Buông Rèm Pha Lê

Chương 34: Hoa Đẹp Nên Hái [12]



Canh năm Vệ Sóc mở mắt, bên cạnh đã không còn ai, hắn đột nhiên ngồi dậy, giường chiếu đã được dọn dẹp gọn gàng, y phục bên trong cũng đều thay đổi, chỉ có không khí còn sót lại chút mùi ngọt ngào chứng tỏ hắn quả thực đã sở hữu nàng cả đêm.

Vương công công đứng chờ bên ngoài vừa nghe thấy động tĩnh liền bưng chậu nước vào hầu hạ, đứng bên giường đưa khăn đã vắt khô: "Điện hạ đêm qua ngủ rất ngon, cả đêm đều không dậy."

"Ừm." Vệ Sóc ừ một tiếng, nhận lấy khăn lau mạnh lên mặt, rồi ném trả lại, hắn dùng sức hơi mạnh, da thịt trên vai đêm qua bị cắn rách đang rỉ máu đau nhức.

Thấy gò má trắng ngọc của hắn ửng lên chút hồng nhạt, vẻ mặt khá tốt, Vương công công lộ vẻ an ủi: "Tạ thái phó đã đợi ở ngoài điện, nói muốn đến bầu bạn điện hạ đọc sách buổi sáng.".

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Đọc sáng là quy định Vũ Đức Đế Vệ Nghị đặt ra cho mấy vị tiểu hoàng tử trong cung, ông xuất thân là võ tướng, từ khi lên ngôi lại cực kỳ trọng văn, muốn các con trai mỗi ngày vừa tỉnh dậy liền đọc tụng văn chương. Trước đây Vệ Sóc vì có Lữ Chính Minh chuyên dạy, thêm vào là thường xuyên thay bệ hạ gánh vác quân quốc bận rộn nên rất ít khi đọc sáng.

Sau khi Tạ Quân nhận chức thái phó của thái tử, hắn nói Đông Cung làm quân làm huynh, nên làm gương cho các thần đệ, mới thực hiện lại quy củ này, trước khi thượng triều, hắn sẽ bầu bạn với thái tử điện hạ cùng nhau đọc tụng văn chương.

"Sao thái phó đến sớm vậy?" Tuy Vệ Sóc hỏi như vậy, nhưng đã đứng dậy chuẩn bị thay đồ.

Sự hoang đường đêm qua vẫn rõ mồn một, nàng nói, hắn không bằng Tạ Quân.

Nghĩ đến khi nàng nói câu này mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng, lại như cố ý nói để chọc tức hắn, lòng Vệ Sóc không hiểu sao lại chao đảo, hắn đang duỗi hai tay để Vương công công hầu hạ thay đồ, đột nhiên hỏi một câu: "Nàng đi đâu rồi?"

Vương công công ngầm hiểu: "Để lão nô bảo nàng đến hầu hạ?"

Vừa dứt lời, ông bị Vệ Sóc liếc mắt một cái: "Đâu có quy củ trực đêm rồi lại dậy sớm hầu hạ, đừng để người khác nghe thấy, nói Đông cung nghiêm khắc với hạ nhân, ngược đãi nội nhân. Sau này lập điều luật mới, từ lập đông đến lập xuân năm sau trời lạnh, không cần bắt cung nhân trực đêm nữa."

"Lão nô ghi nhớ lời phân phó của điện hạ." Vương công công xoay người, đặt chiếc khăn lau mặt trở lại chậu nước.

Vệ Sóc nhìn về phía giá gỗ, lại thấy ông quay lưng lau nước mắt, vẻ mặt hắn khó hiểu, trực tiếp hỏi ra miệng: "Làm sao vậy?"

"Không sao, không sao..." Vương công công khuấy khăn trong chậu nước rửa sạch, lại giơ cổ tay lên, "Chỉ là hôm nay lão nô đột nhiên cảm thấy, điện hạ của chúng ta thật sự đã trưởng thành. Nếu tiểu quận chúa ở trên trời có thể nhìn thấy cũng sẽ được an ủi."

Vương công công giống như Vệ Sóc, trừ phi trước mặt người ngoài xưng là Trinh Uyển hoàng hậu, còn lại đều gọi là tiểu quận chúa.

Ông lớn lên cùng tiểu quận chúa, nhìn nàng lấy chồng sinh con, lại nhìn nàng mất sớm, giờ đây ông trông nom đứa con trai duy nhất của nàng, lại cảm thấy như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng lớn, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: "Người ta đều nói nàng ngạo mạn kiêu căng, nhưng kỳ thực lòng dạ với ai cũng mềm, năm đó nếu không phải quốc công cố ý giấu diếm, nàng sao có thể chia rẽ vợ chồng người ta..."

Nói đến điểm mấu chốt, Vương công công chợt tỉnh táo trở lại, tự tát lên mặt mình một cái, "Điện hạ chớ trách, là lão nô hồ đồ, nói càn nói bậy!"

Vệ Sóc không nghe rõ, chỉ nhạy bén bắt được mấy từ khóa, đang định hỏi kỹ, thì bên ngoài có nội nhân đến thông truyền, Tạ thái phó hỏi điện hạ đã dậy chưa.

"Để Thái Phó vào đi." Vệ Sóc phân phó một câu, rồi mới quay lại hỏi ông ta, "Vương công công, vừa rồi đang nói là... mẫu hậu của ta?"

"Người đã khuất rồi, kẻ còn sống vẫn phải bước tiếp." Vương công công khoác áo ngoài lên cho Vệ Sóc, trên mặt lại lộ ra vẻ từ ái, "Điện hạ, Tạ thái phó đến rồi."

Tạ Quân đã đứng trước mặt Vệ Sóc, tay cầm sách vở: "Ngày mai điện hạ sẽ đến hành cung để đi săn mùa thu, thần không thể đi cùng. Quyển này vừa khéo đã đọc đến bài cuối, đợi điện hạ trở về, thần sẽ lại chọn một quyển mới."

"Thái phó chờ chút.." Vệ Sóc chợt nhớ ra một việc, nói với Vương công công, "Phái người đến Tô Châu, bàn bạc chuyện dời di cốt nữ nhi Cố Chính Hi về núi Thái Bình, nếu nhà chồng nàng không chịu, thì khắc bia ở đó, lập một mộ chôn di vật."

Vương công công gật đầu, Vệ Sóc lại quay sang hỏi Tạ Quân: "Khi lập bia khắc tên nàng lên đi, hai chữ Trân Trân này viết thế nào, ngươi cũng nói luôn cho người ta."

Sự chu đáo của hắn khiến Tạ Quân bất ngờ, tạ ơn xong, suy nghĩ giây lát: "Lão sư vẫn nói, nữ nhi phải đến tuổi cài trâm mới đặt tên, Trân Trân chỉ là tên nhũ danh hồi nhỏ của nàng, thần nghe sư phụ gọi vậy nên cũng gọi theo, nói đến, thần còn chưa từng hỏi tên nàng."

"Không sao.." Vệ Sóc vung tay lên, nói với Vương công công, "Vậy thì hỏi nhà chồng nàng xong hãy khắc tên."

Biết thái tử là có ý để nhà họ Cố đoàn tụ, Tạ Quân lộ vẻ cảm động, giọng nói càng ôn hòa: "Sao điện hạ lại biết tổ trạch nhà Cố ở núi Thái Bình?"

"Nhiều năm trước có đi qua một lần, phong cảnh núi Thái Bình tú lệ, khó mà khiến người ta quên được.." Vệ Sóc hiếm khi cong khóe miệng, "Biết sớm nhà họ Cố đã có rể hiền như Tạ thái phó, lần này bổn cung cũng không nên đi quấy rầy."

Tạ Quân hơi cay đắng mím môi: "Nàng đã gả cho người khác, hôn thư và chân dung ta cũng không tiện giữ nữa, phiền Vương công công định người và ngày xong, báo cho Tạ mỗ một tiếng, ta sẽ trả lại hai thứ đó cùng Trân Trân an nghỉ dưới suối vàng."

______