Mạc Gia Kỳ gật đầu, tính toán xem bữa đó có nên bao trọn nhà hàng không.
“Tự tay cô chủ nấu cho tôi.”
Cô kinh ngạc nhiều một chút, trước đây đích thân xuống bếp vì một người, người đó một cái nhìn cũng chẳng nhìn lấy, cô nếm thử kiềm nén thứ cảm xúc lẫn lộn rồi buông lời chê bai, tự nói với bản thân là do tay nghề dở tệ người ta không muốn dùng cũng phải.
Hôm nay có người chính miệng nói với cô, nói rằng muốn cô xuống bếp.
Giọng nói run rẩy của Mạc Gia Kỳ: “Anh làm tôi vui lắm biết không hả? Từ trước… Từ trước đến giờ chỉ có anh nói câu này thôi.”
Vì một câu nói mà rơi nước mắt, cô yếu đuối quá rồi. Chỗ tâm hồn mang theo từ đời trước có chữa cách nào cũng không lành lại, thật sự mỏng manh.
Thượng lâm sững sờ rồi nhanh chóng dỗ dành, cô không nên xúc động vì đôi mắt không thể nói trước được điều gì.
“Vui là được, cô chủ đừng khóc.”
Cô biết anh đang lo lắng nên hai tay nắm chặt lấy nhau để bản thân không dụi lên mắt. Phải mất một lúc lâu Mạc Gia Kỳ mới làm chủ được cảm xúc của mình, con chó chạy đến bên cạnh sủa hết cái này đến cái kia.
Tại phòng khám thú y.
“Cứ tự nhiên đi, người làm ở đây đi du lịch rồi.” Hàn Nhiên vừa nói vừa khoác áo blouse.
Cậu ta soạn ra các loại dụng cụ chuẩn bị tiêm cho Hắc Hắc.
Con chó vừa được nhặt về hôm qua, Mạc Gia Kỳ cùng với Thượng Lâm giành ra một tiếng để đặt tên cho nó. Sáng sớm phải chở Hắc Hắc đi cắt tỉa lại giao diện xuề xòa, bây giờ trông nó thật sự rất sang chảnh. Người không biết còn nghĩ rằng nó được nuôi dưỡng từ nhỏ ở Mạc Gia.
“Anh có được không vậy?” Mạc Gia Kỳ nghi ngờ hỏi.
Cô biết Hàn Nhiên rất có uy tín, nhất định sẽ giới thiệu một chỗ đáng tin cậy nhưng không ngờ đến việc cậu ta đích thân tiêm cho Hắc Hắc.
Nguyệt Nhi ngồi một bên cười mỉa mai: “Tiêm nhầm thì cũng không chết đâu.”
Nghe chị ta nói càng làm cô hoang mang hơn, Hàn Nhiên đang thử vận may sao?
“Tôi đợi được, hay là để khi khác.”
Hàn Nhiên bình thản nói: “Cô đừng nghe vợ tôi hù dọa, tiêm người làm sao thì tiêm động vật như thế, cô lo gì.”
Thượng Lâm bên cạnh vỗ vai Mạc Gia Kỳ, anh thực chất không có hảo cảm với Hắc Hắc, cái tên anh chọn cũng là cố ý lựa cái xấu nhất, nhưng anh tin vào tay nghề của của bác sĩ Hàn.
Phòng khám chỉ có bốn người, sau đó là khoảng không im lặng, tiếp đến tiếng chó sủa thê lương kéo dài.
Nguyệt Nhi đột nhiên nhận được tin nhắn chị ta âm thầm bỏ ra bên ngoài. Hàn Nhiên chú ý đến động thái kỳ lạ kia, gần đây Nguyệt Nhi và đối tác giữ liên lạc rất thường xuyên, cậu ta cho dù thấu hiểu nhưng cũng có giới hạn.
“Gia Kỳ, mau đến đây.”
Nghe Hàn Nhiên gọi tên cô lập tức chạy đến chỗ cậu ta, hỏi: “Xảy ra việc gì sao?”
Cậu ta đưa ống tiêm chứa đầy thứ nước trắng trong, cô nhận qua tay gương mặt đầy hoang mang. Không phải đến lượt cô làm bác sĩ rồi chứ?
Mạc Gia Kỳ nhìn đến chỗ Thượng Lâm cầu cứu, đôi mắt tròn xoe của Hắc Hắc nhìn cô chằm chằm. Mặc dù nó sủa ầm ĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên, từ khi cô thay thế vị trí thì Hắc Hắc đột nhiên im bặt.
Cô giữ cho mũi tiêm hướng lên trên.
“Đưa tôi là được rồi.”
Thượng Lâm nhận lấy ống tiêm từ tay Mạc Gia Kỳ, cô thở phào nhẹ nhõm. Lát sau Hàn Nhiên quay trở vào bên trong còn Nguyệt Nhi thì không thấy bóng dáng đâu, bọn họ như thế thì quá rõ ràng rồi.
Hàn Nhiên tức giận điều gì Mạc Gia Kỳ chẳng biết nhưng nhìn hành động của cậu ta thì cô lại thấy tội cho Hắc Hắc.
Mạc Gia Kỳ thở dài nói: “Cao to đẹp trai sao lại yếu như thế hả?”
Thượng Lâm bị chọc đến phải bật cười, rất nhanh đã thu liễm: “Bác sĩ Hàn mạnh tay quá rồi.”
-
Thất Diệp gần đây nhắn tin cho cô rất nhiều, chủ ý là muốn gặp mặt để trao đổi về công việc. Mạc Gia Kỳ cảm thấy cậu ta tò mò về danh tính của Tiểu Gia thì đúng hơn, kèm theo việc gần đây cô từ chối sản phẩm gửi đến khiến đối phương bất an.
Mạc Gia Kỳ đem đến danh tiếng cho công ty cậu ta, nhất định sẽ không để cô tuột mất khỏi tay. Bản thân có giải thích về việc tay bị thương nên không thể chụp được nhưng hắn cứ nhất quyết không tin, cuộc gọi đến Mạc Gia Kỳ liền dập máy.
Thượng Lâm ban đầu còn cảm thấy chuyện không có gì đáng nói, hiện tại tần suất đã tăng lên. không xen vào thì không được rồi, cô chủ nhà anh đang bị cấp trên quấy rối.
“Tôi có thể nghe giúp cô chủ.”
“Có ổn không?” Mạc Gia Kỳ đắn đo một lúc rồi tiếp tục “Anh đang cầm lái có vẻ bất tiện, tôi bật loa ngoài.”
Lần này là cô chủ động liên lạc với Thất Diệp, kết nối đầu dây bên kia đã tỏ vẻ nghi ngờ, với chất giọng của người vừa mới trưởng thành.
“Cô có thật là Tiểu Gia không?”
Thượng Lâm đem theo sự lạnh nhạt mà đối chất với Thất Diệp: “Tôi là bạn trai cô ấy, Mạc Gia Kỳ ngại khi nói chuyện với người ngoài. Vết thương không để lại sẹo nhưng cần thời gian để chữa lành mong anh hiểu cho.”
Cô mất vài giây để hiểu câu nói vừa rồi của Thượng Lâm, hai má ửng hồng rồi dần dần khuôn mặt đỏ như quả cà chua, hoàn toàn không biết bản thân bài ra biểu cảm gì. Mạc Gia Kỳ cố gắng hít thở sâu đều hòa lại nhịp tim, tự trấn tỉnh bản thân.
Anh quay sang nhìn cô để hỏi ý kiến, Mạc Gia Kỳ không ngần ngại gật đầu.
“Thì sao?”
“Không sao, không sao.” Cậu ta chậm rãi nói “Nhớ chăm sóc cho Tiểu Gia, có gặp khó khăn cứ tìm tôi.”
“Cảm ơn.”
Mạc Gia Kỳ cảm nhận được sự thay đổi của Thượng Lâm, cách nói chuyện của anh không giống khi trò chuyện cùng cô, thật sự quá khác biệt. Nói anh biến thành con người khác cũng không có gì sai, nếu anh dùng chất giọng đó, cách thức nói chuyện như vừa rồi e là Mạc Gia Kỳ sẽ không dám hó hé nửa lời.
An Phong dùng sự lạnh nhạt của hắn để khinh bỉ cô, để kéo xa khoảng cách giữa hai người, cho đối phương thấy được hắn rất ghét, toàn tâm toàn ý mà ghét bỏ. Thượng Lâm dùng sự lạnh nhạt để nói giúp cô, nói thay cho nỗi lòng của Mạc Gia Kỳ nên cô cảm nhận được sự khác biệt của hai người bọn họ rất rõ ràng.
Quá khứ đau thương cứ để anh đến bù đắp từng chút một.
Mạc Gia Kỳ vui vẻ mỉm cười, len lén nhìn Thượng Lâm.
“Thất Gia không sạch sẽ.”
“Tôi có tìm hiểu qua rồi.” Cô tự tin nói “Thất Diệp cãi lại ba hắn ôm tiền tiết kiệm thành lập một nhóm riêng lẻ, lập nghiệp từ đó, có thể nói cậu ta và Thất Gia tách biệt hoàn toàn.”
Thượng Lâm theo dõi các hoạt động mờ ám của Thất Niên, dường như hắn không vừa ý chiếc ghế chủ tịch mà ba mình tặng, có ý tứ muốn làm phản lật đổi Thất Sinh. Chính vì chuyện này mà Thượng Lâm phát hiện không ít tay chân của ông trùm buôn bán ma túy.
Tính đến hiện tại anh có thể nắm được vài cái tên như Thất Niên người con trai cả của Thất Gia, Hồng Dư Ái em gái của Hồng Gia Bảo, khi đó Yên Xích ngăn cản anh cũng đoán được cậu ta biết chuyện gì đó ở Hồng Gia, còn có dự tính theo Mạc Gia Kỳ đến đó xem tình hình nhưng thái độ của Yên Xích làm anh lo lắng.
Lạc Khiêm cũng góp mặt nhưng giờ đây ông ta đã bị bắt giữ, còn một vài người trong phòng họp khi đó gia cảnh không quá đồ sộ không đáng kể đến.
“Cái quỷ gì vậy?” Mạc Gia Kỳ chớp mắt liên tục nhìn bảng tin tức hiển thị trên điện thoại.
Tin tức này rất có tác dụng, làm cô sốc đến không thể tin vào mắt mình.
“Có chuyện gì sao? Đừng kích động tổn hại đến sức khỏe.”
Mạc Gia Kỳ vội đọc cho Thượng Lâm nghe: “Lạc Thị đứng trên bờ vực phá sản lại được người con gái duy nhất cứu vớt, trong ba ngày đã xoay chuyển được cục diện. Mua lại phần lớn cổ phần ổn định chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị.”
“Là Lạc Lạc.” Cô có chút kinh ngạc rồi nói tiếp “Cô ta làm sao có thể?”
Trước đây Mạc Gia Kỳ từng tin chắc rằng có là Yên Xích đứng ra giúp đỡ cũng không thể cứu được, vậy mà hiện tại Lạc Thị lại được trở về dáng vẻ yên bình hào nhoáng khi xưa.
Lạc Khiêm ôm tiền chạy trốn, vậy nguồn tiền nào đủ lớn để rót vào các dự án còn đang dang dở? Quỹ trích lập dự phòng không đủ khả năng gánh vác tất cả trong tình huống này, tò mò chết cô rồi.
Một vài bài báo ca ngợi về tài năng ứng biến của Lạc Lạc, là cô gái trẻ tuổi nhất bước lên chiếc ghế chủ tịch. Cô ta đã ấn định ngày hôm sau mở họp báo để xin lỗi thay cho Lạc Khiêm, càng được lòng dư luận và các cổ đông.
Nước đi này khiến Mạc Gia Kỳ phải nể phục.
“Con mẹ nó?” Cô tức giận đến mức phải nói ra những lời tục tĩu, quên rằng Thượng Lâm ngồi bên cạnh.
Giây phút này tức giận là đúng thôi, bao nhiêu kế hoạch của cô để dồn cô ta vào con đường nghèo khổ, ép Lạc Lạc sống trong đố kỵ, tức giận đến suốt đời. Nào ngờ ván cờ bị lật ngược, kế hoạch cô rắp tăm chuẩn bị, chờ đợi, chỉ làm nền cho người khác ca tụng Lạc Lạc.
Giúp cô ta một tay từ kẻ thất bại khoác lên chiếc áo lấp lánh.
“Cô ta không có tài năng đó thì nhất định có kẻ đứng phía sau giúp đỡ.” Thượng Lâm để giúp cô không mất kiểm soát liền đưa ra suy đoán của mình.
Mạc Gia Kỳ tắt điện thoại, nhắm hờ mắt ổn định cảm xúc của mình, cô phải giữ được bình tĩnh mới có thể đối phó cái con người này.
Khi bình tĩnh lại cô cảm thấy khả năng huy động vốn này, không phải là không là không làm được nhưng người làm được điều đó chỉ có thể là An Phong sau khi trải qua trăm nỗi hận thù, An Phong lúc này vẫn còn rất non. Hắn còn chưa tốt nghiệp lấy đâu ra việc giúp Lạc Lạc xoay chuyển tình thế.