Buông Rèm Pha Lê

Chương 85: Trông Cậy Lòng Này [9]



Lưỡi của Diêm Vũ đang bị chàng ngậm cắn, lời nói cũng trở nên nghẹn ngào: "Nhẹ chút, chậm lại..."

Nói xong, nàng cảm thấy bụng dưới căng trướng càng dữ dội, trong bụng đã bị rót không ít tinh dịch, hiện đang bị dương v*t cương cứng chặn kín, khi Vệ Sóc ra vào vẫn sẽ để lại một nửa trong cơ thể nàng, vì vậy mỗi lần đâm vào, đống tinh dịch đó đều bị đẩy sâu hơn vào trong cơ thể.

Lặp đi lặp lại, thậm chí một giọt cũng không rỉ ra ngoài.

Động tác ra vào, khuấy động càng lúc càng liền mạch, Vệ Sóc khẽ thở dốc, thì thầm bên tai nàng: "Mạnh hơn, nhanh hơn nàng mới sướng."

Cả hai cái miệng nhỏ trên dưới đều bị bít kín, Diêm Vũ không có sức chống đỡ, thân thể mềm nhũn như một vũng nước.

Vệ Sóc hôn môi lưỡi nàng, dọc theo đường nét cổ xoay chuyển rồi lại cắn lấy đầu v*, ngậm vào miệng mút mát, không biết mệt mỏi mà còn giống như đang trêu đùa, lòng bàn tay khô ráo của chàng có vân tay rõ ràng, dọc theo cánh tay vuốt ve đến mu bàn tay nàng, nắm lấy rồi đặt ở bên tai, năm ngón tay khảm vào kẽ tay nàng, như muốn chiếm lĩnh khắp nơi trên cơ thể nàng.

Lòng bàn tay đối nhau, lực đạo năm ngón tay đan vào nhau một cách mạnh mẽ, Diêm Vũ khẽ nâng tay, dùng gốc bàn tay cọ xát, có thể cảm nhận rõ ràng những đường vân nằm trong lòng bàn tay chàng uốn lượn như thế nào.

"...Ưm, thật, thật... căng quá." Vừa rồi Vệ Sóc đã bắn một lần trong cơ thể nàng, lần thứ hai sẽ kéo dài hơn, Diêm Vũ không biết chàng còn phải làm bao lâu nữa mới ra được, mắt ướt đỏ bất lực nhìn vào mắt chàng, "...Ăn không vô nữa."

Vệ Sóc dùng chút sức, siết chặt đến mức khớp ngón tay nàng đều trắng bệch, dương v*t hung hăng cắm tới tận cùng, chọc vào khối thịt non đã bị xỏ xuyên đến mềm nhũn, "Kẹp chặt quá, bắn không ra, nàng thả lỏng chút, đúng rồi... như vậy đó."

Chân của Diêm Vũ không còn dùng sức kẹp nữa, tự nhiên buông thõng sang hai bên.

Trở ngại vốn đang siết chặt lấy chàng đột nhiên lỏng ra, việc ra vào trở nên thoải mái hơn, thịt mềm trong thành âm đ*o vặn xoắn lấy dương v*t to lớn, quy đầu ngâm mình hoàn toàn trong dịch mật, cảm giác đó khó có thể diễn tả thành lời, khiến dụ.c vọng của chàng bộc phát ra, mỗi lần đều hung hăng cắm đến tận cùng.

Không biết đã xuất bao nhiêu lần, tấm đệm mềm phía dưới sớm đã ướt đẫm, không có chỗ nào là khô ráo, Diêm Vũ cảm thấy mình sắp bị làm đến hư mất, thứ chảy ra từ huyệt nhỏ không phải nước, mà giống như dầu vậy, nếu không dụ.c vọng của Vệ Sóc sao lại không có dấu hiệu tắt đi chút nào, trái lại càng bùng cháy mạnh mẽ hơn?

Khi lại một lần lên đỉnh nữa, nàng mới cuối cùng cũng hiểu ra, khóc nức nở dùng móng tay cào lưng chàng: "...Chàng lừa ta."

"Sướng quá." Vệ Sóc thỏa mãn cảm thán, "...Lại cưỡi như lần trước được không?"

Chàng một tay vớt lên Diêm Vũ đã không còn chút sức lực, ôm nàng ngồi trên người mình, lại sợ nàng không có sức, hai tay đỡ lấy eo nàng, tự mình đưa đẩy ra vào: "Trân Trân chỉ cần ngồi là được, ta sẽ động."

Cái lỗ nhỏ dính sát vào bụng chàng không một kẽ hở, theo động tác ra vào liên tục của Vệ Sóc, bám dính càng thêm chặt chẽ, tư thế này sâu, làm một lúc đã mở rộng không ít, d*m thủy hòa lẫn với tinh dịch từ từ từ khe hở khi giao hợp trườn ra ngoài, đều nhỏ giọt lên người Vệ Sóc.

Chàng dùng đầu ngón tay chấm một chút, dọc theo âm đồi từng tấc bôi trét, bôi đến khắp nơi.

Giống như bãi cỏ sau cơn mưa, cảnh tượng đó thật là nóng bỏng dâm mỹ.

Diêm Vũ đã không để ý chàng đang làm gì nữa, lòng bàn tay đè lên ngực chàng vững chắc, cọ đến đỏ ửng, nàng cảm thấy mình như vừa được vớt lên từ trong nước, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không ướt.

Đột nhiên, bụng co giật vô thức, thịt mềm từ tám phương ùa đến, hung hăng hút lấy dương v*t, bao bọc lấy quy đầu.

"Muốn rót đầy nàng." Vệ Sóc bỗng dùng sức bóp chặt eo nàng.

Diêm Vũ còn chưa kịp hoàn hồn, dòng dịch nóng đã phun vào trong huyệt, mặc dù đã bị làm đến rất mở rồi, nhưng nàng vẫn không kìm được mà mẫn cảm run rẩy một chút.

Vệ Sóc cũng sướng đến rên khẽ một tiếng, khuôn mặt trắng ngọc kia dính dụ.c vọng, sau khi thỏa mãn phóng thích mang theo chút sắc thái yêu mị mê hoặc.

Diêm Vũ không biết nam nhân cũng có dáng vẻ mê hoặc lòng người như vậy, không nhịn được đưa tay sờ má chàng: "Năm đó, nếu chàng đến Tô Châu sớm hơn, có phải sẽ không có những chuyện sau này?"

Vệ Sóc không nói gì, dùng bàn tay ôm lấy cổ nàng, đem người ôm vào ngực mình.

Trái tim hai người,đập cùng một chỗ.

Vốn chàng không bao giờ tưởng tượng những chuyện đã không thể xảy ra, nhưng chàng vẫn suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng trả lời nàng: "Có lẽ vậy."

Lòng bàn tay Diêm Vũ đặt trên vai chàng, che đi vết sẹo kia: "Vậy chàng đã nghĩ ra sau ba ngày phải xử lý thế nào chưa?"

Nếu công nhận lời của công chúa, vậy thì Võ Đức Đế chính là loạn thần tặc tử soán vị, Vệ Sóc không thoát khỏi huyết nhục này, mỗi giọt máu, mỗi tấc da đều có ràng buộc mật thiết không thể tách rời với Vệ Nghị, để ổn định chính quyền thuộc về mình, hoàng hậu của chàng chỉ có thể là Tiểu Huyền.

Nếu khẳng định Vệ Nghị mắc chứng cuồng, vậy Thẩm Tri Chương cả đời sẽ có thứ ràng buộc với Vệ Sóc, hắn không chỉ sẽ để bản thân đạt đến vị trí tối cao, mà còn sẽ hết sức tiến cử nữ nhi mình vào cung, cho dù không thể phong hậu, ít nhất cũng có địa vị và vinh quang như Tiêu quý phi bây giờ.

Lựa chọn khó khăn, dù chọn thế nào cũng sẽ phải trả giá.

Nàng đột nhiên rất muốn biết, Vệ Sóc sẽ chọn như thế nào.

Nhưng dù là lựa chọn nào, e rằng nàng cũng khó lòng chịu đựng nổi, nghĩ đến việc vừa mới giao phó chân tình của mình lại phải chia sẻ người mình yêu với nữ tử khác, trái tim Diêm Vũ thấy đau như cắt.

Sự ghen tuông chua chát vô cớ sinh ra, nàng như ngâm cả người mình trong một vùng biển mênh mông đắng chát không bờ bến, mơ hồ mông lung.

Trong không gian hư ảo do chính Diêm Vũ tạo ra này, đột nhiên có người nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng lên bờ.

Tay Vệ Sóc ôm vai nàng: "Ừ, đã nghĩ ra rồi."

"Ba ngày sau, là phán quyết. Ta không phải thái tử, không phải nhi tử, mà là một người phán xét công bằng. Những sinh mạng vô tội kia cũng từng là người thân yêu của người khác, ta phải vì họ, vì danh dự hoàng tộc bị vấy bẩn, đưa ra phán quyết công bằng với tội ác của Võ Đức Đế."