Buổi Chiều Hôm Ấy

Chương 40: Hoàng hôn và chiều tà



Trong cuốn sách toán cũ của Trương Minh Tuệ,cô từng miêu tả Thiện là một người như thế này

Bề ngoài ôn nhu,nói chuyện ôn hoà nhưng không hề tử tế

Ánh mắt hẹp mà dài,tròng đen lạnh lẽo hơn cả sương sớm, khoé miệng lúc nào cũng khẽ cong, nhưng rõ ràng không thật sự vui vẻ

Có thể nói cậu thiếu niên này,ngoài nóng trong lạnh,bên ngoài ấm áp được lòng thiếu nữ,nhưng trong thâm tâm vốn đã nảy sinh cảm giác chán ghét cực độ,mỗi lời nói dịu dàng nhưng lại mang theo ý nghĩa cay độc không thể diễn tả

Nhưng đó là cậu của nhiều năm về trước

Cũng là trước khi cô bước vào cuộc đời của Trương Minh Thiện

Đắng cay cỡ nào,đáng thương ra sao

Chỉ có mình cô hiểu

Giữa trưa,Bọn cô ăn cơm trưa cũng mất hơn 30 phút,đáng lẽ sẽ không lâu như vậy.Nếu không phải Hà Hân vừa ăn mỳ tôm vừa nói,lại còn chỉ trỏ đó đây,lúc thì

"Ôi,cái anh kia khoá trên đẹp trai quá đi!"

Còn có lúc. Ngôn Tình Hài

"Mình biết người kia,cậu ta học lớp B,tên là cái gì Minh ấy,cũng học ban tự nhiên...nhưng tiếc quá lại không có duyên cùng lớp với nhau rồi!"

"Hoài Minh!"

"Phải phải,bạn học mới cũng rành ghê"

Không rành sao được,là trạng nguyên đứng nhất lớp chuyên sinh còn gì?

Trương Minh Tuệ đã sớm ăn xong phần của mình,cô chóng tay lên bàn nhìn người trước mặt luyên thuyên,nói mãi cũng thành thói quen

Cô đành cùng cô nàng hoà hợp một chút,tuy nhiên vẫn không có hứng thú mấy,nhất là về chủ đề tìm người đẹp trai

"Cậu kia có đẹp không?"

Cô liếc mắt nhìn phía bên dãy ngồi gần sát tường trông thấy một thiếu niên đang cầm bóng,khí chất bên ngoài một chút cũng không bằng người ngồi bên cạnh cô

Cô đương nhiên lắc đầu:"Không đẹp tẹo nào"

"Vậy theo cậu thế nào mới đẹp?"

Thế nào à?

Trương Minh Tuệ ấy thế mà ngẫm nghĩ thật,trước mắt cô hiện lên hình bóng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sáng nay,đầu tóc rối xù,quai hàm góc cạnh,sắc da trắng lành lạnh

Cả người toát ra làn khói lạnh như sương mù mỗi sớm hôm

Hà Hân nhìn cô đăm chiêu,lại nhéo thiếu nữ đang ôm mộng một cái,cô liền trừng mắt với cô nàng,mắng:"Cậu bệnh hả?"

Đau lắm nhé

"Lại nghĩ tới Thiện chứ gì?Con người cậu đúng là dễ đoán thật,chỉ thiếu mỗi viết nguyên chữ tôi thích Thiện lên mặt thôi"

Lần này đến lượt cô đá Hà Hân một cái,nhưng nghĩ lại thì lời cô nàng nói thật sự không sai

Ai cũng bảo cô là người dễ đoán,cảm xúc thế nào đều bộc lộ ra ngoài,tâm tư không sâu không rộng,lúc thích cậu vẻ mặt cũng như một đoá hoa si vậy,chẳng giấu nổi tâm tình

" Mà khoan nói đến chuyện này đi.Hà Hân này,mấy nay cậu bận gì à,sao không đi chơi cùng bọn tớ thế?"

"À,tớ bận học thêm ấy mà"-Hà Hân không do dự đáp,cô nàng cúi đầu ăn mỳ tôm,lại húp cạn nước mỳ và tỏ ra rất ngon miệng

"Là vì sắp thi nên cậu cần tập trung cao độ à?"

"Phải"

"Chẳng giống cậu chút nào!"

Hà Hân đột nhiên lườm cô,hơi giận dỗi quát:"Ý cậu là bình thường tớ không chăm chỉ á?"

Trương Minh Tuệ hơi bật cười,vội ôm lấy vai của cô nàng:"Nào có,ý tớ là dạo này cậu chăm chỉ quá nên tớ thấy lạ,nếu cậu thật sự chú tâm học tập như thế,tớ cũng phải đuổi kịp cậu thôi "

Nói là như vậy,nhưng Trương Minh Tuệ chợt nhớ lại lời mà Thiện từng nói với cô rằng thầy Sơn làm gì mở lớp dạy thứ sáu,không tự chủ lại hỏi cô nàng

"Thứ sáu này cậu đi học toán phải không?"

Quả nhiên cô nàng liền gật đầu ngay

"Toán thầy Sơn?"

"Phải"

Câu trả lời khiến cho Trương Minh Tuệ hơi sững người,cô chầm chậm rụt tay về,lại hơi cúi đầu thở dài

Dường như Hà Hân cũng nhận ra tâm tình cô có chút thay đổi,lại chủ động nắm lấy tay cô,hơi chột dạ hỏi

"Cậu làm sao vậy?"

"Không có gì"-Trương Minh Tuệ lắc đầu:"Dạo này cậu học tập với cường độ cao thế,sao tớ thấy cậu suốt ngày ăn mỳ ăn liền vậy?"

Sáng hôm qua,sáng nay,còn có bây giờ nữa

Hà Hân là cô nàng háu ăn,sao bây giờ lại thay đổi rồi?

Còn nữa,sao cậu lại nói dối tớ?

Mà lời này cô giữ lại trong lòng,cứ sợ nói ra khiến cho cô nàng tổn thương

Hà Hân hơi nghiêng đầu,mất vài giây để tìm ra câu trả lời thích hợp:"Thì dạo này tiền tiêu vặt của tớ ít đi,tớ lén mẹ đăng kí lớp học thêm toán nữa ấy nên phải tự chi trả thôi"

Lời này khiến cô nửa tin nửa ngờ,cô biết cô nàng hiếu thuận,nhưng mà ở cái tuổi còn ăn học thế này,sao còn phải lo những chuyện đó?

"Thật ra cậu cứ nói thẳng với mẹ cậu,nói là cậu vừa đăng kí lớp học thêm vì dạo này sắp thi là được mà"



"Mẹ tớ kiếm tiền không dễ dàng,cậu không hiểu được đâu"

Năm chữ cuối là Hà Hân buộc miệng nói ra,khiến cho bàn ăn thoáng chốc chìm vào im lặng

Đúng là cô không hiểu được thật

Trương Minh Tuệ cắn môi mình,đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Hà Hân nổi nóng như vậy,cô rốt cuộc không biết cô nàng chịu đựng những gì,tiền bạc đúng là chuyện nhạy cảm,khiến cho một người lạc quan vô tư cũng có lúc phải đắn đo suy nghĩ

Nhưng mà...tại sao lại phải nói dối?

"Hà Hân,cậu có khó khăn gì có thể chia sẻ với tớ mà"

Không ngờ đến cô nàng lại thở dài,bày ra vẻ mặt như chán chường chẳng cho cô một chút kiên nhẫn nào

Trở thành một Hà Hân hoàn toàn xa lạ

"Người như cậu làm sao mà hiểu được?Cậu mặc kệ tớ có được không vậy,đừng hỏi chuyện này nữa!"

Lời này cô chưa từng nghe qua bao giờ,lại không nghĩ nó sẽ xuất phát từ người mà cô tin tưởng nhất

"Nguyễn Hoàng Hà Hân,cậu nói vậy là có ý gì?"

'Người như cậu?'

Ba chữ này khiến cho tim cô cảm thấy nhói,người như cô thì có làm sao hả?

Cô đã làm gì chứ,quan tâm đến bạn thân một chút,chuyện này thì có gì sai?

Đến nước này thì cô cũng không cần giả vờ nữa

"Vậy cậu nói xem người như tớ là như thế nào?Ít nhất thì tớ cũng chả nói dối là mình bận đi học thêm,tớ hỏi Thiện rồi,thầy Sơn làm gì có dạy thêm vào thứ sáu chứ?Cậu nói dối để làm gì,thà rằng cứ nói thật là dạo này cậu không muốn dành thời gian với bọn tớ đi!"

"Phải đó,tôi không muốn dành thời gian đi chơi với các cậu đó được chưa,câu trả lời này hài lòng với cậu chưa?"-Hà Hân quát lên,tức giận đẩy ghế đứng dậy,hét lên những gì bản thân đã muốn nói từ lâu

"Cậu thì tốt số rồi,cái gì cũng đủ đầy,vô lo vô nghĩ,cậu cho rằng ai cũng giống cậu à?"

Vừa dứt lời,chính Hà Hân cũng không ngờ mình lại buộc miệng nói ra những lời tàn nhẫn như thế này

Nhưng mà trong lúc tức giận,có ai không bộc lộ hết những cảm xúc thầm kín nhất của trái tim đâu

Trương Minh Tuệ cũng không phải ngoại lệ

"À,ra là cậu nghĩ tôi là người như thế này!Phải đó,tôi trong mắt cậu tôi chả khác nào một đứa chỉ nghĩ đến ăn chơi thôi,chúng ta cứ đoạn tuyệt đi nhé,cậu sẽ bị lây nhiễm đấy!"

"Được,cậu muốn sao thì tùy!"-Chữ được đó phát ra từ miệng cô nàng rất dứt khoát,vừa nói xong,Hà Hân liền quay phắt đi,để lại canteen vì tiếng cãi lộn của hai người mà kéo đến vô vàn ánh mắt hiếu kì dòm ngó

Nhưng Trương Minh Tuệ hiện tại không còn có tâm trạng để ý đến những chuyện này,cô thẫn thờ ngồi xuống bàn,chưa bao giờ cô nghĩ đến loại chuyện thế này sẽ xảy ra giữa cô và Hà Hân hết

Những lời trong lúc tức giận,sao có thể xem là thật chứ?

Nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt thật sao?Hà Hân sao có thể đồng ý dễ dàng như thế?

Rõ ràng là vì muốn chọc tức cô nàng thôi mà

Hiện tại,sau khi lấy lại được bình tĩnh,Trương Minh Tuệ mới nhận ra những lời mình nói,quả thật không thể nào cứu vãn được

Nhưng mà,những lời nói của Hà Hân cũng thế,nó mắc sâu vào tim cô,cũng giống như những lần cô bị hóc xương cá,vô cùng khó chịu,lại cảm thấy mình không thở được

Ánh mắt cô dời xuống ly mì gói nguội lạnh vẫn còn dang dở kia,trầm tư rất lâu

Rốt cuộc thì cô sai ở đâu?

Người như cô là thế nào,ba chữ này khiến cô không thể hiểu nổi

_______

Lúc Trương Minh Tuệ vào lớp,vừa hay chạm mặt Hà Hân đúng lúc đứng dậy ra ngoài,hai người không mất một giây chạm mắt đối phương,rồi nhắm mắt lướt qua nhau

Nhìn tình cảnh như cặp đôi mới chia tay như vậy,bạn cùng bàn Minh Khôi của cô nàng liền huých vai với Kim Thành,khẽ nói

"Em gái nhà bên của cậu dỗi rồi kìa"

Bốn từ em gái nhà bên làm cậu đang nghe nhạc phải ngẩng đầu,Kim Thành tháo tai nghe xuống,khó hiểu hỏi lại

"Hả?"

"Tôi nói Hà Hân với Minh Tuệ cãi nhau rồi,lần đầu tiên thấy đấy"

Kì thực Hứa Kim Thành cái gì cũng không hiểu,cậu nghe nhạc mà không để ý,lại hỏi vì sao cậu ta biết

"Hai người vừa mới đi qua nhau đấy thôi,còn chả thèm nhìn nhau cái nào"

Thiếu niên khoanh tay nhíu mày nghiền ngẫm,rốt cuộc mất mấy giây cũng chả nhìn ra chuyện gì

"Tôi thấy bình thường mà"

"Cậu đúng là trực nam"-Minh Khôi thở dài lắc đầu,bỗng nhiên có hứng thú mà giải đáp cho cậu nghe:"Nếu bình thường vừa gặp nhau đã phấn khích nắm tay vui vẻ rủ nhau đi vệ sinh rồi,đằng này ra vô đến nhìn còn chẳng thèm,không giận nhau thì là gì?"

"Cậu để ý nhiều ghê"

Dù sao chuyện của con gái phức tạp,thiếu niên như cậu đây không dám can thiệp

Tuy nhiên Minh Khôi nói cũng có phần đúng,cậu nghiêng đầu thầm ngẫm lại, Hà Hân còn dính người Trương Minh Tuệ hơn là cậu nữa

Không biết đã bao lâu,giờ ra về cũng tới

Hứa Kim Thành bình thường ít để ý chuyện hỉ nộ ái ố của thiếu nữ với nhau,nhưng bây giờ cậu lại quan sát hai người họ,chợt thấy Trương Minh Tuệ thu dọn tập sách,sau đó đeo balo rồi dứt khoát ra khỏi lớp

Còn Hà Hân bình thường sẽ chạy đến bàn rủ Minh Tuệ cùng ra khỏi cổng,giờ đến nhìn một cái cũng không có,chỉ từ tốn dọn đồ của mình,rồi quay lưng lại

Ánh mắt vô tình va phải cậu



Hai người không hẹn nhìn nhau, người thu lại tầm mắt trước là Hà Hân,cô chỉ mỉm cười với cậu một cái,Hứa Kim Thành lại nhận ra trong nụ cười ấy có bao nhiêu phần là gượng gạo

Mấy hôm nay Hà Hân nói với cậu là mình bận,thế nên hai người không về cùng nhau nữa

Nhưng thấy cô lủi thủi một mình như thế, không hiểu sao cậu có kiên nhẫn ngồi ở lại lớp rất lâu

Dù sao cậu cũng đã quen một Hà Hân chậm chạp từ lâu rồi

Đợi đến khi cô đeo balo chuẩn bị đi,Kim Thành liền đi đến bàn cô,bảo là cùng nhau về đi

Hà Hân hơi thở dài:"Hôm nay mình phải đi học thêm rồi"-Cô vừa nói,hai tay khẽ siết quai đeo của mình

Hứa Kim Thành không nói gì,cậu vẫn ra ngoài cùng cô,đến tận cổng trường mới mỗi người một ngã

Lúc này,tầm mắt cậu vẫn luôn nhìn theo cô,xe buýt dừng lại trước bến,học sinh ngồi bên cạnh cậu đều lên hết,chỉ có cậu ở lại

Gió mùa hạ thoang thoảng bay qua,khẽ động cả đám tóc trước trán cậu

Qua một lớp kính từ cửa hàng tiện lợi Circle K,cậu nhìn thấy Hà Hân khoác lên mình bộ đồng phục màu đỏ,đội nón và đang mỉm cười tính tiền cho khách hàng

Không biết đã qua bao lâu, Hứa Kim Thành vẫn cứ âm thầm nhìn cô như thế. Cậu đứng đối diện Circle K,cách một con đường và xe cộ chạy qua bao nhiêu lần

Vậy mà cậu vẫn có thể nhìn rất rõ từng động tác của thiếu nữ 17 tuổi kia,tính tiền,ôm thùng hàng xuống,sắp xếp đồ đạc

Đã rất nhiều lần,Hứa Kim Thành có suy nghĩ rằng mình sẽ vào trong đó,giả vờ như tình cờ gặp cô,sau đó hỏi rõ vì sao lại phải nói dối

Thực ra,cậu đã sớm biết Nguyễn Hoàng Hà Hân có một bí mật không thể bật mí

Có lẽ nói ra thì chẳng có vấn đề gì,nhưng đối với cô,đó lại là một nỗi hổ thẹn

Đúng vậy,bí mật của Hà Hân chính là mẹ vì lo tiền viện phí cho người chồng cũ vô năng và người ba tệ bạc của cô mà vỡ nợ,chạy viện phí mất gần 80 triệu

Mặc dù Hà Hân không nói,nhưng vào cái ngày mưa gió bão bùng của mấy tháng trước khi cậu cùng cô đến bệnh viện thăm ông ấy, Hứa Kim Thành đã biết cả rồi

Con người ai cũng có bí mật,sao cứ phải ép buộc người ta phải nói ra

Tiếng chuông cửa khẽ reo lên,Hà Hân vì bận làm nước mà chẳng để ý,vẫn luôn miệng nói:" Circle K xin chào" rồi cứ cúi đầu làm hai ly trà sữa Thái,sau đó bày ra nụ cười chuyên nghiệp:"Của quý khách đây ạ"

"Cảm ơn ạ"-Hai nữ sinh kia vừa rời khỏi,Hà Hân mới có cơ hội nghỉ tay,cô khẽ thở dài một tiếng,đứng liên tục suốt ba tiếng quả thật không dễ dàng chút nào

Nhưng mà làm được mấy tuần cũng khiến cô quen rồi, không còn thấy đau như mấy ngày đầu nữa

Hà Hân vừa duỗi tay,vô tình nhìn ra bên ngoài cửa. Nắng chiều càng lúc càng thu mình lặng lẽ,làm cô nhớ đến lời xì xào của hai nữ sinh lúc nãy, bọn họ nói hoàng hôn hôm nay thật đẹp,trời thì trong vắt chẳng có một gợn mây nào

Hoàng hôn sao?-Hà Hân thầm nghĩ,không hiểu sao lại cười giễu,cô không hình dung được nó đẹp ở chỗ nào

"Rõ ràng cũng chỉ là một buổi chiều tà!"-Cô thầm nói,ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng của hai cô gái đang đứng chờ xe bên ngoài,hương vị kem trên tay nữ sinh đó,đã lâu rồi cô chưa được nếm thử

Không nhớ rõ mùi vị thế nào nữa

"Tính tiền cái này"

Bốn chữ kéo tâm trí dạo chơi trong phút chốc của cô trở về,Hà Hân hơi giật mình,nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trở lại làm việc

Cô cúi đầu tính tiền hai bịch kem cá,sau đó hỏi chưa kịp cho vào bọc ni lông,người nọ liền đáp

"Không cần đâu"

Giọng nói này hơi quen thuộc,khiến cho Hà Hân không tự chủ mà ngước lên nhìn

Một giây

Hai giây

Rồi ba giây

Bọc ni lông trong tay cô rơi xuống

Cả người cứng đờ như bị bắt tại trận

Trước mặt cô là Hứa Kim Thành đang cầm hai bịch kem cá,lại đưa cho cô một cái:"Cho cậu này"

Hiện tại cô không hình dung được vẻ mặt của mình trông như thế nào,chắc là giống như đang há hốc mồm,hoặc là như bị bắt gian, cảm giác lạnh lẽo từ điều hoà còn không đáng sợ bằng vẻ mặt không chút tâm tư nào của cậu

Trong lúc Hà Hân đang im lặng để soạn văn giải thích,Kim Thành đã giúp cô viết cái kết sẵn rồi

"Tôi ghé mua kem thôi,cậu đừng nghĩ nhiều"

Có thể không nghĩ nhiều sao?-Hà Hân thầm nghĩ,não cô giờ đang rối bời đây này

Vừa nãy cô nói dối bảo đi học thêm,giờ lại bị bắt làm thêm ở đây

Sao Kim Thành lúc nào cũng bình tĩnh với cô như vậy,làm cô chẳng đoán được cậu muốn gì

"Giờ cậu đã biết rồi,vậy cậu có thể giữ bí mật này cho tớ không?"

Không một giây chừng chừ,cậu liền đáp "Ok" trong sự ngỡ ngàng của Hà Hân

Rõ ràng là cô mong đợi một biểu tình khác từ Kim Thành,nhưng cậu vẫn như biển lặng khi không có gió

Lạnh nhạt như thế,có phải là đang giận cô không?

Hà Hân nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy ấm ức, Minh Tuệ cũng vì thế mà giận cô rồi,còn muốn đoạn tuyệt với cô nữa

Nếu ngay cả Kim Thành cũng vậy...

Nghĩ đến đây,cô lại cảm thấy tủi thân đến muốn khóc

"Mình không cố ý muốn lừa cậu..."

"Tôi biết"-Không đợi cô nói hết,Hứa Kim Thành xé bịch kem trong tay,lại đưa đến trước mặt cô,ngữ điệu hơi giống dỗ dành con nít:" Hà xinh đẹp ăn một miếng nào"

Là Hà Hân không nhận ra,Hứa Kim Thành mà bỏ rơi cô,trừ phi cô không phải em gái nhà bên của cậu thôi