Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 44: Ra mắt ông bà ngoại



Tiểu Bình hiểu bản thân không nên xuất hiện, phá hỏng việc làm ăn của Yên Xích. Vào thời điểm thử lễ phục Mạc Gia đưa đến cậu nhóc cũng sợ, còn định từ chối nhưng được Mạc Gia Kỳ ôm vào lòng xoa dịu, thật sự không muốn, một chút cũng không muốn từ chối.

Chiếc Lamborghini trắng dừng lại trước toàn nhà rộng lớn, mọi người để dồn ánh mắt nhìn xem ai là chủ nhân, ống kính sẵn sàng để tác nghiệp.

Thượng Lâm trong bộ lễ phục trang trọng, gương mặt quá đỗi xa lạ nhưng vẻ đẹp của anh khiến mọi người phải thừa nhận. Từng động tác tỏa ra sức hút, anh đi đến phía bên kia mở cửa cho Mạc Gia Kỳ.

Vài phút trước bọn người hóng chuyện còn nghĩ anh là nhà giàu mới nổi, hóa ra đi cùng với Mạc Gia Kỳ bọn họ chỉ biết lắc đầu đứng nhìn, hoàn toàn không dám tiếp cận.

Tài xế mở cửa cho Yên Hải Bình, thứ ánh sáng chói mắt làm cậu nhóc mất đi tầm nhìn phía trước. Mạc Gia Kỳ liền đi đến bên cạnh nắm tay cậu nhóc. Thật tâm mà nói cô cũng nhức mắt, nhưng vẫn ở mức độ chịu đựng được.

Ba người thản nhiên đi lên thảm đỏ dưới sự chứng kiến của mọi người. Qua tối ngày hôm nay, bảng tin nhất định sẽ không yên, Mạc Gia Kỳ đoán trước được điều đó nên đã bàn qua với Mạc chủ tịch, có được sự đồng ý của ông ta, cô chẳng còn bận tâm điều gì.

Mạc Gia Kỳ đưa mắt tìm thân ảnh của người nhà. Trước khi tìm được bọn họ cô đã phát hiện hình bóng của Yên Xích và một người vô cùng đặc biệt, Lạc Lạc. Nhìn vẻ mặt cô ta tươi tỉnh giao tiếp với mọi người thì cô yên tâm được phần nào, cứ sợ đối phương bị hạ dễ dàng.

Mạc Gia Kỳ khẽ cười.

Thượng Lâm đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt của cô, anh vẫn chưa biết sắp tới có màn kịch.

Nhiệm vụ chính là nghe ngóng các cuộc trò chuyện của giới thượng lưu. Nghĩ tới lại thấy không hợp lý, chuyện phạm pháp bọn họ nhất định sẽ cẩn trọng, sao có thể tùy tiện như vậy, sợ rằng cục trưởng suy nghĩ chưa thấu đáo.

“Anh không nói ra tôi làm sao giúp được.” Mạc Gia Kỳ khẽ nói.

Thượng Lâm ngạc nhiên: “Cô chủ muốn nói đến việc gì?”

“Từ lúc anh hỏi tôi vì sao lại không tham dự buổi tiệc, tôi đã thấy có vấn đề. Cộng thêm việc anh cứ lạnh nhạt nên đoán là có việc.” Mạc Gia Kỳ cầm ly rượu lắc lư vài vòng.

“Cô chủ đoán sai rồi, tôi chỉ tò mò vì sao cô lại không tham dự.” Thượng Lâm nghiêm túc đáp.

“Chẳng phải tôi nói không có hứng thú rồi sao?”

Yên Hải Bình ngồi bên cạnh thưởng thức đĩa bánh ngọt, giữ yên lặng cho hai người giải quyết với nhau.

Cô một câu, anh một câu, đôi co mãi. Chỉ khi có sự xuất hiện của Mạc Gia Uy cùng với Túy Liên hai người mới chịu dừng, bọn họ vừa đến đã bị mọi người bao vây bắt chuyện. Ngay cả Lạc Khiêm cũng đến tìm đường thoát thân, thật biết làm trò cười.

Lạc Khiêm rốt cuộc có đem mắt đến hay không Mạc Gia Kỳ thực sự tò mò, người ông ta nên đàm phán là cô mới đúng. Tìm ông bà Mạc khác nào tìm đến ngõ cụt.

Mạc Gia Kỳ lấy khăn giấy lau miếng bánh bị dính trên miệng Yên Hải Bình, nhắc nhở: “Không được ăn nhiều đâu nhé!”

Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.

Thượng Lâm tranh thủ thời gian đi tìm hiểu xung quanh, may mắn thì nghe ngóng được vài tin tức.

“Tôi đi dạo vài vòng.”

Mạc Gia Kỳ nhẹ như không mà nói: “Trong lúc anh đi tôi bị người ta nhốt vào nhà vệ sinh thì tính làm sao?”

Sự khó xử hiện rõ trong ánh mắt anh, cô mỉm cười nói tiếp: “Tôi đùa thôi, xong việc thì đừng giận dỗi nữa.”



Câu nói đùa của Mạc Gia Kỳ, nhưng anh cảm nhận được sự ấm áp. Hẳn là anh bị điên rồi, bị con nhóc kém sáu tuổi thu hết hồn phách. Anh rời khỏi cô lượn qua vài vòng, tỏ ra là một người ở giới thượng lưu bắt chuyện với vài người.

Chẳng ai để ý đến hành động nếu gương mặt của anh không quá bắt mắt, thu hút nhiều phú bà, tiểu thư của các gia tộc lớn, cũng không hẳn chuyện xấu bắt chuyện với bọn họ đôi khi đem lại một ít lợi lộc.

Mạc Gia Uy và Túy Liên thoát khỏi vòng vây, đến chỗ Mạc Gia Kỳ.

“Không được uống rượu đâu con gái của ta.” Túy Liên quay sang căn dặn phục vụ “Đổi sang nước lọc, cảm ơn.”

Đến nước có ga cũng không cho động vào, Mạc Gia Kỳ mang ý cười. Sự quan tâm mà đời trước cô cho là phiền phức, bây giờ lại hạnh phúc nhường này.

Cô nhẹ nhàng nói: “Chào ông bà ngoại đi con.”

Tiểu Bình ngoan ngoãn nghe theo: “Con là Yên Hải Bình, chào ông bà ngoại ạ.”

“Ông bà phát hồng bao đi chứ?” Mạc Gia Kỳ cười đùa.

Mạc Gia Uy cảm thấy không vui liền hỏi: “Ai đây?”

Cô còn muốn trêu tiếp, nhưng nói Yên Hải Bình là con nuôi sẽ động chạm đến hai người bọn họ. Thật sự không nên đùa quá trớn, đến lúc dừng thì nên đừng.

Cô nghiêm túc đáp: “Nạn nhân trong vụ tai nạn ngày đó.”

Ông ta nhận được đáp án mong muốn liền thay đổi thái độ: “Ta chưa kịp chuẩn bị, ghi vào lần sau.”

“Tiểu Bình không được quên đâu, lần sau nhất định phải nhắc cho ông ngoại.” Mạc Gia Kỳ nghiêm túc dặn dò.

Yên Hải Bình tươi cười gật đầu.

Túy Liên cứ tưởng đứa con gái đã bỏ qua cho mình, nào ngờ Mạc Gia Uy vừa xong cô lại nhìn đến chỗ bà ta, nở nụ cười thân thiện.

Túy Liên xua tay nói: “Giống lão Uy, ghi vào lần sao.”

Mạc Gia Uy từ lúc nãy đến giờ cứ cảm thấy thiếu thiếu nhất thời còn chưa nghĩ ra, một lát sau mới sực nhớ lập tức hỏi: “Thượng Lâm đâu? Con không mang theo?”

“Anh ấy đi xung quanh xem xét tình hình.”

Ông ta gật đầu không nói gì. Từ lúc hiểu lầm ở bệnh viện Mạc Gia Uy thay đổi thái độ với Thượng Lâm rất nhiều, ông ta không còn hở chút là kiếm chuyện.

Mạc Gia Kỳ trước giờ chưa từng quan tâm đến mục đích của buổi tiệc hiện tại có chút hứng thú. Dự định hỏi ông bà Mạc lại nhận được tin nhắn của Thất Diệp, cậu ta gửi cho cô một tấm ảnh.

“Trong lúc bản thân dính tin đồn là hung thủ gây ra vụ án mà cô ta lại dám xuất hiện, đúng là có người che chở nên lộng hành.”

Mạc Gia Kỳ ngạc nhiên nhìn xung quanh, Thất Diệp vậy mà có mặt trong buổi tiệc này. Hẳn là vì chuyện làm ăn nên đến đây kiếm quan hệ, số người được mời đến chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ví dụ điển hình như nhà họ Lạc là tự mò đến để tìm kiếm người cứu vớt con gái cưng, lúc sáng bị làm bẻ mặt vẫn còn tâm trạng tham dự thật khiến người khác bái phục.

Mạc Gia Kỳ chú tâm nhập tin nhắn: “Nơi này quá sang trạng, thật tò mò về người chủ trì giàu đến nhường nào.”

Trả lời như vậy tránh Thất Diệp nảy sinh nghi ngờ, cô hiện tại là Mạc Gia Kỳ có bí danh Tiểu Gia chứ không phải là Mạc Gia Kỳ của Mạc Gia.



Rất nhanh đã nhận được phản hồi của Thất Diệp.

“Thất Gia thông báo người thừa kế cùng buổi đấu giá gây quỹ giúp trẻ mồ côi. Buổi đấu giá mở màn sẽ có Hồng Gia Bảo xuất hiện, rất đáng để đón chờ.”

Xem ra Thất Diệp đợi Hồng Gia Bảo, ý nghĩ vừa lướt qua đầu khiến Mạc Gia Kỳ nảy sinh nghi hoặc.

Cô quay sang hỏi: “Người nói xem Thất Gia có ai tên là Thất Diệp không?”

Mạc Gia Uy cẩn thận suy nghĩ: “Đứa con trai út tên Thất Diệp, con biết cậu ta sao?”

“Không hẳn.” Mạc Gia Kỳ thú vị nói “Có người đến tìm rồi.”

Mạc Gia Uy đứng dậy rời đi theo người kia, những bữa tiệc cũng là chỗ họp mặt tốt nhất mà người ngoài không nghi ngờ.Túy Liên cảm thấy không thoải mái cũng ra ngoài tản bộ, Mạc Gia Kỳ trả lời Thất Diệp rồi tắt điện thoại.

Bọn họ vào đầy được một lúc, Yên Xích là cố tình không muốn đến hỏi xem chuyện gì hay thực sự không nhìn thấy. Vị trí bọn họ ngồi cũng thoáng đãng, chắc chắn là cố ý.

“Tiểu Bình, em có muốn chào hỏi ba một tiếng không?”

Cậu nhóc lắc đầu: “Ba không muốn.”

Cô còn muốn hỏi vì sao nhưng chắc là không nên.

Thượng Lâm đúng lúc nhìn thấy Mạc Gia Uy đi theo người phục vụ, anh âm thầm đi theo phía sau. Bọn họ đứng trước căn phòng cuối dãy của tầng hai, anh có ý định lẻn vào đó nhưng Mạc chủ tịch sẽ truy hỏi về sau. Vào trong lỡ như ứng xử không tốt rất dễ bị bại lộ, Thượng Lâm đành nấp ở một góc đợi thời cơ. Đúng như dự đoán có vài người tiếp tục vào căn phòng đó, anh giả vờ đụng trúng một trong số bọn họ.

“Thật xin lỗi, tôi đang tìm nhà vệ sinh.”

Người phục vụ nhanh nhạy chỉ hướng đi cho anh, bọn họ nhanh chóng lướt qua nhau. May mắn là người này dễ tính, xong chuyện Thượng Lâm trở về chỗ của Mạc Gia Kỳ.

Anh đã gắn thiết bị nghe lén lên người kia, việc còn lại nhờ hết vào cục trưởng.

Mạc Gia Kỳ biết Nguyệt Nhi sẽ chiếu đoạn clip, nhưng vào giờ nào thì cô chẳng rõ. Trước mắt cứ trò chuyện với Yên Hải Bình và Thượng Lâm để giết thời gian.

“Anh làm xong rồi sao?”

Thượng Lâm đánh chết không nhận: “Lần đầu đến những chỗ như này không tránh khỏi tò mò, tôi chỉ đi dạo.”

Buổi tiệc mở màn bằng bài phát biểu của người đứng đầu Thất Gia, lão ta già như thế mới truyền lại sự nghiệp, đúng là có tâm. Chẳng biết lão sẽ truyền lại cho ai, con trai út có bao nhiêu cơ hội đây?

“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay, Thất Sinh vô cùng cảm kích.”

Mạc Gia Kỳ cảm thấy bức màn phía trên là nơi thích hợp để chiếu đoạn clip, nhưng đợi đến khi lời mở đầu qua đi một đoạn cũng không có hiện tượng gì xảy ra.

“Nhân nhập dịp này tôi muốn thông báo với mọi người, chức vị tổng giám đốc của tập đoàn Thất Thị sẽ do con trai cả Thất Niên nhà tôi đảm nhận.”

Cô nén lại nụ cười, nghe Thất Diệp nói lão ta tuyên bố người thừa kế, hóa ra chỉ là cho chức vụ tổng giám đốc. Cái ghế chủ tịch khi nào mới chịu xuống, thật làm người ta tò mò.

Người đứng cạnh lão ta, cô đoán đó là con trai cả được nhắc đến, Thất Niên. Nhìn vẻ mặt vui cười đó, Mạc Gia Kỳ tự hỏi có phải là thật hay không.