiếng

"Phòng bừa như chuồng heo,dọn ngay cho mẹ!"

Trương Minh Tuệ nuốt miếng dưa hấu cái ực,ngoan ngoãn đáp vâng

Xong rồi coi tiếp

Chừng vài tiếng sau,cô chợt nhớ ra,đem quần áo giấu dưới gầm giường gấp lại,đem vài bộ mặc qua rồi bỏ vào máy giặt

Vừa ra khỏi phòng máy lạnh,không khí của tiếng ve inh ỏi như đấm vào tai cô,thiếu nữa choáng muốn xỉu rồi

Thực ra mùa hè không dễ chịu,nhưng học sinh thì ai cũng thích mùa hè

Không phải dậy sớm,không có bài tập,chẳng có áp lực trả bài,chỉ có dưa hấu và máy lạnh,tiểu thuyết và nghe nhạc,mỗi ngày trôi qua cứ chầm chậm,vô tư hưởng thụ cuộc sống,dù cho Trương Minh Tuệ cũng tự biết mình đang lãng phí thời gian

Chẳng qua vì mùa hè cậu "trúc mã" kia vẫn lao đầu vào học thêm,chỉ có buổi tối mới thấy cậu ta onl trên messenger,mà cô cũng không dám làm phiền,dạo này không còn gặp,cũng ngại nói chuyện

Vừa nhắc đến messenger,màn hình máy tính liền hiện lên nút thông báo tin nhắn,chỉ là không phải người cô đang nghĩ tới

Người nhắn tin có biệt danh là Con Cá Nóc

[Tớ mới đi Phan Thiết về nè,có quà cho cậu đây]

Con Cá Muối:[Quà gì?]

Con Cá Nóc:[Vỏ óc mượn hồn:D]

Còn kèm theo icon mặt cười tươi rói

Trương Minh Tuệ khẽ hừ khinh thường,nhanh chóng đáp trả

Con Cá Muối:[Quà nhặt được trên bãi biển hả?]

Con Cá Nóc:[Này,đây là quà của mẹ thiên nhiên,cái đồ xúc phạm,đúng là cá muối]

Trương Minh Tuệ để ý đến hai chữ cuối cùng trong tin nhắn kia,đúng là nhìn không nổi

Cá Nóc là tên mà Kim Thành đặt cho Hà Hân,ý nói là cô nàng tính cọc vô cớ,là một con cá có gai,thoạt nghe cũng có chút đáng yêu

Còn Cá Muối là con cá chết,nghe hài hước ghê cơ

Trương Minh Tuệ pi vài tiếng,không hiểu sao vì một cái tên vu vơ mà cậu nói cô cũng lấy đặt,đúng là tình yêu mù quáng

Nhắc đến Thiện,cô lại vô messenger lướt vội tin nhắn của cả hai,nghĩ lại thì lâu rồi không nhắn,nói không chừng cậu ta sẽ quên luôn cô mất

Ai dè vừa bấm vô đoạn chat,trùng hợp có người vừa gọi tới

Màn hình hiển thị cái tên Đồ Đáng Ghét,Trương Minh Tuệ liền có tật giật mình,hít một hơi sâu rồi bắt máy

"Alo?"

"Cậu có bận gì không?Ra cửa hàng tiện lợi ngồi xíu đi"

Thiếu nữ á khẩu,người gì mà thẳng thắn thế

Cô ừm một tiếng:"Hè mà,lúc nào cũng rảnh"

Ý cô là,lúc nào cũng có thời gian dành cho cậu

Bên đầu dây kia cũng không do dự,mặc dù không trực tiếp nhìn thấy cậu,nhưng trong lời nói có vẻ như rất vội vàng

"Vậy 15 phút sau tôi đứng trước cổng,đừng lấy xe,tôi chở"

"Á?"

"Kêu cái gì,chuẩn bị đi,anh đây qua đón"

Nói rồi liền cúp máy,không đợi Trương Minh Tuệ kịp định hình lại.Cô ngồi trên giường mấy giây,lại nhìn ra cửa sổ bên ngoài trời như lửa đốt,miễn cưỡng thay đồ



Nếu không phải là Trương Minh Thiện thì đừng ai hòng lôi cô ra khỏi phòng

Thời gian như cơn gió thoảng,nói 15 phút tới,quả thật không chậm giây nào

Ở ngoài xa,cô nhìn thấy thiếu niên vội chạy tới, trên người mặc chiếc áo thun trắng và áo sơ mi màu đen khoác bên ngoài,trông vừa vặn lại gọn gàng,vài cơn gió nóng thổi qua mới thấy dáng vẻ của cậu giống như nam chính bước ra khỏi tiểu thuyết

Chỉ là tiểu thuyết không miêu tả nam chính rước cô bằng chiếc xe đạp điện mà thôi

Bởi vì đi với Thiện nên cô cũng chú trọng ngoại hình một chút,trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng cùng chân váy tennis,trông vừa thể thao năng động,cũng có chút cảm giác mùa hè

Trương Minh Thiện nhìn vẻ mặt tươi rói của thiếu nữ,lại lạnh lùng thả một câu:"Lát nữa chân củ cải của cậu sẽ thành gà quay cho xem"

=_=

Mộng thiếu nữ liền dập tắt

Cô đùng đùng trèo lên sau lưng cậu,hận không thể ở trên xe bóp cổ người này

"Cậu không thể dịu dàng với con gái được hả?"

"Cậu là con gái à?"-Thiếu niên đùa cợt,lần này không may cho cậu nữa,cô không nhịn được gõ vào nón bảo hiểm màu đỏ trên đầu cậu,được nước lấn tới,làm thiếu niên quạo mới thôi

"Mà sao cậu đột ngột quá vậy,ngộ nhỡ tớ bận thì sao?"

"Hè mà,lúc nào chả rảnh"

"Ờ,cậu nói cũng đúng"

Mà khoan đã,câu này nghe hơi quen

Trương Minh Tuệ lại nghiến răng lườm cậu,muốn đôi co tiếp,mà nghĩ lại thì thôi

"Thực ra ở nhà ngột ngạt,tôi muốn đổi chút không khí"

Cô không hiểu chữ "ngột ngạt" trong câu nói đó của cậu có nghĩa là gì,chỉ cảm thấy hôm nay tâm trạng cậu không tốt,lại nhớ Minh Khôi từng nói cậu là thiếu niên mang nhiều tâm sự,Trương Minh Tuệ muốn hỏi,nhưng lời chỉ dừng ở cửa miệng,nghĩ rằng hỏi thì cậu cũng sẽ không nói thật

"Thiện này,tớ biết hỏi cái này hơi kì,nhưng mà về chuyện lớp phó ấy..."

"Tôi từ chối cậu ấy rồi"

Đáp án này cô đã biết từ trước,chỉ là qua miệng của cậu giống như nhát dao cứa vào tim vậy,thẳng thừng,cắm vào giữa tâm

"Tại sao?"

Hỏi xong cô mới cảm thấy mình ngớ ngẩn,cho dù có thân thế nào sao có thể tùy tiện như vậy

"À không,ý tớ là cậu không nói cũng được..."

"Vì tôi không muốn cậu ấy hi vọng quá nhiều "

"....."

Nói vậy là sao chứ?

Cậu gieo cho cô ấy hi vọng,rồi lại phủi sạch không một dấu vết,nếu đổi lại là cô nghe trực tiếp lời này của cậu,có lẽ sẽ từ yêu thành hận cậu mất

"Thiện,rõ ràng cậu có tình cảm với cậu ấy mà..."

Trương Minh Thiện đột nhiên cười lạnh một tiếng:"Cậu lại hiểu rõ tôi quá cơ"

Một lời khiến bầu không khí trở nên căng thẳng

Cậu lại hiểu rõ tôi quá cơ

Câu nói này cứ văng vẳng trong đầu cô,lặp đi lặp lại,càng nghe càng đau lòng

Trương Minh Tuệ cúi đầu ghì chặt yên xe,cảm thấy hơi hụt hẫng

Thì ra chúng ta xa cách đến thế

Cô trộm nhìn bóng lưng rộng lớn của thiếu niên,gần ngay trước mắt,lại có cảm giác xa tận chân trời

"Vậy hôm nay cậu muốn cùng tớ ra ngoài để làm gì,tâm sự với cậu,hay là một người đính kèm?"

"Tôi không có ý như vậy"

"Không có?"-Trương Minh Tuệ mím môi,lấy lại bình tĩnh mà trả lời:"Thiện,lời của cậu vừa nãy là có ý gì chứ?Đúng thật là tớ không hiểu rõ cậu đấy,tớ tưởng chúng ta sau cả năm học,ít nhiều gì cậu cũng nghĩ tớ là bạn thân của cậu "

Không phải bởi vì tớ thích cậu,cậu có thể tùy tiện khiến tớ đau lòng

Im lặng vài giây, Trương Minh Thiện chợt dừng xe lại,cậu quay người đối mặt với cô

Gương mặt trắng hồng của thiếu niên hiện lên,bên má phải in hằn một vết ửng đỏ



Nhưng cậu chỉ chăm chú nhìn cô,đôi mắt màu hạt dẻ được ánh nắng chiếu vào,long lanh như gương,phản chiếu có chút đượm buồn

Cậu nói:"Xin lỗi"

Trương Minh Tuệ ngỡ ngàng,bây giờ cô không thể nghe được gì nữa,theo phản xạ chỉ muốn đưa tay sờ thử bên má của cậu,nhưng rồi đành rụt tay lại

"Cậu bị...."

"À,cái này là tôi không cẩn thận va phải cánh cửa"

Không đợi cô kịp nói hết,Trương Minh Thiện bất giác che đi,nói cô đừng bận tâm,còn muốn giải thích chuyện lúc nãy

Có điều,cô không tin đó là dấu vết của cánh cửa đâu

Đó rõ ràng là dấu tay mà,cậu lừa ai chứ....

Sao cậu không nói?Hay là không thể nói

Trương Minh Tuệ cảm thấy mũi mình hơi cay,mắt cô chợt nhoè đi,cảm giác đau lòng thay cậu

"Thiện...cậu gặp phải chuyện gì...thì...thì cậu nói tớ biết với được không?Đừng có ôm một mình như thế"

Trương Minh Thiện im lặng vài giây,tỏ ra vô cùng bình thản,kể cả trong lời nói:"Tôi có bị làm sao đâu mà cậu khóc ghê thế"

Lại thấy tâm trạng cô càng một tệ hơn,cậu hơi mất khống chế,không biết phải làm thế nào đành nói:"Haizz,coi như tôi không lừa nổi cậu.Ừ thì là do mẹ tôi đánh đấy,nhưng mà tát có một cái thôi,tôi còn không thấy đau mà"

Giọng của cậu vô cùng tự nhiên,nói như thể không phải vấn đề gì to tát,càng khiến tâm can cô như bị xé toạc

Thế cũng coi là bình thường sao?

"Này đừng khóc nữa,anh đây mua kẹo cho cậu nhé?"

Giọng cậu dịu đi,giống như là dỗ con nít vậy

Trương Minh Tuệ lườm cậu,suy nghĩ một hồi cũng không tiện nhắc về chuyện đó nữa

"Thiện,cậu có thể chia sẻ với tớ"

"Biết rồi"-Thiếu niên lười biếng đáp:"So với cái tát này,cậu cứ khóc hoài mới khiến tôi phiền não đấy"

"Cậu đáng ghét ghê"-Thiếu nữ đánh hài ba cái lên vai cậu,đối với nam sinh cao lớn mà nói cũng chỉ là mèo cào vài cái

"Tôi luôn chia sẻ với cậu mà"-Trương Minh Thiện đột nhiên nói:"Nếu mà người bình thường vừa bị phụ huynh đánh thì chỉ có đóng cửa ở nhà ôm gối nằm khóc một mình,còn tôi buổi trưa mặt trời mọc trên đỉnh đầu lại đèo cậu đi chơi,cậu nói xem?"

Đây cũng gọi là chia sẻ sao?

Cô thầm nghĩ,không biết môi cong từ lúc nào chả hay

Tâm lí của cậu thật vững,nếu đổi lại là cô có lẽ sẽ uất ức chỉ dám khóc một mình

"Vì sao mẹ đánh cậu?"

Nghĩ rồi,cô lại chèn thêm một câu:"Cậu không trả lời cũng được"

"Hay vậy ghê"-Thiếu niên gõ đầu cô,nghĩ kĩ một lúc mới đáp:"Vì tôi cãi lời bà ấy"

"Ồ,nếu vậy thì mẹ cậu cũng mạnh tay quá rồi"

"Bà ấy một mình nuôi tôi lớn,ở bên ngoài gặp phải nhiều chuyện không vui,cũng có lúc stress,tôi không thể trách mẹ được"

"Nhưng mà không thể vì vậy mà đánh con mình chứ?"-Trương Minh Tuệ nhìn xuống mũi giày mình,cô không biết hai người đã dành bao nhiêu thời gian ngồi dưới bóng râm để tâm sự nữa

Chỉ là xe cộ qua lại,tiếng ve trên nhành hoa sữa cứ kêu râm ran

Có lẽ ông trời niệm tình hai bạn trẻ,làm cho cái nắng dịu đi,mây cứ trôi thoang thoảng,chỉ còn những lời thì thầm bên tai vẫn chưa hết

Bọn cô đã nói rất nhiều chuyện,từ hiện tại quay ngược về quá khứ

Thiện kể cho cô nghe lần đầu tiên cậu biết thích một người là như thế nào

Không phải Thiên Kim,mà là một cô bé từng là bạn cùng bàn với cậu năm lớp 6

Thi thoảng cô sẽ trộm nhìn nụ cười nhàn nhạt lưu lại trên môi cậu mỗi lần nhắc đến cô bé mà cái tên cũng không nhớ rõ ấy,và cả ánh mắt dịu dàng như nắng chiều buông xuống mỗi lúc tan trường

Tình yêu thầm lặng thì ra lại nhẹ nhàng như thế

Nhưng cảm giác lần này của cô không giống như cái lần cô bắt gặp cậu và Thiên Kim trong lớp

Cô không ghen tị,cũng không thất vọng vì Trương Minh Thiện tốt như thế,có nhiều người thích cậu,hoặc là cậu thích một ai đó cũng là điều đương nhiên

Chỉ là giờ phút này,cô không nhìn Thiện như một thiên tài nữa,hoá ra cậu cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường,biết thích một ai đó,từng có một người thầm thương trộm nhớ

Và đã từng không dũng cảm thế nào...