Dưới đêm trăng, Diệp Bùi Thiên đứng một mình trên sa mạc mênh mông.
Gió lạnh thổi qua mang theo lớp cát hơi mỏng như gợn sóng phập phồng trên cồn cát, phát ra âm vang đặc trưng của sa mạc.
Vô số thánh đồ người mặc áo giáp, tay cầm vũ khí bao vây anh ở trung tâm vòng tròn.
Những vũ khí được chế tạo từ ma khu cấp cao phát sáng dưới ánh trăng, tất cả đều sắc bén lạnh lẽo.
Nhưng giờ phút này, chủ nhân của chúng nó lại không bình tĩnh được như chúng.
Phần đông những kẻ đang vây công ấy không thể không thừa nhận khi đối mặt với kẻ địch duy nhất này, trong lòng bọn họ vẫn tràn ngập căng thẳng cùng sợ hãi.
Diệp Bùi Thiên vẫn luôn ở một mình trong trung tâm sa mạc, nhưng tòa lâu đài xây từ cát kia lúc ẩn lúc hiện, vị trí thay đổi liên tục, rất khó tập hợp vây công được. Chỉ có lúc này, không biết vì sao mà không chỉ tòa lâu đài ở yên một chỗ trong thời gian dài, ngay cả Diệp Bùi Thiên cũng không bỏ chạy khi bọn họ chặn đánh, thay vào đó là bị bọn họ vây lại, giúp bọn họ bớt được phiền toái giăng lưới tìm người.
Một gã đàn ông để râu quai nón, dáng người cường tráng đi ra.
“Diệp Bùi Thiên, mày là ma quỷ giết người như ma, hôm nay Vương Vĩ tao sẽ đòi lại công bằng cho thành chủ Xuân thành và đông đảo anh em chết trên tay mày.”
Vương Vĩ là đoàn trưởng binh đoàn Liệp Báo của Xuân thành, sau khi Hoàn Thánh Kiệt chết, gã lập tức nảy sinh ý muốn có được vị trí thành chủ này. Cho nên bây giờ gã chịu áp lực đứng ra làm người khiêu chiến Nhân Ma Diệp Bùi Thiên, lời nói hiên ngang lẫm liệt, các đồng đội đi cùng đều phối hợp khen một tiếng hay.
Vương Vĩ ưỡn ngực, nhìn dáng vẻ như dù đối mặt Nhân Ma khủng bố cũng anh dũng không sợ, trên thực tế gã vừa nói dứt lời là cả người căng cứng lại, tinh thần tập trung cao độ đề phòng bị tấn công, thậm chí bàn tay đang nắm tấm khiên còn đổ mồ hôi.
Gã nuốt nước miếng, chuẩn bị sẵn sàng để có thể nghênh đón Diệp Bùi Thiên tấn công bất cứ lúc nào.
Ai ngờ Diệp Bùi Thiên đứng trong trung tâm vòng cây hoàn toàn không để ý đến gã, vẻ mặt anh không có sợ hãi, cũng không có phẫn nộ, mà là hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên bờ cát trống không, nhìn như đang chăm chú suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không để tâm đến tình huống mình đang gặp phải.
…
Sở Thiên Tầm bò trong đường hầm nhỏ dài tối tăm.
Nơi đây ở sâu dưới nền đất, chiếc đèn đêm chỉ chiếu sáng được một vùng nhỏ quanh cô, phía sau lưng cô là đoạn đường đen nhánh, trước mắt là con đường gồ ghề, bàn tay chạm vào vách tường đất ẩm ướt lạnh lẽo.
Cô tiến lên trước, vách tường đất cũng lùi về sau, đất cát phía trước dần rút đi tạo ra một con đường cho cô.
Sở Thiên Tầm bò rất nhanh, cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng bò lên mặt đất, có thể nhìn thấy tình hình trên đó, nhưng mà đường hầm này lại chỉ không ngừng kéo dài, không biết kéo dài bao lâu mới bắt đầu hơi nghiêng về phía trước.
Cho đến khi không khí trong đường hầm dần cạn kiệt khiến cô cảm thấy hơi khó thở thì rốt cuộc vách tường xung quanh mới dần trở nên mềm xốp hơn.
Phía trước xuất hiện ánh sáng, đường hầm đã lên tới mặt đất rồi.
Sở Thiên Tầm chui ra khỏi đường hầm, trước mắt là cồn cát vô tận và bầu trời đầy sao, không có bất cứ ai, cũng không có lâu đài. Cô biết mình đã cách Diệp Bùi Thiên rất xa.
Bầu trời phía sau sáng lên từng hồi cùng tiếng dị năng nặng nề gầm rú.
Sở Thiên Tầm nhanh chóng bò lên cồn cát cao nhất ở gần đó, đưa mắt nhìn ra xa mới biết Diệp Bùi Thiên đã đưa mình đi xa cỡ nào.
Không trung nơi vị trí của tòa lâu đài có sấm sét cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại có tia chấp bàng bạc đánh xuống. Mặt đất bốc lên từng cột lửa, ánh lửa đỏ phủ khắp cồn cát.
Đủ loại dị năng lập lòe đan xen, cùng với một đôi mắt khổng lồ màu bạc treo cao ở bên cạnh chiến trường.
Sở Thiên Tầm ghé vào đỉnh cồn cát yên lặng nhìn chiến trường oanh liệt, cô không làm được gì cả, chỉ có thể ở yên chỗ này, nhẫn nại chờ đợi trận đấu kết thúc, chờ một kết quả mà mình không thể tác động tới được.
Lần đầu tiên Sở Thiên Tầm bắt đầu cảm thấy oán hận chính mình nhỏ yếu vô dụng.
…
Diệp Bùi Thiên gục ngã xuống cồn cát.
Nhóm địch thay phiên nhau tấn công không thể tin vào mắt mình ở thời khắc đó. Bọn họ đã chiến đầu gần như chết lặng, trời biết vì thời khắc này bọn họ đã trả giá những gì, đã chết bao nhiêu người, lại có bao nhiêu người bị thương nặng ở cát vàng hung tàn.
Trên thực tế trước khi Diệp Bùi Thiên ngã xuống, trong lòng đa số những người ở đây đều sinh ra cảm giác sợ hãi, là nỗi sợ đối với kẻ địch dường như sẽ không bao giờ ngã xuống này.
Cơ thể tàn khuyết kia như sắt thép đổ bê tông, mãi đứng thẳng trong cát vàng đầy trời, dù máu tươi đầm đìa thế nào cũng không thể mang đến đau đớn hay yếu lòng cho anh.
Vương Vĩ ném mạnh nửa tấm khiên xuống bờ cát, đây là vũ khí phòng ngự gã dốc hết gia tài để làm ra vậy mà lại bị hư hỏng trong trận chiến này.
Anh em trong đội gã bị thương hơn nửa, thậm chí cả gã cũng bị thương không nhẹ, trong lòng Vương Vĩ hận cực, gã rảo bước tiến lên một chân dẫm đầu Diệp Bùi Thiên vào bờ cát.
Gã cong lưng nhìn người bị mình đạp dưới chân, trên mặt run rẩy kích động không kiềm chế được: “Vì bắt một mình mày mà bao nhiêu anh em của tao bỏ mạng. Bây giờ mày rơi vào trong tay tao, ông đây luôn có cách khiến mày phải hối hận vì đã đầu thai làm người.”
“Nhấc chân của anh lên.” Bỗng có tiếng nói lạnh lùng vang lên.
Người nói chuyện không có dáng người cường tráng như Vương Vĩ, trái lại là hơi mảnh khảnh thư sinh.
Anh ta đeo một chiếc kính, phía sau có hai đồng đội đi theo.
Bọn họ đi đến từ phía sau đám người, mọi người lập tức nhanh chóng nhường ra một con đường.
Người này chính là Tân Tự Minh, đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân, một thánh đồ hệ tinh thần cấp chín.
Cấp chín, đây là cấp bậc cao nhất của thành đồ ở thời điểm hiện tại, người đạt tới giai đoạn này đều là lông phượng sừng lân, số lượng cực kỳ ít. Mặc dù là Vương Vĩ cũng không dám cãi lời người này, gã ta giảm bớt thái độ bừa độ, hơi khom lưng nói chuyện.
“Đoàn trưởng Tân, cái này không phải do tôi quá tức giận sao? Anh xem, vì thằng quái vật này mà bao nhiêu anh em của chúng ta bị chết, nếu không có anh tới đứng ra xử lý mọi chuyện thì không biết hôm nay có bắt được nó hay không.”
“Anh ta là người đàn ông hùng mạnh, anh có thể đánh anh ta bị thương nhưng không thể hạ nhục anh ta.” Tân Tự Minh lạnh nhạt nói.
Lời này lọt vào tai Vương Vĩ làm gã thầm khinh thường cười nhạo, bản thân Tân Tự Minh chính là một người không hề có nguyên tắc, tra tấn đối thủ độc ác tàn nhẫn có tiếng. Không thể ngờ là anh ta không biết xấu hổ làm bộ làm tịch nói ra những lời đường hoàng thế này. Trong lòng Vương Vĩ vang lên hồi chuông cảnh báo, gã cảm thấy Tân Tự Minh đang làm bộ làm tịch để cướp đoạt Diệp Bùi Thiên.
Tân Tự Minh nhìn chằm chằm dã thú bị thương trên đất.
Người đàn ông bị thương nặng này vùi mình trong cát, đôi mắt hơi mở tỏ nhìn cát vàng trước mắt, người không nhúc nhích, cũng không có biểu cảm gì, dường như anh không thèm quan tâm vận mệnh sắp tới của mình. Máu trên người anh chảy ra nhuộm đỏ bờ cát.
Một thành viên của binh đoàn Kỳ Lân đi theo phía sau Tân Tự Minh tiến lên, anh ta cầm một chiếc vòng cổ màu đen không biết làm từ chất liệu gì, cung kính hỏi: “Đoàn phó?”
Thành viên trong binh đoàn Kỳ Lân luôn gọi Tân Tự Minh là đoàn phó, cho nên bên ngoài mới có lời đồn rằng trong Kỳ Lân có một đoàn trưởng không xuất hiện trước mặt người ngoài, chỉ là chưa từng có ai nhìn thấy vị đoàn trưởng này mà thôi.
Tân Tự Minh gật đầu: “Khóa lên.”
Người kia ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Bùi Thiên, đeo chiếc vòng cổ màu đen lên cổ anh, có tiếng cơ quan tanh tách vang lên, chiếc vòng cổ đó tự động chiều chỉnh kích thước vừa khít với cổ của Diệp Bùi Thiên.
“Đây là chiếc vòng cổ tôi tự thiết kế, chất liệu lấy từ ma khu cấp mười, anh đeo nó rồi, nếu sử dụng dị năng hoặc là muốn phá hỏng nó là chiếc vòng này sẽ bắn ra mười mấy cây gai sắc bén có thể lấy mạng anh ngay lập tức.” Tân Tự Minh nói.
Người đàn ông nằm trên mặt đất hoàn toàn không chống cự, anh nằm yên cho người ta khóa xiềng xích lên cổ mình, thái độ rõ ràng là để mặc người khác muốn làm gì thì làm.
Tân Tự Minh im lặng một lát rồi ngồi xổm xuống: “Anh đã từng nương tay với tôi nhưng tôi không thể thả anh đi được. Chỉ cần anh không chống cự, tôi có thể bảo đảm không ai có thể làm anh đau, cũng tuyệt đối không để người khác làm nhục anh.”
Diệp Bùi Thiên không hề có phản ứng, cũng không biết anh có nghe được không.
Tân Tự Mình không để ý, anh ta đứng dậy ra hiệu: “Băng bó cho anh ta, đưa đi.”
Hai thánh đồ trị liệu bước lên xử lý miệng vết thương cho Diệp Bùi Thiên rồi nâng cáng đến muốn đỡ người lên mang đi.
“Đoàn trưởng Tân, cái này không giống những gì đã nói thì phải?” Vương Vĩ ngăn cản những người đó.
Tân Tự Minh cũng dừng bước chân.
“Đoàn trưởng Tân, anh thế này có hơi không ổn đi?” Vương Vĩ híp mắt cười chế nhạo: “Trước khi xuất phát chúng ta đã thống nhất cái tốt mọi người chia nhau, anh thế này chẳng lẽ muốn chiếm làm của riêng à?”
Đoàn trưởng một binh đoàn khác ở vòng ngoài gật đầu phụ họa lời gã. Cái lợi ở trước mắt, dù đắc tội đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân thì bọn họ cũng đành phải làm vậy.
Tân Tự Minh đẩy mắt kính cười khẩy: “Thế nào, tôi muốn chiếm làm của riêng đấy, anh muốn lại làm một trận ở đây với binh đoàn Kỳ Lân của tôi à?”
Sắc mặt Vương Vĩ rất khó coi, trong trận chiến khi nãy, vì Tân Tự Minh là thánh độ hệ tinh thần cho nên anh ta dẫn người của mình đứng ở nơi xa, thành viên trong đội gần như không bị thương nặng gì cả. Nhưng những binh đoàn của bọn họ lại bị thương thảm hại, dị năng tiêu hao rất nhiều.
Khả năng khống chế tinh thần điêu luyện của Tân Tự Minh thật sự làm lòng người run sợ, dù tập hợp sức lực của mọi người thì anh ta cũng không nắm chắc phần thắng. Huống chi trong lòng những người này không phải không có mưu tính của riêng mình.
Vương Vĩ nhìn chằm chằm Diệp Bùi Thiên trên đất, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, từ bỏ Diệp Bùi Thiên là chuyện không có khả năng, nhưng nói gã và Kỳ Lân đánh một trận thì thật sự là không có phần thắng.
Đúng lúc này, gã nhìn thấy đôi môi Diệp Bùi Thiên khẽ động, mơ hồ nghe thấy anh nói một câu: “Không cần phải đoạt, kẻ nào cũng có phần.”
Sau đó vòng cổ màu đen trên người đàn ông khủng bố kia có động tĩnh, gai nhọn sắc bén đâm xuyên qua cổ anh, máu tươi trào ra từ chiếc cổ tái nhợt ấy.
Mặt đất bắt đầu rung lắc kịch liệt, toàn bộ cồn cát như bị lật úp xuống, đất trời chìm vào tối tăm, cát bay đá chạy, cồn cát dưới chân nứt ra một vực sâu, nó nuốt hết tất cả những người đang đứng ở đây vào bụng.
Vương Vĩ dùng dị năng cố gắng để bản thân không chìm vào cồn cát, nhưng gã hoảng sợ phát hiện hai chân mình bị cát cuốn chặt, sợi cát vàng nhìn mềm mại kia lại như một đôi kìm sắt, kẹp chặt đôi chân của gã kéo gã vào vực sâu.
Người quanh gã cũng là như thế, vô số người la hét vươn hai tay giãy giụa, tuyệt vọng chìm nghỉm vào địa ngục cát vàng cùng gã.
Trước khi bị cát vàng chôn vùi hoàn toàn, gã nhìn thấy Diệp Bùi Thiên đứng ở cách mình không xa, Ma Vương khủng bố chế tạo hết thảy ấy đang ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, mang theo vô số sinh linh bị anh bắt được cùng chìm xuống địa ngục với anh.
Đất cát rung chuyển, một thành viên trong đội Tân Tự Minh mở rộng đôi cánh sau lưng kịp thời bắt được Tân Tự Minh và một người bạn khác dùng hết toàn bộ sức lực lao nhanh lên trời.
Một người bạn khác của anh ta giơ tay mở một kết giới hình cầu, ngăn chặn đất cát đang nện xuống che trời lấp đất.
Không biết qua bao lâu, cảnh tượng địa ngục này mới kết thúc.
Sa mạc dần bình tĩnh lại, hạt cát trắng lại chậm rãi di chuyển dưới ánh trăng. Dường như nó chưa từng tham gia vào việc cắn nuốt vô số sinh mệnh vừa rồi.
Tân Tự Minh từ từ rơi xuống cùng đồng đội.
Một vài người sống sót sau tai nạn cẩn thận tụ lại cạnh cồn cát.
“Đoàn… Đoàn phó.” Đồng đội của Tân Tự Minh kinh hồn kiểm kê lại nhân số, tới giờ mà hai chân của anh ta vẫn còn nhũn ra: “May mà người của chúng ta đều cách khá xa, hầu hết mọi người đều chạy kịp.”
“Chúng ta muốn xuống đào xem không, Diệp Bùi Thiên cũng chôn ở dưới.”
Tân Tự Minh tháo mắt kính bị dính đầy cát bụi xuống: “Không phải may mắn, là người ta nương tay.”
Anh ta đeo chiếc kính đã lau sạch lên, nhìn mảnh cồn cát tĩnh mịch rồi quay người đi trước.
“Đi thôi, say này Kỳ Lân chúng ta không tham gia đến những chuyện có liên quan tới Diệp Bùi Thiên nữa.”
…
Sở Thiên Tầm trốn ở nơi xa đợi rất lâu.
Bầu trời trong sa mạc đột nhiên u ám, mặc dù ở khoảng cách xa như thế mà cát bụi đầy trời vẫn làm cô không mở nổi mắt.
Cô kìm nén lo âu trong lòng, vẫn luôn chờ đến khi tất cả bình tĩnh trở lại mới lặng lẽ tới gần chiến trường.
Chiến trường kia đã hoàn toàn thanh đổi, có không ít người đang ra sức đào bới mặt đất, bọn họ lôi ra từng cỗ thi thể, thấy không phải người mình đang tìm là lập tức vứt đi không thèm nhìn lại.
Sở Thiên Tầm biết, có thể làm những người này điên cuồng bu vào chỉ có một, nhưng rõ ràng là trước mắt vẫn chưa tìm được.
Rốt cuộc tình huống của Diệp Bùi Thiên như thế nào? Sở Thiên Tầm ẩn nấp ở góc tối, cô rất muốn biết tình huống của Diệp Bùi Thiên nhưng lại lo lắng bị đám người tham lam vô sỉ kia phát hiện.
Càng ngày càng có nhiều người đi vào sa mạc, mỗi người đều muốn có được cơ thể của người kia, muốn tìm được lâu đài mà anh chôn sâu dưới nền đất. Bọn họ tản ra như giăng lưới, đào bba mét đất gần như lật tung cả vùng mà vẫn không ai đạt được ước nguyện.
Một suy nghĩ đột nhiên lóe ra trong đầu, cô lập tức rón rén đi ra khỏi chỗ trốn, xoay người chạy về một phía.
Cát vàng dưới chân phát ra tiếng vang lạo xạo theo từng bước chân cô, Sở Thiên Tầm cảm thấy tim mình đang gia tốc, cô càng chạy càng nhanh, một đường chạy như điên tới vị trí mình đã chui ra từ nền đất.
Cửa đường hầm đã bị đất cát vùi lấp, Sở Thiên Tầm dùng dị năng đào một xuống dưới.
Gió lốc nho nhỏ đâm sâu vào đất, cuốn bay cát vàng, càng đào càng sâu, cuối cùng xuất hiện một bàn tay trong đường hầm ấy.
Bàn tay kia dính đầy bụi đất nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đó là bàn tay khớp xương thon dài.