Đoàn xe ngựa Đông Cung chậm rãi lăn bánh, cuối cùng mới ra khỏi cổng thành.
Vệ Nghị đột nhiên vén rèm nhìn quanh, lúc này đã đi vào trong rừng, đúng là tứ phía xanh biếc, ông phát hiện dẫn đầu đội ngũ phía trước lại là Dự Vương chứ không phải thái tử, bèn hỏi Dương công công bên cạnh xe: "Chiếc xe bên cạnh đi theo đó có phải là Vương Hoằng bên cạnh thái tử không?"
Dương công công nheo mắt xác nhận: "Bẩm bệ hạ, đúng là Vương Hoằng, đó là xe giá của thái tử."
"Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây rồi." Vệ Nghi hờ hững buông rèm xuống, một tay mân mê lò sưởi trong tay, một tay nhìn về phía Tiêu quý phi đối diện, "Chưa từng thấy hắn ngồi xe, hôm nay sao lại đổi phong cách."
Lần đi săn mùa thu này Dự Vương cũng đi cùng, Tiêu quý phi ít nhiều có chút tâm tư, tự nhiên không muốn dính dáng nhiều đến thái tử, nên không phụ họa.
Qua vách ngăn xe, giọng nói của hoàng đế rất thấp, không biết là đang tự lẩm bẩm hay đang nói chuyện với quý phi nương nương, hay là đang hỏi mình? Trong phút chốc, Dương công công cũng không biết nên tiếp lời hay không, do dự một lúc, vẫn đáp: "Đã là tháng đông rồi, thái tử điện hạ vẫn mắc bệnh cũ, đoán chừng là đầu vẫn còn đau."
Sau khi im lặng một hồi lâu, Vệ Nghị đưa tay vén cửa sổ, từ khe hở đó đưa lò sưởi tay của mình ra: "Đưa cho thái tử."
"Ây.." Tiêu quý phi lúc này mới ngẩng mắt, sắc mặt không biết vì sao lại có chút ngượng ngùng, "Đây là cho bệ hạ.."
Lời còn chưa dứt, Vệ Nghị đã quét qua một cái nhìn sắc lẹm, nàng đành nuốt lời sắp nói vào trong bụng, trơ mắt nhìn cái lò sưởi được đưa ra ngoài, rồi cửa sổ lại đóng lại.
Dương công công vội vàng nhận lấy rồi ôm vào lòng sưởi ấm, dừng lại chỗ đó chờ xe giá của thái tử đến.
Diêm Vũ yên lặng ngồi đối diện Vệ Sóc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía chiếc hộp trên mặt bàn, thầm nghĩ nếu giao cho Vương công công, ông ấy tự nhiên sẽ không tùy tiện mở ra, nhưng Vệ Sóc lại không ra lệnh, ngón tay còn gõ nhịp lên nắp hộp.
Lúc này hắn nhắm mắt, khí định thần nhàn: "Lại đây."
Trong xe chỉ có hai người bọn họ, không nói với mình thì còn ai vào đây, Diêm Vũ cũng không tiện tiếp tục giả điếc giả câm, nàng dịch người, chuyển đến bên trái hắn, Vệ Sóc không hài lòng, lại kẹp vai nàng, vươn tay kéo ôm ngồi lên đùi mình.
"Điện hạ không thể như vậy.."
"Mất oai nghi?" Vệ Sóc tiếp lời, véo cằm nàng cúi người đè xuống, "Một khắc trước nàng cầu xin ta mang nàng đi, sao không nói đến oai nghi? Nàng là nội nhân Đông Cung, nếu giữ cái oai nghi đó, hôm nay còn có thể lên xe ngựa của bổn cung sao?"
Diêm Vũ sững người, nhất thời không biết nói sao.
Từng mảnh hôn đỏ rơi trên trán, chóp mũi, gò má, hơi thở hai người lập tức quấn quýt vào nhau, mùi xạ hương hòa lẫn với mùi bạch đàn khó chia lìa khó rời xa. Ánh mắt Vệ Sóc tràn ngập d.ục vọng chiếm hữu, nhìn sâu vào vẻ hoảng loạn trên mặt nàng, xoay chuyển rồi hắn lại ngậm lấy môi nàng.
Giờ đây hắn hôn môi ngày càng thêm thuần thục, đầu lưỡi miêu tả hình dạng đôi môi, mút mát một hồi rồi thẳng tiến vào trong miệng nàng, hút hôn câu kéo, trao đổi nước bọt trong miệng.
Sau đó hắn đặt một tay lên eo nàng, ngón cái ấn xuống xo.a nắn, thân thể vốn cứng đờ lập tức mềm nhũn như nước trong vòng tay của hắn
"Bên ngoài còn có người, điện hạ đừng... a..." Diêm Vũ bị ép nuốt đầu lưỡi hắn, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Đôi bàn tay to lớn phủ lên đang cách lớp y phục dùng sức xo.a nắn đôi gò nhũ mềm mại phía trước của nàng, thịt vú mềm mại bị hắn vò nắn trong lòng bàn tay, Vệ Sóc vẫn chưa thấy đã, móc cổ áo thô bạo xé mở, hai cục vú trắng nõn lộ ra đầu nhũ hồng hồng nhọn nhọn.
Hắn cúi đầu nhìn đôi nhũ non, ánh mắt lưu luyến quyến luyến, đột nhiên thổi một hơi về phía đầu v*.
"A ha.." Một lạnh một nóng, rõ ràng là rơi trên da ngực, Diêm Vũ lại cảm thấy như nơi tư mật của mình như bị ép ra rất nhiều nước.