Sở Thiên Tầm đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ trong nhà cô có nuôi một con chó, nó luôn nhào lên người cô làm cô ngã xuống đất còn nó thì liếm tới liếm lui trên mặt cô tựa như Diệp Bùi Thiên của bây giờ.
“Được rồi, được rồi, em ngứa quá.” Sở Thiên Tầm cười hì hì giãy giụa.
Nhưng mà Diệp Bùi Thiên giữ chặt cô không chịu buông tay, đôi môi nóng bỏng, đầu lưỡi mềm mại ướt át, hơi thở càng ngày càng nóng rực lao thẳng tới mặt và sau tai Sở Thiên Tầm.
Cảm xúc cực kỳ nóng bỏng cứ bò một đường từ bên tai xuống dưới cổ như vậy.
Tệ nhất chính là, Sở Thiên Tầm phát hiện trong lòng mình bắt đầu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, làm cô mất hết sức lực.
Nếu người đàn ông này muốn tiến thêm một bước thì cô cũng đồng ý. Sở Thiên Tầm nghĩ như vậy, tuy rằng cô thích chính mình chủ động hơn.
Anh dịch tay sang chỗ khác, cúi đầu nhìn vai của Sở Thiên Tầm.
Khác với vết ăn mòn rất nhỏ trên mặt, nơi đó bị móng vuốt của ma vật xuyên qua hoàn toàn, đầu vai thon nhỏ bị thủng mấy lỗ dữ tợn lại chỉ dùng băng vải quấn quanh vài vòng, máu thấm ra nhuộm đỏ băng vải, thậm chí là cả quần áo.
Sở Thiên Tầm không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Diệp Bùi Thiên, cô chỉ thấy đôi môi dưới mặt nạ bạc mím chặt hơn.
Diệp Bùi Thiên rút chiếc dao găm tùy thân ra cẩn thận cắt phần vải áo trên đầu vai của Sở Thiên Tầm, cẩn thận vạch phần vải ướt sũng máu đó ra.
Sau đó anh dứt khoát nắm lưỡi dao sắc, tay còn lại rút mạnh dao ra làm lưỡi dao cắt một đường trong lòng bàn tay.
Sở Thiên Tầm lắp bắp kinh hãi, cô muốn ngồi dậy nhưng bị Diệp Bùi Thiên đè xuống, bàn tay ấm áp đè lại bên xương quai hàm và cổ cô, thân hình rắn chắc giam cầm không cho cô lộn xộn, anh dùng bàn tay chảy máu đầm đìa cẩn thận đỡ vai cô, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho cô.
Lần đầu tiên Sở Thiên Tầm nhận thấy rõ ràng sức lực của mình và người đàn ông này chênh lệch nhiều tới cỡ nào.
Cô đành phải nằm trên mặt đất để Diệp Bùi Thiên tùy ý bôi một lớp “thuốc đặc hiệu” lên miệng vết thương cho mình rồi băng bó lại.
“Oa, hiệu quả tốt thật đó, hầu như không còn đau nữa rồi.”
Sau khi miệng vết thương được xử lý, Sở Thiên Tầm ngồi dậy nhẹ nhàng cử động bả vai quấn kín băng gạc.
Cô kéo bàn tay đang chảy máu của Diệp Bùi Thiên, nhìn thấy lòng bàn tay và bốn ngón tay bị cứa một đường sâu tới mức nhìn thấy cả xương.
“Làm gì mà cắt sâu vậy, nhìn đau lòng quá.”
Diệp Bùi Thiên quay đầu sang, hàm dưới bạnh ra, há miệng thở dốc cuối cùng vẫn không nói gì.
Sở Thiên Tầm ngồi xếp bằng trên đất, khuỷu tay chống đầu gối, ngoan ngoãn xin lỗi Diệp Bùi Thiên: “Em xin lỗi mà, em biết anh cũng đau lòng. Sau này sẽ cẩn thận hơn.”
Người đàn ông này vậy cũng sẽ giận mình ư?
Lúc anh dịu dàng mềm mại thì rất đáng yêu, lúc giận dỗi nhìn càng thú vị, nếu không phải thấy anh đau lòng vì mình thì Sở Thiên Tầm đã không nhịn được muốn trêu anh một cái.
Diệp Bùi Thiên bưng bát canh sườn trên bàn, múc một thìa canh đưa sang.
“Không cần đâu,” Sở Thiên Tầm hơi xấu hổ, vươn tay nhận lấy: “Em còn một bàn tay lành lặn mà.”
Diệp Bùi Thiên tránh tay cô.
“Lúc anh bị thương em cũng luôn thế này.” Giọng nói của anh hơi khàn.
Sở Thiên Tầm thế mới biết người đàn ông này đang thật sự khó chịu, cô thu hồi thái độ hi hi ha ha, không thể ngờ rằng mình bị thương không nghiêm trọng vậy mà lại khiến anh khổ sở.
Vì thế Sở Thiên Tầm mềm lòng đồng ý để Diệp Bùi Thiên chăm sóc mình.
Diệp Bùi Thiên chăm cho cô ăn cơm chiều xong lại đi lấy nước nóng, giặt khăn lông lau bụi đất trên mặt và tay cho cô.
Sở Thiên Tầm ngồi trên mép giường cúi đầu nhìn người đang bận rộn trước mặt mình, trong lòng đột nhiên muốn chơi xấu. Cô bất ngờ dùng sức tránh tay của Diệp Bùi Thiên rồi đẩy anh lên giường.
Diệp Bùi Thiên muốn giãy giụa thì Sở Thiên Tầm áp sát vào sau lưng anh, cắn tai anh nói: “Đừng lộn xộn, em đau tay.”
Anh quả nhiên không dám động, ngoan ngoãn nằm sấp để mặc Sở Thiên Tầm ở phía sau vừa cắn vừa liếm đùa bỡn vành tai đỏ hồng của mình.
Cao Yến vừa mới quay về phòng là nghe thấy tiếng nói khàn khàn áp lực của người đàn ông ở phòng bên cạnh,
“Đừng… Đừng như vậy.”
Sau đó là giọng nói có phần hài hước của Sở Thiên Tầm: “Đừng thế nào? Anh nói cho em nghe đi.”
Tiếp theo là tiếng leng keng của chậu nước bị đánh rơi.
“Mẹ nó, con nhỏ chết tiệt kia, trời còn chưa tối mà đã bắt đầu chim chuột.” Cao Yến tức giận mắng rồi đóng cửa đi ra ngoài.
…
Sáng sớm, Sở Thiên Tầm và Cao Yến sóng vai đi xuống dưới nhà.
“Em lại muốn đi săn mà à? Hôm nay em không định nghỉ ngơi chút hả? Vết thương vẫn chưa khỏi mà.”
“Em đã chữa khỏi hoàn toàn rồi, sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu.” Sở Thiên Tầm cử động bả vai cho Cao Yến xem: “Chị có đi cùng em không ạ?”
Trong lòng Cao Yến đang lắc lư giữa chiến đấu nguy hiểm và thù lao phong phú: “Lâm Phi đâu? Sao em không gọi anh ấy đi cùng, tốt xấu gì ảnh cũng là thánh đồ cấp sáu.”
“Anh ấy có việc cần làm phải ra ngoài một vài ngày. Huống chi chúng ta săn ma đâu cần phải kéo ảnh đi cùng.”
Cao Yến suy nghĩ một hồi, cuối cùng cắn môi nói: “Được rồi! Chị đi cùng em.”
Hai người đang nói chuyện thì thấy ngoài cửa có một đôi kéo tay nhau đi vào, cô gái dung mạo xinh đẹp dáng người lả lướt, là một người đẹp thật sự.
Cô ta kéo tay người đàn ông đi vào khu nhà, thấy Sở Thiên Tầm thì trợn mắt lộ vẻ khinh thường.
Cô gái này tên là Tiểu Quyên, dị năng hệ thủy cấp ba, khác với vẻ diễm lệ của Cao Yến và hiên ngang của Sở Thiên Tầm, cô ta có khuôn mặt nữ tính nhu mì truyền thống, tác phong sống tương đối phóng khoáng, trong khu nhà có lượng lớn người theo đuổi.
Lúc trước Tiểu Quyên nhìn trúng Lâm Thắng, vì có thể bắt được người đàn ông kia cô ta thậm chí đã nhiều lần lẻn vào phòng gã lúc nửa đêm. Không thể ngờ rằng thói hư tật xấu của đàn ông lại thể hiện rõ ràng trên người Lâm Thắng, bắt được vào tay là không quý trọng, ăn trong chén Tiểu Quyên rồi nhìn trong nồi Thiên Tầm.
Đến khi Sở Thiên Tầm thành công đột phá cánh cửa cấp bốn, người đàn ông kia càng không nén được nên đã đá Tiểu Quyên, một lòng theo đuổi Sở Thiên Tầm. Việc này làm cho Tiểu Quyên mất hết mặt mũi, trong lòng càng căm phẫn khó nhịn khi biết Sở Thiên Tầm không hề có ý gì với gã đàn ông Lâm Thắng kia.
Hôm nay người được Tiểu Quyên nắm tay chính là một vị tiểu đội trưởng của binh đoàn Hồng Lang, người ta gọi ông ta là ông Trịnh, một thánh đồ hệ kim loại cấp sáu. Mặc dù hơi lớn tuổi nhưng tốt ở chỗ cấp bậc cao, còn là đội trưởng chính thức tháng nào cũng được nhận tiền lương. Tiểu Quyên tự cảm thấy mình kéo tay người đàn ông hoàng kim, cuối cùng cũng thắng Sở Thiên Tầm một lần, cho nên lúc đi ngang qua Sở Thiên Tầm thì mắt cao hơn đỉnh.
“Chờ một chút, đây không phải Thiên Tầm à?” Ông Trịnh đi bên cạnh Tiểu Quyên đột nhiên dừng bước, nhiệt tình chào hỏi Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm hơi khó hiểu, mặc dù bọn họ đều là thành viên của Hồng Lang nhưng Sở Thiên Tầm và đội trưởng này chưa từng tiếp xúc lần nào, mối quan hệ chỉ giới hạn trong việc biết có một người như vậy.
“Đội trưởng Trịnh?”
“Thiên Tầm à, hai ngày này tôi tìm cô mà mãi không gặp được.”
Ông Trịnh tóc đã hoa râm, tuổi ngoài năm mươi, tay ôm Tiểu Quyên trẻ tuổi nói chuyện với người khác cũng không hề có vẻ ngượng ngùng.
“Đội trưởng Vương của các cô bất hạnh qua đời vào mấy ngày trước. Tôi muốn hỏi cô xem có muốn đến đội của chúng tôi không.”
“Là việc này à, việc này tôi nghe theo sự sắp xếp của đoàn trưởng.” Sở Thiên Tầm cười trả lời, không nói rõ mình có đồng ý lời mời của ông ta hay không.
Ông Trịnh vẫn muốn cố gắng thêm.
Tiểu Quyên kéo áo ông ta, bĩu môi õng ẹo nói: “Chuyện này để sau hãy nói, cùng em về phòng trước đi, bữa sáng người ta chuẩn bị sắp lạnh cả rồi.”
Ông Trịnh gạt phắt tay cô ta ra, xụ mặt quát: “Đàn ông đang nói chuyện đứng đắn mà cô xen miệng cái gì!”
Sau đó lại quay mặt cười tủm tỉm nói với Sở Thiên Tầm: “Vẫn chưa dạy dỗ tốt, không hiểu chuyện, làm các cô chê cười rời.”
Tiểu Quyên bị gạt sang bên nhưng không dám nói lời nào, cô ta nắm chặt góc áo, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Ông Trịnh nói chuyện với Sở Thiên Tầm không hề có dáng vẻ ngả ngớn như khi nói chuyện với cô ta. Ánh mắt ông ta nhìn Sở Thiên Tầm là nóng bỏng, nhưng không phải ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ mà là một vị đội trưởng nhìn nhân tài mình muốn mượn sức.
Ông ta đối xử với Sở Thiên Tầm bình đẳng như người có cùng đẳng cấp với mình, nhưng lại coi cô ta như công cụ để giải tỏa.
Tiểu Quyên nắm chặt tay, người run rẩy nhè nhẹ. Cô ta đã quen thái độ của đàn ông đối xử với mình, điều làm cô ta không thể tiếp thu chính là một cô gái giống mình lại có thể nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác.
Lúc đi ra ngoài căn cứ, Cao Yến vẫn còn đang cười.
“Em nhìn em xem, làm Tiểu Quyện giận run người.”
Sở Thiên Tầm rút đao đi đến tòa nhà cao tầng phía trước.
“Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn con đường cho riêng mình, có người đồng ý để cuộc đời mình sống dưới sự bố thí của người, làm con đường của mình càng đi càng hẹp, cái này không oán được người khác.”
Cô vung đao vừa đi vừa nói những lời này.
Cao Yến nhìn bóng dáng dẫm lên cỏ hoang thâm nhập vào chiến trường không chút do dự kia, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên đuổi theo, sống phong phú tiêu sái giống như Thiên Tầm, không cần dựa vào người khác, tự làm chủ cuộc sống của bản thân.
*
Tại bãi phế tích cách đó khá xa, một con ma vật cả người đen nhánh đứng thẳng trên cầu thang bị sụp một nửa.
Vóc dáng của nó không cao lớn, xấp xỉ một người đàn ông trưởng thành, dáng người rắn chắc, cơ bắp nổi rõ, chẳng qua làn da của nó đen nhánh ảm đạm, giữa trán có chiếc sừng dài, ánh mắt lạnh lẽo không có cảm xúc.
So với những con ma vật cao như tầng nhà, con ma vật này có thể coi là nhỏ nhắn không có sự uy hiếp.
Nhưng lúc này, xung quanh nó là một lượng lớn gần như tất cả các cao thủ của binh đoàn Kỳ Lân, ai nấy đều căng thẳng không dám thả lỏng nhìn chăm chú con ma vật toàn thân đen nhánh này.
“Đoàn phó, chỉ e không được, Thiên Thành sắp không chịu nổi rồi. Dị năng của các anh em cũng hụt gần hết.” Một đội viên không nhịn được nói với Tân Tự Minh ở bên cạnh.
Đoàn trưởng Tân Tự Minh sắc mặt nặng nề, anh ta nhìn trận chiến trước mắt, trong lòng suy nghĩ các loại biện pháp khác nhau. Chiến sĩ có phòng ngự tốt nhất của binh đoàn là Ngu Thiên Thành đang chắn ở trước mặt ma vật, trên người chồng chất vết thương, có lẽ không chịu được bao lâu nữa. Bọn họ tỉ mỉ xây dựng kế hoạch lâu ngày, cuối cùng cũng bao vây được con ma vật cấp mười trước mặt, trả giá rất nhiều mới đánh được đến giai đoạn này, chẳng lẽ cuối cùng vẫn phải bỏ dở giữa chừng sao?
“Loài người ngu xuẩn, chỉ bằng hạng kiến hôi như chúng mày mà muốn có tư cách có được ma chủng của tao.” Tiếng nói trầm thấp và độc đáo của ma vật vang lên, cơ thể nó phát ra tiếng răng rắc, đó là tiếng của vảy nhọn đang mọc ra khắp người.
“Không xong, đây mới là hình thức cuồng hóa thật sự của nó. Ngu Thiên Thành, lùi về!” Tân Tự Minh hét to một tiếng.
Ngu Thiên Thành lùi lại khi nghe thấy, may mắn kịp thời tránh được đòn đánh của ma vật. Ma vật tiến vào trạng thái cuồng hoa có tốc độ nhanh gần gấp đôi, Ngu Thiên Thành muốn tránh hoàn toàn khỏi nó nhưng không thành, liên tiếp bị thương không cách nào thoát thân.
Các đội viên xung quanh dốc sức giúp đỡ, ma vật liên tục tấn công, chỉ vài giây ngắn ngủn đã thu hoạch mấy mạng người, đánh thương mấy người.
Chiến đấu tiến vào thời khắc hung hiểm nhất, đúng lúc này, bên cạnh chiến trường đột nhiên truyền đến tiếng cười.
Tiếng cười này không cố tình cất cao nhưng ai ở đây cũng nghe thấy rõ ràng.
Bọn họ ngẩng đầu thấy rõ một người đàn ông ngồi trên tòa nhà dây leo mọc đầy cách gần đó từ khi nào không hay. Người kia đưa lưng về phía minh nguyệt, chân dài vắt vẻo trên không, một tay chống cằm nhìn xuống chiến trường từ trên cao, mái tóc hơi quăn bay nhẹ trong gió, để lộ ra khuôn mặt khiến người sởn tóc gáy.