Buổi Chiều Hôm Ấy

Chương 6: Cảm mến là đợt pháo hoa



Từ khi nào,bạn cảm thấy một người đang ở trước mặt,chỉ cách một bước là có thể chạm tới,nhưng lại tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách bạn và họ chưa?

Cô có rồi,là một buổi chiều nọ,giờ ra về 5 giờ 25 phút ở trong lớp học

Ánh mắt của cậu thật khác mọi khi,ánh mắt ấy làm cô nhớ đến một ánh chiều tà đang dần buông xuống,không rực rỡ,lại vô cùng dịu dàng...

____

Thi học kì một sắp đến rồi,nhưng cô và Hà Hân vẫn ôm hai ly trà sữa vào lớp ngồi nhâm nhi thấp thỏm mà canh giám thị,buổi trưa mà không có trà sữa,giống như sa mạc mà không có nước vậy,cô sẽ là con cá chết khô mất

"Hồi nãy cậu order trà sữa khoai môn thì phải,nghe nói là vị mới của Hot n Cold?"

"Uống thử không?"-Hà Hân chìa ống hút về phía cô,cô cũng không ngại mà hút lên một hóp,đúng là ngọt thật,là hương vị ngọt dịu lại thơm nhẹ mùi khoai môn,tóm lại không chê vào đâu được

Hà Hân cái gì cũng không giỏi,chỉ có khoảng ăn uống rất được trời phù hộ,có thể nói là thiên phú

Cô nàng còn nói,nếu Việt Nam có nghề gọi là nhà phê bình ấm thực,thì mấy con chuột trong phim Ratatouille cũng phải ngã mũ trước cô nàng thôi

Lời này chọc cười được hai bạn nam ngồi trước một bàn,chính là Khôi và Thịnh.Bốn người ngồi gần nhau được một học kì,cũng xem như là khá thân,dạo này còn nói chuyện rất nhiều nữa

Khôi nói:"Cậu mà là nhà phê bình ẩm thực,thế thì nhà hàng nào cũng đóng cửa mất"

Hà Hân liền vả cái chát lên lưng người cậu ta,tiếng chát mạnh đến nỗi cô và Thịnh tròn mắt khiếp sợ,thế nhưng cười vẫn cứ cười,đúng là bạn tốt ghê nhỉ?

"Ê,bữa nào tụi mình đi học nhóm nữa không?Hôm bữa thấy cũng có hiệu quả,với lại cũng gần thi rồi"-Phúc Thịnh quay xuống nghiêm túc nói với ba người,cô còn chưa kịp nói,Hà Hân đã lên tiếng:"Thôi cho xin,hôm bữa đi học bốn đứa ngồi cười như điên chứ có được chữ nào đâu mà hiệu quả"

"Với cả,bốn tụi mình không giỏi lắm,toán lí hoá,người dám chỉ người dám học"-Trương Minh Tuệ nói xong,cả đám lại ôm bụng cười khà khà,đúng quá rồi,cãi không được mà

"Không phải cậu thân với Minh Thiện à,rủ thêm thủ khoa của khối đi cho yên tâm"

"Phải"-Khôi tiếp lời Thịnh,Hà Hân cũng nói vào:"Vậy tôi rủ thêm Kim Thành,hai người vẫn hơn một người nhé"

Phúc Thịnh liền chê bai trề môi:"Thôi dùm,không phải cậu khoái người ta à,tôi lại không muốn làm bóng đèn đâu"

"Cậu nói cái gì vậy?"-Hà Hân cô nàng mặt đỏ tim đập,làm gì tới mức ấy,chưa có quen mà

Thế nhưng mặt đỏ chứng tỏ có thích,ngoài mặt vả thêm cho Phúc Thịnh vài phát,thế nhưng trong lòng lại như pháo hoa nở,vui mà nóng má rồi

"Vậy thì rủ hết đi,càng đông càng vui mà"-Trương Minh Tuệ gật đầu,thực ra Thịnh nói đúng,bọn cô không thể đi học nhóm mà không có người giảng bài,đằng nào Thiện cũng giỏi

"Để mình rủ cậu ấy thử xem"

Nói rồi,cô liền đi đến chỗ Trương Minh Thiện.Lúc này chỉ thấy cậu đang nằm tay gối lệ đầu,tai lại đang đeo tai nghe chụp hiệu Apple màu xanh lá vô cùng sang trọng,đoán chừng cái này cũng rất đắt tiền

Chả hiểu sao càng nhìn lâu lại cảm thấy tò mò,thiếu chút nữa là cô quên mất đi mục đích tới tìm cậu

"Này,Thiện!"

"......'

"Đại ca à"

Vẫn không có động tĩnh gì

"Trương Minh Thiện!"- Cô cũng không ngờ mình lại hét lên như thế,cả lớp mấy bạn liền bị tôi doạ giật mình quay đầu lại nhìn.Thế nhưng người nọ chỉ cử động một cái,sau đó chậm chạp ngồi dậy,việc đầu tiên là lườm cô một cái rồi lười biếng đáp với giọng ngái ngủ:"Hét cái gì,không biết kêu người ta hả?"

Được,cô nhận là mình sai

Trương Minh Tuệ gượng cười nói sorry nha,sau đó liền nói:"Thứ bảy này đi học nhóm với bọn mình không,tụi mình cần trợ giảng"

Người nọ đảo mắt một chút,không ngờ lại bảo không đi

Lời đáp này khiến cô có chút hụt hẫng

Cậu nói:"Bữa đó tôi có hẹn rồi,hay thứ sáu được không?"

"Không được,thứ sáu Hà Hân học thêm rồi"

"Vậy thì xong rồi"-Trương Minh Thiện lười biếng nhún vai,định cúi đầu ngủ tiếp nhưng lại bị tôi hỏi

"Vậy thứ bảy cậu không về cùng mình hả?"

"Ừm"

Trương Minh Tuệ chần chừ một lát,lại hỏi:"Cậu có hẹn với ai vậy?"

Lại cảm thấy câu này không liên quan đến mình lắm,vô cùng thiếu lịch sự

Vì thế mà cô vội sửa lại:"À mình không có ý gì đâu,không đi thì thôi vậy,mình rủ Kim Thành rồi,lần sau lại rủ cậu nhé"

"Ừm"

Sau đó,cũng không còn sau đó.Hôm này cô cảm thấy Trương Minh Thiện không có sức sống lắm,cả ngày chỉ có ngủ,đến cuối giờ ra về trông cậu vẫn rất mệt mỏi.Hôm nay đến phiên cậu trực,bởi vì có qua có lại,cô cũng sẽ giúp cậu đi gom rác với bạn cùng bàn của cậu,sau đó cả hai ra sân sau đổ rác

Bạn cùng bàn của cậu tên là An Tuyết,cái tên vô cùng mĩ miều,nghe rất chi là Trung Quốc.Và đúng như cô nghĩ,ba cô ấy là người Hoa,ông nội là người Trung Quốc.Vì thế thỉnh thoảng cô cảm thấy người bạn gái này có đôi mắt rất đẹp

Người ta nói mắt một mí thường không xinh, nhưng cô ấy lại đem đến cho cô cảm giác dịu dàng như gió xuân vậy,chẳng lẽ con gái Trung Hoa nào cũng thế sao?

Vậy thì ai cũng là mỹ nữ rồi



Đổ rác xong,cô nàng còn cười híp mắt cảm ơn tôi,sau đó nói bạn cùng bàn mình lạnh lùng quá,ngoài chuyện học ra nói gì cũng khó

Cô lại cảm thấy Trương Minh Thiện rất tốt bụng.Có lẽ cậu chỉ là không thích chia sẻ chuyện của mình thôi

An Tuyết không giống như Hà Hân,cô nàng thuộc dạng người hướng nội,thậm chí nói còn ít hơn cô,thế nhưng cô nàng rất đáng yêu,chỉ cao đến 1m54,cả người như một chú chim sẻ nhỏ vậy,giọng nói cũng rất dịu dàng

Con người đáng yêu như thế,nếu cô là con trai thì sẽ thích mất thôi,sau đó cô lại nghĩ,Trương Minh Thiện sẽ thích kiểu người như thế nào nhỉ?

Suy nghĩ ùa về rồi lại đi,chẳng hiểu sao lại nghĩ thế nữa,liên quan gì đến cô đâu chứ?

Cô và An Tuyết vừa đi vừa nói rất nhiều chuyện,có lẽ là do cùng tần số,nói gì cũng hợp,chỉ cách một đoạn từ sân sau đến lớp mà cả hai nói chuyện như thân nhau 10 năm vậy,vừa đến cửa lớp,vẫn chưa kịp bước vào,giọng nói của một cô gái khiến bước chân bọn cô chợt dừng lại

Cô gái ấy gọi cậu rất thân thiết

"Thiện!"

Như vậy đấy,giống như cô thường hay gọi

Mà giọng nói này rất quen thuộc,cô lén nhìn qua cửa sổ,chính là cô gái thắt tóc dài như Elsa và mang kính đen,giọng nói rất đỗi ngọt ngào

Là Thiên Kim

An Tuyết cũng lén lút nhón chân nhìn vào,thiếu chút nữa nói chuyện lại hơi lớn:"Sao lớp phó còn ở đây nhỉ?"

Cô cũng nhún vai không biết,chỉ xem thử hai người nói gì tiếp theo

Dẫu biết như vậy là không nên,nhưng cô cũng không biết mình đang làm gì nữa,giống như cảm thấy không nên làm phiền bọn họ,chỉ có thể đứng đây và nghe lén

Lại nghe Thiên Kim nói:"Cảm ơn cậu đã giữ hộ áo khoác cho mình.Thứ bảy này đi trung tâm thương mại cậu muốn ăn gì mình khao nha"

Thứ bảy....là thứ bảy này sao?

Trương Minh Thiện gật đầu,mỉm cười rất tươi thay cho lời đồng ý

Từ khi nào,bạn cảm thấy một người đang ở trước mặt,chỉ cách một bước là có thể chạm tới,nhưng lại tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách bạn và họ chưa?

Cô có rồi,là một buổi chiều nọ,giờ ra về 5 giờ 25 phút ở trong lớp học

Đó là lần đầu tiên,ánh mắt của cậu thật khác mọi khi,ánh mắt ấy làm cô nhớ đến một ánh chiều tà đang dần buông xuống,không rực rỡ,lại vô cùng dịu dàng...

Dịu dàng dành cho một người khác mà không phải cô

Buổi chiều hôm ấy,tai trái cô như điếc đi vài phần,âm thanh vui vẻ cũng không cảm nhận được nữa

Cậu không về cùng cô,cậu nói cậu phải chở Thiên Kim về một đoạn

Còn cô lại nói không sao,đương nhiên không sao rồi,bởi vì tôi nói không được thì có nghĩa lí gì,dù sao đó cũng không phải câu hỏi được hay không,mà chỉ đơn giản là thông báo cho tôi biết một tiếng,giản đơn mà đau lòng quá

Bắt đầu....từ lúc nào nhỉ?

Có phải là ngày hôm qua,hay hôm trước,ở thư viện hay canteen,hai người họ thân nhau từ bao giờ

Vậy cô đối với cậu là gì đây,có phải là bạn tốt nhất hay không

Giờ đây bản thân cũng không dám chắc nữa

Bọn cô đã từng có rất nhiều buổi chiều cùng nhau,chẳng hạn đợi nhau về,hay là giúp nhau trực nhật

Thậm chí còn có lúc cùng nhau đi ăn,bởi vì có chung sở thích lại nói chuyện hợp,trên trời dưới đất đều không thể kể hết

Thân nhau suốt gần nửa học kì,cô biết sở thích của cậu ấy,cũng biết cậu ghét cái gì

Cô vẫn nhớ có một thiếu niên bảo rằng rất thích trời trong xanh không một gợn mây,cô nói như vậy rất nắng,cậu lại cho đó là kết quả của một trận mưa rào

Không những có đôi lúc mơ mộng,cậu là một thiếu niên được giáo dục tốt.Trương Minh Thiện,người cũng như tên,vô cùng lương thiện

Có lần cô bắt gặp cậu giúp đỡ một người phụ nữ khiếm thị qua đường,bước chân thiếu niên chậm rãi đi song song với cô gái,mặc dù hành động ấy cô ấy vĩnh viễn không thể biết,cũng không thấy được,nhưng điều đó lại làm cô nhớ mãi,khắc ghi trong lòng

Một người ngày thường đối với cô hay đùa giỡn không nghiêm túc,lại có lúc ấm áp như thế

Cho nên Thiên Kim,cậu may mắn thật đấy

Nếu cô là cô ấy,có lẽ cũng sẽ thích cậu

Chỉ là cô không nghĩ rằng,buổi chiều hôm nay sau khi về nhà,nhìn lại những dòng tin nhắn cũ giữa cô và cậu,đột nhiên bật cười tiếc nuối

Thiện nói:[Lần sau chúng ta ăn thử Hadilao đi,nghe nói dịch vụ ở đó có nhiều điều rất thú vị]

Cô vui vẻ đáp:[Được đó,mà đại ca còn tiền học bổng à?]

Thiện Đại Ca:[Rỗng tuếch:)]

Lại còn kèm theo mặt cười

Tin nhắn là của ngày hôm trước,nhưng sau buổi trực nhật hôm ấy,lòng cô đã đổi ý rồi

Lần này cô nhắn:[Có lẽ không được rồi,mẹ mình nói sẽ đăng ký cho mình một lớp học thêm toán,chẳng còn buổi chiều nào rảnh cả]



Không ngờ vừa nhắn cậu lại seen ngay,khiến cô giật mình thiếu chút quẳng cả di động

Cậu rất nhanh đã phản hồi:[Kể cả chủ nhật?]

[Phải]

Thực ra,Minh Tuệ nói dối

Chẳng có lớp học thêm nào cả,chỉ là cô không muốn làm phiền cậu nữa

Mọi người đừng hỏi lí do,chính cô cũng không biết tại sao mình lại vô lí như vậy,chỉ là trong lòng hơi khó chịu khi biết cậu đã có người mình thích,lại còn là một nguời rất giỏi,rất xứng tầm với cậu

Đúng,cô thừa nhận cô ghen tị,cô ước gì tài nguyên của mình cũng tầm cô ấy,để khi đứng bên cạnh Thiện không cảm thấy đối xứng,nhưng cô cái gì cũng không tốt

Cô không đủ nỗ lực,cũng không thể kiên trì trong việc học,lại càng không giỏi bẩm sinh

Tối đó,Trương Minh Tuệ đã thức trắng đêm,đề cương từ đầu năm bỏ trống,bây giờ lại viết chi chít chữ

Hai giờ sáng,mẹ Phương đi uống nước,nhìn thấy phòng con gái sáng đèn,liền cảm thấy lạ mở cửa ra

Thu vào tầm mắt là hình ảnh Trương Minh Tuệ chăm chỉ làm đề,trên mặt bàn là giấy,dưới đất cũng là giấy

Nghe thấy tiếng động,cô quay qua,chợt nhìn thấy mẹ mà giật mình,đánh rơi bút trên tay

Thầm nghĩ đủ dáng vẻ mẹ sẽ mắng cô Nhưng không,mẹ Phương chỉ lại gần vỗ vai cô,bảo là đi ngủ thôi,ngày mai vẫn phải đi học

Cô suýt nữa đã quên bén chuyện này

"Vâng ạ"

Đáp xong rồi,cũng ấn nút tắt đèn học

Đợi mẹ ra ngoài,đến khi dám chắc rằng bà đã đi ngủ hẳn,trong phòng lại sáng đèn

Cô đã học nhiều đêm như thế

Chỉ vì muốn đến gần một người

______

Bài kiểm tra hàng tháng đã có,chủ nhiệm ở trên bục đọc tên theo thứ tự để nhận kết quả định kì

Nhìn bảng điểm trong tay mình,cô trầm tư một hồi,cảm xúc chia thành hai phần

Môn hoá 9,2,điểm tổng là 8.6

Nhưng điểm toán kéo tinh thần cô rơi xuống vực thẳm

Điểm thi 5,5,giữa kì 6,4

Thiếu 0,1 là một sự nguyền rủa

Hà Hân liếc qua nhìn bảng điểm cô,rồi nhìn bảng điểm của mình,vỗ vai an ủi:"Đúng là bạn cùng tiến"

Mọi người đều tiến

Chúng ta thì lùi

Phúc Thịnh và Khôi nghe hai thiếu nữ cùng than,quay xuống trao đổi:"Thiếu 0,1 thôi mà,dù sao chỉ là giữa kì,không sao đâu"

Khôi cũng ừ một tiếng:"Cuối kì mới quyết định số phận của cậu"

Trương Minh Tuệ thất vọng cuối đầu, vô tình nhìn vào bảng điểm cậu ta,trong lòng lại càng não nề

Người học tốt nói gì nghe cũng dễ

"Điểm tổng của cậu là 9,4"-Hà Hân nói hộ lòng cô,Minh Khôi lại nhíu mày phản bác:"Này,vẻ mặt kia của cậu là thế nào hả?Tôi 9,4,Kim Thành của cậu thiếu 0,5 nữa là 10 tròn rồi"

Bốn chữ "Kim Thành của cậu" khiến Hà Hân mặt đỏ tim đập,cô nàng vỗ lưng Minh Khôi một cái chát

Cậu ta buồn cười la lên,huyên náo cả khu cô ngồi

"Thế thì còn chưa nói đến thủ khoa khối 10 Bình Phú năm nay "-Phúc Thịnh chỉ tay lên bảng,thấy cô Trang đang thống kê xếp hạng học kì đầu

Tên của Thiện được viết hẳn hoi bằng phấn màu vàng,hệt như tiền đồ của cậu

Hạng nhất-Trương Minh Thiện-9,8 điểm

Điều đó đồng nghĩa là,trong tất cả bài kiểm tra đã làm vừa qua,10 bài thì 9 bài 10 điểm

Lòng cô như một khối domino đang sụp đổ

Có những người vẫn luôn tài giỏi như thế

Đồng hạng hai,Kim Thành và Thiên Kim-9,5

Còn cô,7,5

Cách xa cậu vừa tròn 20 người