Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 6



Cửa phòng khép lại răng rắc một tiếng, trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn một mình Diệp Bùi Thiên.

Nơi này cách âm rất kém, có thể nghe thấy đủ loại âm thanh một cách rõ ràng.

Có trẻ con đang khóc, mẹ nó đang nhẹ giọng dỗ dành.

Có người đang rửa bát, tiếng bộ đồ ăn kim loại va chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh canh.

Có đôi tình nhân đang làm việc, tiếng giường lay động và tiếng kêu rên trộn lẫn với nhau.

Trên tầng có đứa trẻ chạy chân trần bình bịch, tiếng hạt thủy tinh rơi xuống đất rồi nảy lên mấy cái.

Một người phụ nữ đang mắng chồng mình, người đàn ông kia nhỏ giọng xin lỗi. Một nhà khác có người chồng đang đánh vợ, vợ anh ta khóc lóc la hét.

Hơi thở sinh hoạt tràn ngập mai một Diệp Bùi Thiên.

Năm tháng náo nhiệt anh chôn vùi nơi sâu nhất trong ký ức chợt bị lật lên khỏi đáy lòng, làm anh cảm thấy mới lạ không quen.

Đã rất lâu rồi anh không đặt mình trong hoàn cảnh ồn ào thế này.

Là bao lâu? Ba năm, hay là năm năm?

Đây là sinh hoạt thuộc về con người, không phải nơi ma quỷ như anh có thể ở được.

Quá ồn ào, nơi này.

Những âm thanh tươi sống kia chui vào chỗ trống trong ngực anh, trong lòng anh dâng lệ sự bực dọc.

Dựa vào đâu mà tất cả đều sống náo nhiệt như thế, chỉ có mình anh bị người hiến tế ở vực sâu tối đen.

Nếu dùng cát vàng vùi lấp nơi này, làm cho tất cả những âm thanh kia đều biến mất, mọi thứ yên tĩnh lại, để sự yên tĩnh như cái chết đó quay trở về.

Anh đang nhẫn nại, nhưng những âm thanh đáng chết kia càng ngày càng ồn ào.

Khiến cho anh bực bội bất an.

Diệp Bùi Thiên nhìn trần nhà loang lổ, cảm thấy mình nên thoát khỏi nơi này, trở lại lâu đài mình vẫn đang ở.

Tòa lâu đài xây bằng cát vàng kia rất rộng lớn, có vô số căn phòng. Trong hoang mạc rộng hàng trăm cây số không có một người nào dám đặt chân, cũng sẽ không có bất cứ âm thanh gì.

Nơi đó rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, đêm nào anh cũng thắp sáng tất cả các gian phòng, sống một mình trong tòa lâu đài khổng lồ đó.

Như thế mới là cuộc sống mà anh quen, mới là nơi ma quỷ như anh nên ở.

Đôi tay Diệp Bùi Thiên bị chặt đứt, anh mất rất nhiều sức lực mới ngồi dậy được, sau đó phải ngựa vào vách tường thở dốc một lúc.

Cả người vừa lạnh vừa đau, máu trong người gần như cạn sạch, máu mới còn chưa đủ để chống đỡ cơ thể anh.

Nhưng không quan trọng, dù thế nào cũng đã cử động được rồi, chỉ cần cử động được thì anh nhất định phải đi.

Mất đi đôi tay khiến cơ thể anh bị mất sự cân bằng, lúc xuống giường anh không ổn định được cơ thể nên đã ngã lăn xuống đất.

Anh giãy giụa bò lên, một giọt máu nho nhỏ trên gối đầu lọt vào tầm mắt anh, đại ma vương giết người như ma lại bị một giọng máu kia bóp chặt tinh thần.

Giọt máu nho nhỏ kia như còn chói mắt hơn cả biển máu mênh mông.

Anh ngẩn người nhìn rất lâu, tay không duỗi ra được, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay thế ngón tay vuốt ve chấm đỏ này.

Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên có người đổ máu vì anh.

Cửa sổ vang lên tiếng răng rắc nho nhỏ, một thằng nhóc toát đầu ra khỏi cửa sổ.

Vì phòng trộm, cửa sổ ở đây được thiết kế rất cao, còn trang bị cả lan can phòng trộm. Thằng nhóc kia cố gắng ngẩng đầu nhìn vào trong, xác định trên giường không có người.



Nó liền thò cánh tay nhỏ gầy qua lan can phòng trộm, trong tay là một chiếc móc sắt dài, nó quơ chiếc móc sắt quanh bàn để xem có câu được món đồ nào không.

Nó ép mặt lên cửa sổ, cố gắng duỗi cổ nghiêng mắt, muốn thông qua thị giác hẹp hòi nhìn rõ căn phòng xem liệu nó có thể vớt được đồ không.

Đột nhiên, nó nhìn thấy một đôi mắt.

Hai mắt kia lạnh như băng, hung ác như là dã thú trong rừng rậm bị thương.

Thằng nhóc trà trộn trong phố Đen đã lâu, nó nhìn quen đủ loại người nhưng vẫn nổi da gà khi nhìn thấy ánh mắt đó.

Cho đến như nó nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi bị cụt hai tay chậm rãi đứng lên từ giường.

“Mẹ nó, một thằng tàn phế, làm ông sợ vỡ mật.” Tên trộm không đến mười tuổi mà mở miệng xưng ông, hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi khi bị bắt tại trận.

Thấy rõ người trong nhà không gây uy hiếp cho mình được, nó thậm chí còn dám hùng hổ lay cửa sổ.

“Lườm cái gì, ông còn sợ gã tàn phế à? Nói mau, giấu đồ vào đâu rồi? Sao không có gì cả? Bị người phụ nữ vừa ra ngoài kia mang đi rồi à?” Nó cầm móc sắt dò nửa ngày cũng không dò được gì cả.

“Chậc, đồ đáng giá đều mang đi cả, chỉ để một gã tàn phế trong phòng.”

Nó không trộm được đồ, mất công bò tường cao một chuyến khiến tâm trạng nó không tốt lắm, liền treo người trên cửa sổ chế nhạo Diệp Bùi Thiên.

Nó hoàn toàn không phát hiện có cát vàng đang ngưng tụ sau lưng mình, một cột cát bén nhọn đang nhắm ngay sau gáy của nó.

“Này, bà chị đó là gì của ông?” Thằng nhóc xoay ngón tay với Diệp Bùi Thiên, nó sống trên phố này, lấy ăn cắp làm nguồn sống, quen thói nói chuyện thô tục của côn đồ.

“Tay cũng không có vậy mà bà chị đó còn nuôi ông, có phải vì ông đẹp không?”

Ánh mắt rét căm hơi rung động, sát ý trong mắt đột nhiên tiêu tan.

Cát vàng rơi đầy dưới chân thằng nhóc.

Ăn trộm đắc ý dào dạt không biết mình vừa bồi hồi cạnh cái chết, nó vẫn còn đĩnh đạc ba hoa.

“Tôi không thấy ông đẹp gì cả, chỉ là trắng hơn bình thường thôi, khả năng đàn bà đều thích mấy thằng trắng thế này.” Nó sờ khuôn mặt nhỏ vàng như nến của mình: “Không biết khi tôi lớn có cô nào sẵn lòng nuôi tôi thế không.”

Ban đầu thằng nhóc cảm thấy người trong phòng này rất hung ác, trợn mắt lườm nó vừa lạnh vừa hung, như là ánh mắt nhìn nó của vô số người trên phố này.

Khiến nó không nhịn được muốn chọc tức anh, dù sao cũng là kẻ tàn phế, không làm gì được nó cả.

Nhưng nói một lúc, nó đột nhiên cảm thấy thật ra người này cũng khá tốt.

Dù mình nói gì người kia cũng chỉ yên lặng đứng đó lắng nghe, thậm chí còn nghe nghiêm túc, cho nó cảm giác được người nghiêm túc đối đãi. Có rất ít người chịu nghe nó nói chuyện, trong lòng nó hơi đắc ý, thế là vô thức nói rất nhiều.

Bà vợ của Lý Tam ở phố Đông trộm tài sản trong nhà bỏ trốn cùng tình nhân, Vương Nhị mặt rỗ ở phố Tây nịnh bợ được anh họ của vợ thành chủ thành phố Xuân, từ đây cuộc sống lên mây.

Người đàn ông trong nhà không nói gì, chỉ im lặng nghe nó lải nhải.

Thằng nhóc đột nhiên cảm thấy đồng tình anh.

Một người đàn ông cụt hai tay, sắc mặt tái nhợt bị nhốt trong phòng.

Cũng rất đáng thương, có lẽ ngày thường ngoài bà chị kia thì không còn ai nói chuyện với anh ta nữa, nó nghĩ.

“Này, ông tên là gì vậy? Các ông muốn ở lại mấy ngày? Xem ông đáng thương như vậy chắc ngày thường chán lắm đúng không, thế này đi, tôi có thể nhận ông làm đàn em, chờ tôi có thời gian sẽ đến nói chuyện với ông.”

“Sao không nói lời nào, có phải ông bị câm không?”

Diệp Bùi Thiên không biết trả lời thế nào, phần lớn thời gian anh đều cô độc một mình, đã không nhớ rõ phải giao lưu với người khác như thế nào.

Có đôi khi ở một mình rất lâu mà không có kẻ địch đến tìm anh, anh thậm chí còn hy vọng có kẻ địch xuất hiện trong tầm mắt, tuy rằng những kẻ đó chỉ biết nói lời khó nghe với anh, nhưng dù sao họ cũng là người sống chứ không phải cát vàng lạnh lẽo.



Bây giờ ma vật ngày càng mạnh, nếu không có kẻ địch đến tìm trong thời gian dài, anh sẽ lo lắng có một ngày khi mình ra khỏi lâu đài, phát hiện loài người đã chết hết, cả tinh cầu chỉ còn ma vật và kẻ nửa người nửa quỷ là anh.

“A, tôi thấy bà chị kia quay lại, chuồn trước đây.” Ăn trộm biến mất khỏi cửa sổ.

Diệp Bùi Thiên không biết vì sao mình cũng hơi hoảng, anh quay về giường nằm xuống, dùng miệng ngậm chăn đắp lên người.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.

Then cửa xoay vòng, cửa bị đẩy ra. Cô gái lộ mặt qua khe cửa, thấy anh thì nở nụ cười.

Tiếng ồn ào bốn phía phảng phất như đóng băng, cả thế giới chỉ còn một người đang mỉm cười với anh.

“Mời ông vào.” Sở Thiên Tầm nghiêng người để người phía sau đi vào.

Đó là một người đàn ông hơn 50 tuổi, ông ta có đôi mắt tam giác, hai hàng lông mày xếch, dáng người thấp gầy, nhìn khá chanh chua.

“Chính là anh ấy.”

Sở Thiên Tâm nhấc chiếc chăn trên người Diệp Bùi Thiên lên, cô kéo chăn rất có kỹ xảo, vừa lúc che kín khuôn mặt của anh, chỉ để lộ vùng ngực.

Ông ta nhìn những miệng vết thương dữ tợn kia thì cơ thịt trên mặt run lên, ông ta chỉ là người sinh hoạt ở tầng chót, một người trị liệu lăn lộn ở phố Đen kiếm miếng cơm, chưa từng nhìn thấy vết thương nghiêm trọng thế này, ông ta biết ma chủng của cô gái kia coi như ném đá trên sông, ông ta không thể trị hết vết thương này được.

Nhưng nói thế nào ông ta cũng không thể ma chủng đã đến tay mà còn chạy đi được.

Quan tâm có chữa khỏi hay không làm gì, cứ làm theo quy định, chỉ cần người trị liệu ra tay thì phải trả phí. Cô gái này ngu ngốc mời ông ta đến chữa trị cho người bị thương nặng thế này, chỉ có thể trách cô ta ngu xuẩn thôi.

“Vết thương này khá nghiêm trọng, tôi cũng không chắc đâu.” Ông ta làm bộ làm tịch nói.

“Không sao, mong ông cố hết sức.”

Đối với Sở Thiên Tầm, chỉ cần miệng vết thương của Diệp Bùi Thiên hơi giảm bớt là có hy vọng anh hồi phục lại như cũ.

Cô không dám thuê người trị liệu cấp cao, cũng không thuê nổi.

Vì để trị thương cho Diệp Bùi Thiên, cô gần như dốc hết của cải dự trữ, thậm chí kể cả những ma chủng mà Cao Yến cho cô cũng đã vơi đi hơn nửa.

Nhưng mạng của Cao Yến là do Diệp Bùi Thiên cứu về, Sở Thiên Tầm không có gánh nặng tâm lý khi tiêu tốn ma chủng của cô ấy.

Ông ta ho một tiếng, làm bộ làm tịch vươn bàn tay khô như chân gà ra trước người Diệp Bùi Thiên.

Ánh sáng trắng bao phủ những vết thương dữ tợn kia, miệng vết thương đột nhiên phun ra sương đen, ánh đen lập lòe kích động bao trùm lên ánh sáng trắng.

Ông ta chấn động, vội nắm lấy cánh tay đang run rẩy của mình, dùng sức ổn định cơ thể, gian nan nâng chùm sáng trắng lên, dưới đáy chùm sáng trắng đã bị dính vô số sợi sương đen.

Ông ta lùi hai bước liên tục sau đó ngã vào vách tường, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

“Đây, đây là…” Tay ông ta run bần bật, trong lòng biết người trước mặt đại khái không cứu được.

Ông ta đảo tròng mắt, bỗng nhiên giơ bàn tay khô gầy đen đúa ra trước mặt Sở Thiên Tầm: “Cái này không giống lời cô nói lúc trước, vết thương này cũng quá nặng, làm hại một phen xương cốt của tôi phải tan thành từng mảnh. Dư lại chỉ có thể xem chính số mệnh của cậu ta.”

Sở Thiên Tầm lấy một túi ma chủng ra, cung kính đặt lên tay ông ta.

Ông ta mở túi liếc nhìn vào trong, sắc mặt lập tức khó coi: “Ít như vậy, tuy đã nói giá cả từ trước nhưng ma chủng của cô đều là loại cấp thấp. Tôi phí nhiều dị năng như vậy, chỗ đó đủ để cứu mười mấy người đấy, thế này tôi bị lỗ nặng rồi, dù sao cũng phải đưa thêm mới được.”

Sở Thiên Tâm nhận lỗi, cô khuyên can mãi mới tiễn người trị liệu đang trong cơn tức giận này ra ngoài, cuối cùng cũng không cần đưa thêm ma chủng.

Cô có thể không cần thể diện nhưng ma chủng thì không thể tiêu bừa được.

Ông ta lải nhải chửi suốt dọc đường đi ra khỏi dãy trọ, đang đi trên mặt đường bằng phẳng, không biết cảng chân ông ta bị cái gì kéo một cái khiến ông ta ngã sấp mặt xuống đất.

“Sao lại thế này? Ai hại tôi?” Ông ta nhảy dựng lên, đề phòng nhìn bốn phía.

Xung quanh không có một bóng người, trên mặt đất chỉ có một tầng cát vàng mỏng bị gió cuốn đi.