Buổi Chiều Hôm Ấy

Chương 19: Câu chuyện mà cậu không biết [1]



Cuối tiết học,Trương Minh Tuệ đi ăn về phát hiện trong ngăn bàn lại có một hộp bánh dứa.Cô nhìn kĩ lại,quả nhiên là còn mới toanh,không giống quà vặt ăn dang dở,nếu không nhất định là của Hà Hân để lại

Cô nhìn xung quanh lớp,đành hỏi đại Trịnh Hoài gần đó:"Lớp trưởng,cậu có thấy ai để thứ này vào ngăn bàn của mình không?"

"Tôi cũng không rõ..."-Trịnh Hoài lắc đầu đáp,bỗng nhiên cô nàng giống như nhớ ra cái gì,lại nhìn thiếu niên đang ngủ say phía trước bàn cô,ấp úng không biết có nên nói không

Vì vậy mà cô nàng chỉ thấp giọng:"Hình như lúc nãy....mình thấy Minh Thiện mua về cái này thì phải"

"À,cảm ơn cậu nhé!"-Cô mỉm cười,nắm chặt hộp bánh nhỏ trong tay,mặt đã sớm ửng hồng

Phải ha,ngoại trừ Hà Hân,chỉ có Thiện mới biết cô thích ăn dứa

Đáng lẽ cô định mở hộp bánh,ai ngờ phía dưới lại rơi ra một tờ giấy note nhỏ

Bên trên có viết:Này,tôi có thứ này dỗ cậu

Cô nhìn thiếu niên đang cúi đầu phía trước,thầm cười trộm một tiếng

Cậu cứ như vậy,mình kiếm cớ gì để giận đây

Buổi chiều,tiết toán học cuối cùng cũng chịu kết thúc.Hà Hân vẫn như mọi khi mà thở dài nằm trường ra bàn,chán nản nhìn cô

"Hừ,cuối cùng cũng xong.Tiết của thầy Tới đúng là khiến người ta đau tim thật đấy"

"Còn phải nói..."- Cô lười biếng duỗi tay:"Môn hình học là bi kịch của cuộc đời chúng ta"

"Hà Hân này,bài học lúc nãy cậu theo kịp không?Cho mình mượn bài tập chép lại với"

Hà Hân lập tức ngồi thẳng dậy,lại nheo mắt khó hiểu nhìn cô:"Đừng bảo với mình hôm trước cậu đau đầu đến nỗi quên hết mọi chuyện rồi nhé.Sao mình có thể chép kịp bài của Lê Văn Tới chứ?"

Trương Minh Tuệ bĩu môi,hời hợt mà nói:"Ờ nhỉ,mình hỏi thừa rồi"

"Đm,biểu cảm như thế là có ý gì?"

"Này này,con gái thì đừng có chửi bậy nhé!"-Lời nói này thuộc về Phúc Thịnh đang ngồi ở phía trên,cậu ta quay xuống bàn bọn cô,tặc lưỡi một tiếng:"Là Kim Thành dạy cậu nói chuyện như vậy hả?Thế là không được rồi"

"Liên quan gì đến cậu ấy?Là...là mình tự nói đó"

"Haha,HHH à,mặt đỏ rồi nha"

Cô gái nhỏ liền vỗ một nhát lên lưng cô,còn đánh luôn cả Phúc Thịnh đang cười sảng khoái theo

"Má,cậu và Kim Thành có tướng phu thê hả?Đánh người ta đau gần chết"-Thiếu niên uất ức xoa tay mình,thầm mắng cmn,lưu lại dấu tay luôn rồi đây này

"Con gái gì mà bạo lực vậy không biết,học hỏi Minh Tuệ người ta có được không,ôn hoà biết bao"

Cô hừ lạnh:"Này,mình còn chưa nói gì đấy nhé"

Lưng của cô bị vỗ cũng rất đau a

"Mà Thiện đâu mất rồi,cả tiết toán cũng chẳng thấy mặt"

"Cậu ta á?"- Phúc Thịnh nhìn qua bàn học trống không,cả balo cũng không thấy đâu:"Hình như là đi tập bóng với Kim Thành rồi"

"Hả?"

Ba người bọn họ đi khi nào,sao cô lại không hay biết gì vậy nhỉ?

Haiz,Phúc Thịnh thở dài,hai người này cũng chậm nhiệt quá đi mất

"Các cậu không biết à?Đội bóng nam lớp chúng ta vào bán kết rồi,ngày kia có trận đấu với Mạc,đừng có mà bỏ lỡ đấy"

Lời nói của Phúc Thịnh luôn mang theo sự cuốn hút,Hà Hân nghe xong hai mắt sáng rực

Cô nàng đang tưởng tượng rằng lúc Kim Thành ghi bàn,nhất định sẽ rất đẹp trai

Nhưng nếu cậu ấy ghi bàn,thì sẽ là con dao hai lưỡi đối với Hà Hân

Thực ra cô cũng nghĩ giống như cô nàng vậy.Đổi lại là Thiện bỗng nhiên được nhiều người yêu thích như thế,cô có chút không vui lắm

Đúng vậy,tình cảm thời niên thiếu luôn ích kỷ như vậy đấy

Chỉ muốn cậu là của mình thôi



Nhớ đến được nhiều người thích,lá thư ngày hôm qua hiện lên trong đầu cô,Trương Minh Tuệ trầm tư suy nghĩ,lại xùy một tiếng mà gạc bỏ đi.

Thiện không có ở đây,cô không tiện đưa cho lắm.Nghĩ rồi,cô đem bài tập toán của mình định lên hỏi Thiên Kim,nhưng mà quan sát không thấy cô nàng đâu

Bất quá,muốn rời xa đám người ồn ào này,cô thấy An Tuyết lại lủi thủi một mình,đành kiếm cớ bât chuyện

"Tuyết à,bài toán trên bảng lúc nãy cậu chép kịp không,cho tớ mượn đi"

Cô nàng cũng rất sẵn lòng đưa cho cô,Trương Minh Tuệ hì hì nhận lấy,quan sát thấy chữ của cô nàng viết rất cẩn thận nắn nót,thầm nghĩ cố nhân nói quả nhiên không sai

Nét chữ nết người

Người đẹp thì cái gì cũng toả sáng

"Cậu viết chữ đẹp như vậy mà chép đầy đủ quá,chữ tớ xấu mà còn ghi không đẹp đây"

An Tuyết nghe xong phì cười,mới phát hiện mình hơi kì,vội nói:"Chữ viết có nói lên gì đâu,người ta hay bảo bác sĩ viết chữ thường đọc không ra á"

"Haha,cậu cũng biết đùa ghê"-Trương Minh Tuệ cười vài tiếng,lại để ý đến một chiếc hộp gỗ tinh xảo trong bóp viết của cô nàng,hiếu kì hỏi:"Này là hộp gì vậy,còn khắc tên cậu nữa,viết hoa đẹp ghê á"

"À,cái hộp này hả?"-Cô nàng mở chiếc hộp ra,bên trong là một cây bút máy màu tím mạ đồng,vừa nhìn đã biết rất đắc tiền:"Bút máy á,mình thường sử dụng nó vào mấy dịp quan trọng"

Trong một khoảnh khắc,Trương Minh Tuệ cảm thấy đầu mình cứ oang oang

Cô cúi đầu nhìn cuốn vở của An Tuyết,cẩn thận nhìn chữ viết của cô nàng,càng nhìn càng cảm thấy quen mắt

Lại nhìn cây bút máy trên tay cô nàng,trái tim cô lại đập mạnh

Nuốt nước bọt một cái,cô hỏi An Tuyết:"Bút máy của cậu là mực tím hả?"

Phương An Tuyết vội vàng lắc đầu:"Không phải,bởi vì mực tím dễ lem,vả lại hay thấm vào mặt sau lắm,mình chuộng viết mực xanh hơn"

Quả nhiên,cảm giác ngờ vực này không sai mà

Nhưng cô lại không thể khẳng định được người viết lá thư đó là Phương An Tuyết

Kì lại thật, cái gì cũng khớp,chỉ là...

Trương Minh Tuệ trầm tư nhìn cô nàng,lại suy nghĩ đến chữ 5 năm đề cập trong đó

Có nghĩa là,cậu thích Trương Minh Thiện từ năm lớp 6 sao?

Một hình ảnh sượt qua trước mắt cô,một buổi trưa tháng sáu,trời nóng oi ả,thỉnh thoảng chỉ có một cơn gió hạ thổi qua

Dưới tán hoa sữa,thiếu niên hai má ửng hồng,nhắc về một chuyện khiến cậu xấu hổ

"Năm 12 tuổi,tôi từng thích một bạn nữ ngồi cùng bàn"

Ngắt quãng,cậu lại nói:"Lâu quá rồi,tôi không nhớ nổi gương mặt và giọng nói của người ta,chỉ ấn tượng lúc bạn ấy giới thiệu tên của mình thôi"

"Gì ấy nhỉ,một mùa đông bình yên..."

Trương Minh Tuệ hồi tưởng lại,cảm thấy ông trời đúng là thích trêu đùa người khác

"An Tuyết này...mình coi phim thường thấy người Trung Quốc hay giới thiệu ý nghĩa tên của mình lắm,cậu có thường làm vậy không?"

Cô nàng ngạc nhiên trước câu hỏi của cô,nhưng cũng ấp úng trả lời:"Ừm thì,nếu mà ở nhà nói tiếng hoa với gia đình thì tớ sẽ làm vậy,tại tiếng Trung có nhiều từ đồng âm á"

"Thế tên cậu có nghĩa là sao vậy?"

"Cậu là người đầu tiên hỏi mình câu này luôn đó"-Cô nàng niềm nở cười với cô,chỉ là Trương Minh Tuệ bày ra nụ cười cứng ngắc đầy gượng gạo:"Haha,tại mình hay đọc tiểu thuyết với xem phim nhiều ấy mà"

"Ờm,nói sao ta,mẹ mình nói lúc mình ra đời là vào tháng cuối của năm,nếu ở bên Trung Quốc là tiết đông chí,sẽ có tuyết đầu mùa rơi,vì vậy mới mang chữ Tuyết,còn chữ An đơn giản là chữ bình an ấy"

"Ồ,ra...ra là vậy"

Đã rõ rồi

Trương Minh Tuệ cảm thấy như có hòn đá đè chặt giữa lồng ngực mình,khiến cho cô thở không thông.Cô kiếm cớ nói mình về chỗ chép bài,nhưng trước mắt chỉ là một khoảng không mờ mịt

Hoá ra,gần ngay trước mắt,lại cứ ngỡ xa tận chân trời



Tình đầu của cậu,lại là Phương An Tuyết

Phương An Tuyết nhìn bóng lưng cô rời đi,lại nhìn bút máy xanh tinh xảo trên tay mình,ý niệm sâu xa

_______

Các cô gái thời niên thiếu ai cũng có cho mình một bí mật không thể nói

Phương An Tuyết cũng không ngoại lệ

Bí mật của cô có tên là

"Câu chuyện mà cậu không biết"

Giờ ăn trưa,Thiên Kim bị giáo viên môn văn gọi đến văn phòng,bỏ lại Phương An Tuyết chạy xuống phòng ăn giành chỗ ngồi trước

Nói đến ăn thì cô nhanh nhì,chắc chắn sẽ không ai nhanh nhất.Theo thói quen,cô đều lấy hai mâm cơm,cô biết Thiên Kim ăn ít,vì vậy cũng không dám lấy quá nhiều

"Để xem nào,canh cải bẹ xanh,thịt sườn chua ngọt,mỗi món lấy hai phần đi ạ"

Vế gần cuối có hai người đồng thanh đáp,Phương An Tuyết ngẩng người nhìn sang bên cạnh,phát hiện người đứng cạnh cô là Trương Minh Thiện

Nhất khối ban tự nhiên,là...người trong lòng

Học giỏi,tự tin,cũng mang chút phong thái kiêu ngạo

"Sườn chua ngọt chỉ còn hai phần,hay là mỗi người lấy một phần có được không?"

Phương An Tuyết dừng trên mặt cậu ba giây,sau đó lấy lại tinh thần,cô vội khua tay:"A,vậy thì nhường cho cậu ấy đi,cháu ăn canh và thịt chiên được rồi"

Thiếu niên cũng nhìn cô,ánh mắt diều hâu đúng là khiến người ta cảm giác lạnh lẽo không thoải mái:"Cháu lấy một phần sườn thôi ạ"

Lấy xong,cậu liền bình thản mà đi đến chỗ mấy cậu bạn thân kia,đến khi mất hút trong biển người ở nhà ăn,cô mới khôi phục lại được thực tại

Vừa rồi,Minh Thiện nhường cô một phần

Khoảng cách năm năm,hiện tại kéo gần 5cm

Phương An Tuyết đi theo ngồi xuống phía sau lưng Trương Minh Thiện.Đối diện với cô,tấm lưng ngày ấy vẫn như vậy,chỉ là đã rộng hơn trước rồi

Cô nhìn đĩa thịt sườn,đột nhiên rơi một giọt nước mắt

Tiếc là người trước mặt,hiện tại đều không hề nhớ ra sự xuất hiện của cô

Bốn năm trước khi nghe tin cậu sẽ thi vào Bình Phú,mặc dù cảm thấy kì lạ,nhưng cô vẫn dốc hết toàn tâm nhất định phải thi đỗ cùng trường với cậu

Cuối cùng cũng được mãn nguyện,tên của Phương An Tuyết nằm cách Minh Thiện 30 người

Cho đến lớp 11,cô chỉ còn cách cậu có 13 người thôi

Chỉ đứng sau Trương Minh Tuệ

Nhưng cậu mãi mãi không bao giờ hay biết sự nỗ lực của cô,bởi vì cậu luôn nhìn về phía trước mà chẳng phát hiện sau lưng còn có một Phương An Tuyết

Năm năm chỉ thầm yêu một người không nhớ mình

Đợi đến khi Thiên Kim xong việc,món canh cải đã nguội từ lâu

Còn về phần An Tuyết,cô đã ăn xong rồi

"Cô Hà giữ cậu lâu vậy,đồ ăn nguội mất rồi"-Cô thở dài nói,song lại lấy đũa gắp cho cô ba phần sườn cuối cùng:"Này,món ngon nhất hôm nay để dành cho cậu"

"Haha,cảm ơn nhé"

Thỉnh thoảng cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn cậu cười cười nói nói với bạn tốt của mình

Chỉ là, Phương An Tuyết chăm chú nhìn gương mặt tươi cười kia của cậu,lại ngó sang bên cạnh,cậu nói chuyện liên tục,thi thoảng còn nhường phần ăn của mình cho cô bạn đó,khiến cô ấy đỏ mặt

Trái tim cô dường như co thắt lại,cảm thấy rất uất ức

Trương Minh Thiện hiện tại,chỉ hướng mắt đến cô gái đó

Người sống trong đoạn kí ức này,chỉ còn lại mỗi cô