Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 32: Thật khả nghi



Thượng Lâm đồng ý ngay lập tức: “Không thành vấn đề."

Món nợ Mạc Gia Kỳ mắc phải, trả được thì tốt, không được cũng chẳng phải chuyện lớn lao, Mạc chủ tịch nhất định sẽ trả thay cho cô. Lo lắng bị quỵt nợ không hề tồn tại đối với Thượng Lâm.

Anh chỉ cần đứng bên cạnh quan sát, Mạc Gia Kỳ ngày càng trở nên thú vị hơn một tháng trước. Kể từ khoảnh khắc Mạc Gia Kỳ bắt đầu chú ý An Phong, anh đứng bên cạnh làm theo đúng nhiệm vụ của mình, rồi bất chợt cô dừng hẳn việc để ý đến hắn, anh cảm nhận được cô đang lẩn tránh thậm chí còn ghê tởm đối tượng mà mình đang theo đuổi. Ban đầu còn nghĩ là do cú sốc của vụ việc bắt cóc, nhưng ngày qua ngày sự thay đổi ngỡ ngàng khiến anh không biết giải thích như thế nào, lý do bản thân tự nghĩ ra cũng thấy không hợp lý.

Mạc Gia Kỳ quay sang nhìn anh: “Chuyện anh muốn nói với tôi là gì?”

“Quên mất rồi.”

“Không phải chứ?” Cô bĩu môi “Con người anh tốt nhất là trí nhớ, những thứ linh tinh điều ghi nhớ. Lừa người!”

Vừa rồi là muốn bắt chuyện, Thượng Lâm còn chưa nghĩ ra phải bàn đến vấn đề gì. Nếu Mạc Gia Kỳ đã chọn được chủ đề, tốt nhất nên bám vào đó mà trao đổi vài ba câu để bầu không khí bớt căng thẳng.

“Công việc đó là gì?”

Mạc Gia Kỳ chậm rãi nói: “Chụp ảnh bàn tay cầm mẫu sản phẩm cũng không có gì đặc biệt.”

“Không sợ tôi phá hỏng chuyện tốt của cô chủ sao?” Mạc Gia Kỳ còn chưa phản bác anh nói tiếp “Nếu lớn tiếng tôi lập tức rút lui.”

Cô tự hỏi bản thân đã lớn tiếng bao giờ? Quay về khoảng thời gian trước khi trùng sinh, chẳng qua khó chiều một chút, làm gì đến mức dọa người như vậy.

“Được, anh muốn thế nào thì như thế đấy, tôi dù sao cũng đang nợ tiền của anh.”

Bọn họ trò chuyện đến khi chiếc xe dừng hẳn, Thượng Lâm mở cửa giúp cô.

Anh đi phía sau như thường ngày, Mạc Gia Kỳ vững bước phía trước. Mọi người trong công ty nhìn thấy đều chào hỏi, nhưng có vẻ thái độ không được tốt cho lắm.

Theo hướng suy nghĩ của những người nhân viên ở đây, tương lai Mạc Gia Kỳ là người kế thừa sẽ còn tâm trạng để làm việc sao? Bọn họ tỏ thái độ ra mặt là có lý do, một số tươi cười nhưng ai cũng thừa biết, lũ nịnh nọt.

Mạc Gia Kỳ đáp lại bằng nụ cười máy móc, một mạch đi thẳng đến phòng chủ tịch.

Tập đoàn ULK chính là tập đoàn điện tử lớn nhất quốc gia, vị thế khá vững chắc, thậm chí còn lấn sân sang hoạt động giải trí.

Thượng Lâm đi phía sau che chắn những ánh mắt sâm soi. Đây là lần đầu tiên cả hai xuất hiện cùng nhau tại nơi làm việc của Mạc Gia Uy, chẳng lường trước việc Mạc tiểu thư không được chào đón.

Tiếng giày cao gót vang lên từng nhịp đều đặn, hòa với tiếng bước chân của cô. Dọc dãy hành lang rộng lớn được che chắn bằng kính thủy tinh, ánh sáng của mặt trời giúp người ta thấy được nơi đây thật sang trọng và thanh bình.

“Anh suy nghĩ cái gì thế?”

Thượng Lâm đáp vội: “Chỉ hơi căng thẳng.”

“Anh cũng sợ Mạc chủ tịch sao?” Mạc Gia Kỳ xoay người ngạc nhiên nhìn anh.

Mạc chủ tịch đối với Thượng Lâm không tồi, người nhà họ Mạc cốt cách rất tốt nhưng vẫn là có điều gì đó rất kỳ lạ. Túy Liên hiền hòa nhã nhặn nhưng đừng chọc bà phải tức giận, Mạc Gia Uy chỉ có bộ mặt hòa hoãn giấu hình sói của bản thân trước con gái. Vào hang sói thử hỏi ai không căng thẳng, còn hơn cả khi đối mặt với cục trưởng cục cảnh sát.



“Vậy anh đứng bên ngoài là được rồi, tôi nói vài ba câu sẽ ra ngay thôi.” Trước khi vào còn không quên nhắc nhở “Tìm chỗ nào đó ngồi đợi, không cần nghiêm túc như vậy đâu.”

Gõ cửa hai cái đã nghe thấy tiếng Mạc Gia Uy gọi vào trong. Cô nhanh chóng chui vào phòng làm việc của ông ta, gương mặt tươi như hoa đón nắng sớm. Ông ta thấy con gái chủ động đến liền ngưng viết, bỏ cây bút đang cầm trên tay xuống thản bộ đến sofa.

“Con muốn uống gì đây?”.

“Không cần phiền mọi người đâu, con nói rồi đi ngay.”

“Là chuyện gì?” Ông ta tiếp tục hỏi “Đừng nói với ta, con sắp chống đỡ không nổi?”

Chuyện Mạc Gia Kỳ muốn độc lập tài chính, vừa nghe Mạc Gia Uy đã cảm thấy sớm muộn gì cô cũng chịu không nổi nhanh như vậy tìm đến không ngoài dự tính.

“Không phải chuyện đấy, về việc người thuê vệ sĩ cho con, cảm thấy quá nhiều rồi, con chỉ cần một mà thôi, người cứ giữ lại mà dùng hoặc là tìm một công việc mới cho bọn họ.”

Mạc Gia Uy nghe xong liền nhíu mày, bộ mặt tĩnh lặng như mặt hồ của ông ta thực sự khiến cô dấy lên lo lắng. Nhưng người này trước giờ đều chiều theo ý cô, bao nhiêu lần đi chăng nữa đều sẽ chiều theo.

Ông ta hít sâu một hơi nói: “Được thôi, ta đoán người đó là Thượng Lâm. Con tin tưởng người đó đến như vậy sao? Cứu một lần, không cần đem cả cuộc sống mà trả cho người ta đâu.”

Một lần xả thân của anh, cô luôn để trong lòng. Đời trước không nhận ra nhưng nó tồn tại một cách vô thức.

Mạc Gia kỳ bày ra vẻ mặt buồn rầu: “Người giúp con an bài là được rồi, những việc khác con sẽ không làm người thất vọng.”

“Thất vọng sao?” Mạc Gia Uy lặp lại lời nói của cô.

Trước giờ ông ta chưa từng thất vọng, nói về thành tích học tập không có điểm nào để tự hào những việc khác cũng vậy, nhưng chưa một lần cô khiến Mạc Gia Kỳ phải thất vọng.

“Những chuyện này đều không phải là vấn đề, trước mắt mẹ con không hài lòng về chuyện gì đó. Cả ngày tính tình của bà ấy rất kỳ lạ, không phải là liên quan đến con chứ?”

Mạc Gia Kỳ cảm thấy mối đe dọa rất lớn, nếu Mạc Gia Uy cũng biết việc cô bị Thẩm Mị tát vào ngày hôm đó. Chuyện bé xé thành to, không đáng để trưởng bối nhúng tay vào.

Cô lắc đầu liên tục: “Không phải, con nói xong rồi. Chiều còn có tiết học, con về trước đây tạm biệt Mạc chủ tịch.”

Lịch học của của cô, ông ta là người rõ nhất muốn viện lý do cũng không qua mắt được người như ông ta. Trong giờ làm việc Mạc Gia Uy không tiện giữ cô ở lại lâu. Mạc Gia Kỳ rời đi chưa được bao lâu, ông ta đã cho gọi trợ lý Tần, sắp xếp công việc cho chín người vệ sĩ mà cô đề cập. Đến tận trụ sở vì chuyện nhỏ nhặt đó, Mạc Gia Uy biết rõ cô đang rất sợ bọn người kia nghĩ không hay về Mạc Gia, nghĩ rằng cô tùy hứng.

“Giữ lại Tạ Dương Tiễn và Lục Minh, sắp xếp cho hai người đó đến Mạc Gia, ta nghĩ Túy Liên sẽ cần trong khoảng thời gian sắp tới.”

Trợ lý Tần gật đầu trong miễn cưỡng.

Mạc Gia Kỳ sau khi rời phòng đã liên lạc với Thượng Lâm, còn chưa kết nối đã thấy đám người vây quanh anh. Cô đứng một bên nhìn xem phản ứng của đối phương như thế nào, khoảng cách gần như vậy, cô có thể nghe được vài câu nói.

“Anh Thượng Lâm, tôi gửi lời mời kết bạn rồi, anh mau đồng ý đi.”

“Tôi nữa tôi nữa.”



“Mạc tiểu thư có lẽ đang mách chuyện xảy ra ở trường rồi, sẽ lâu lắm đấy chúng ta ra ngoài uống nước vừa nói chuyện vừa đợi đi.”

Trước một đám người, Thượng Lâm phiền muốn chết. Đến gặp Mạc chủ tịch lần nào cũng bị đám người bao vây hỏi đủ thứ chuyện, lần trước đã từ chối khéo các cuộc hẹn, anh đáp trả bằng nụ cười ngượng ngùng, chỉ mong chờ cuộc gọi của Mạc Gia Kỳ.

Trong mắt cô cứ nghĩ rằng Thượng Lâm vui vẻ vì được đón chào, bản thân không làm phiền đành đứng một gốc đợi bọn họ xong chuyện. Ngày hôm nay cô cực kỳ rảnh rỗi, chỉ là buổi tối có cuộc hẹn ở ngoại ô.

Một phút, hai phút, ba phút…

Vẫn kiên nhẫn đợi nhau, một người đợi một người đến giải vây, một người đợi một người xong chuyện.

Thượng Lâm vẫn là như mọi khi, cười nói thêm vài câu rồi tránh mắt đi, vừa quay người đã thấy Mạc Gia Kỳ tiến đến.

“Cô chủ.” Anh ngạc nhiên, có chút chột dạ.

Mạc Gia Kỳ nhìn đám người kia rồi nhìn đến Thượng Lâm: “Đi thôi.”

Đám người được mở mang tầm mắt, thái độ cao cao tại thượng kia biến đi đâu rồi? Vừa rồi cũng không trách bọn họ tám chuyện, giọng nói có gì đó rất hút người.

Bọn họ giữ im lặng đi xuống bãi đỗ xe.

Thượng Lâm chẳng hiểu vì sao cứ cảm thấy bản thân đã làm ra lỗi lầm, bồn chồn không yên.

“Vừa nãy, bọn họ chỉ chào hỏi vài câu.”

Mạc Gia Kỳ dừng bước chân, nép vào góc khuất: “Tôi biết rồi, anh không cần giải thích.”

Khó hiểu vì sao cô lại hành động như vậy, còn kéo anh cùng ẩn nắp giống như hai tên trộm nhìn lén người khác. Bọn họ kéo gần khoảng cách, mùi hương trên người Mạc Gia Kỳ càng cảm nhận được rõ ràng, phút chốc làm anh phân tâm nghĩ xem đó là mùi hương gì?

Cô hỏi một lúc mà không thấy hồi đáp, liền nhéo anh một cái.

Thượng Lâm nhịn lại tiếng kêu, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh mới làm sao đấy, tôi hỏi nãy giờ.” Ánh mắt nhìn về phía chiếc xe cô hỏi lại “Chiếc xe đó tôi nhìn thấy biển số rất quen mắt.”

Anh vội nhìn đến chiếc xe Mạc Gia Kỳ nghi hoặc, quả thật nhận ra biển số đó, bọn bắt cóc từng dùng chiếc xe này để vận chuyển Mạc Gia Kỳ. Túy Liên đã nói tống bọn chúng vào tù, xuất hiện ở đây đúng là kỳ tích.

Sau cuộc gọi của Thượng Lâm, bảo vệ tức tốc chạy vào.

Bảo vệ gõ cửa hỏi người bên trong xe, chiếc xe đột nhiên tăng tốc bỏ chạy. Thượng Lâm xém chút nữa kìm không được mà leo lên xe đuổi theo.

“Bên trong xe chỉ có một người, chắc chắn không có ý định bắt cóc.” Anh nhìn theo hướng chiếc xe chạy nói tiếp “Có thể đợi cô chủ đến, lập tức biến cô làm mục tiêu.”

Mạc Gia Kỳ ban đầu đã có ý nghĩ này mới trốn trong một góc, trải qua nhiều chuyện bây giờ cô lại hình thành được trực giác nhạy bén. Lần này xem như tránh được một rắc rối không đáng có.

“Lần trước Mạc phu nhân đã nói tống tù những tên bắt cóc, chỉ có thể điều tra từ chiếc xe. Bên phía cảnh sát làm ăn chả ra sao, phải nhờ đến chị Nguyệt Nhi rồi.”