Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 57: Thảnh thơi



Bọn họ biết từ tấm ảnh đầu tiên được đăng tải nhưng chưa có cơ hội để nói rõ, sắp xếp chuyến này là muốn gia đình dành thời gian với nhau. Mạc Gia một người làm đủ nuôi hai người còn lại, đằng này Túy Liên rảnh rỗi sẽ buồn chán, Mạc Gia Kỳ muốn tự lập chính vì thế mà câu chuyện ít khi kéo dài.

“Vài năm nữa con nhất định sẽ giàu hơn người.”

Mạc Gia Uy vừa lo lắng vừa xót xa, tiền ông ta kiếm được chưa đủ nhiều hay sao? Việc ở nhà hưởng thụ khó khăn lắm sao, ông ta nghĩ là do Túy Liên ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của cô.

Nhưng lý do thật sự bị chôn vùi sâu trong tâm trí Mạc Gia Kỳ, trước đây cô từng hưởng thụ việc giàu sang, muốn mua thứ gì thì không cần nhìn giá, đường đi có ông ta trải sẵn. Qua cái chết giúp cô giác ngộ không ít, nhận ra được vài thứ, nhìn rõ được bản chất và cái sai của bản thân.

“Ta chống mắt lên chờ.” Mạc Gia Uy nghiêm túc nói.

Thượng Lâm ngồi xem nhà bọn họ tranh đấu, nhưng anh mong Mạc Gia Kỳ sẽ thuận buồm xuôi gió. Anh đồng hành cùng cô một khoảng thời gian, biết được cô chủ nhỏ rất xui xẻo. Người bạn duy nhất phản bội, hãm hại khiến người cô thích ngày càng có ác cảm nhưng mối quan hệ với An Phong dần dần cải thiện, chẳng biết Mạc Gia Kỳ có giữ lại đoạn tình cảm này hay không, anh ghét việc đó.

Suýt thì chết vì tai nạn giao thông, vụ việc đâm liên hoàn do Mạc chủ tịch xử lý. Kết quả thế nào chỉ ông ta biết, bên phía cảnh sát không lần ra dấu vết của người kia nữa, dĩ nhiên người đó sẽ không chết còn việc hành hạ thể xác chắc chắn là trốn không thoát. Lục Thiếu canh chừng Mạc Gia Uy như dán mắt suốt hai bốn trên hai bốn.

Từ việc cứu người gặp nạn lại bị đồn là hung thủ, dính vào Tiểu Bình, Yên Xích và người của Hồng Gia, bao nhiêu là chuyện.

Vài lần Mạc Gia Kỳ mất kiểm soát tức giận, Thượng Lâm khá lo lắng khi con người bị áp lực vây hãm trong thời gian dài.

Chuyện khi nhỏ của cô là bí mật, đến chính chủ còn không nhớ đã trải qua chuyện gì, anh nào có phúc phận được biết.

Mắt thấy Túy Liên mặc tạp dề, ánh mắt của Mạc Gia Kỳ hoảng loạn vài phần, chủ tịch vội đi đến can ngăn.

Ông ta nhìn dì Lý rồi nhờ vả: “Bữa sáng nhờ cô rồi.”

“Ông chủ cứ yên tâm, công việc này là của tôi.”

“Mẹ ơi, chúng ta ra ngoài vườn ngồi một chút.” Mạc Gia Kỳ vội tìm chuyện khác đánh lạc hướng Túy Liên “Hoa người gửi đến hôm nay nở rất đẹp.”

Dì Lý và Thượng Lâm nén lại suy nghĩ trong đầu, cô ra ngoài vườn hoa ngồi thật sự rất thường xuyên còn việc nhìn hoa nở thế nào phải xem lại. Hầu như đều tập trung vào suy nghĩ diễn ra trong đầu hoặc là trò chuyện với người khác đến hăng say.

Mở mắt thức dậy dám cá Mạc Gia Kỳ chưa từng nhìn ra vườn lấy một cái, câu nói hoa nở rất đẹp nghe thôi đã thấy miễn cưỡng.

Lời mời gọi của con gái, Túy Liên sao nỡ từ chối. Bà ta pha ấp trà, ba con hai người bọn họ đem theo một số thứ linh tinh ra ngoài vườn giết thời gian.

Mạc Gia Kỳ len lén chạy đến chỗ thượng Lâm, nhỏ giọng dặn dò: “Anh trông chừng Hắc Hắc, đừng để nó ị lung tung. Bọn họ sẽ ghét nó thật, tất cả trông chờ vào anh."

“Tôi chỉ bảo vệ cô chủ, Hắc Hắc không có trong nhiệm vụ.” Thượng Lâm cố ý nói.

Thường ngày cô thấy anh rất dịu dàng, cứng rắn đúng chỗ hôm nay đặc biệt khó nói chuyện.

Cô vội hỏi: “Anh muốn gì?”

“Tôi sợ chủ tịch.”

Mạc Gia Kỳ khó hiểu nhìn anh, lát sau mới hiểu ra ánh mắt của Thượng Lâm đang ám chỉ điều gì.



“Được rồi, anh tự dọn phòng đi. Tùy tiện chọn phòng mà anh thích.” Cô nhíu mày nói “Nhớ trông chừng Hắc Hắc.”

Anh vui vẻ gật đầu, phi vụ này xem như thành công.

Mạc Gia Kỳ xoay người chạy ra phía vườn hoa, Thượng Lâm nhìn đến chỗ Hắc Hắc ánh mắt đầy sát khí. Nó dường như hiểu nên ngoan ngoãn đi theo bước chân của anh, hoàn toàn không dám chạy loạn.

Nắng sáng dịu nhẹ, khói trà nghi ngút tỏa ra hương thơm dịu dàng. Điểm nhấn duy nhất là đầy đủ cả ba thành viên, thảnh thơi tận hưởng giây phút này. Mạc Gia Kỳ không được thừa hưởng nhan sắc từ ông bà Mạc nên gương mặt ít đi phần nghiêm túc, pha một ít tinh nghịch.

Từng hành động của Mạc Gia Uy tỏa ra khí chất, Túy Liên chẳng thua kém là bao.

Bà ta thổi nhẹ lá trà, nhấp một ngụm hỏi: “Lần trước ta đưa đến giống hoa ý ngọc, con thấy thế nào?”

“Con thấy đẹp lắm.”

Mạc Gia Uy nhịn lại nụ cười, câu hỏi thật chất là trêu cô lấy lý do ngớ ngẩn để rời khỏi việc bếp núc. Loài hoa ý ngọc rất khó trồng, nếu rơi vào tay cô con gái bọn họ chỉ có thể chết. Người không có kinh nghiệm ít ra còn kéo dài được một khoảng thời gian.

“Hoa đó màu gì vậy?” Ông ta làm ra bộ mặt tò mò “Ta nghe có vẻ lạ.”

Mạc Gia Kỳ nghiêng đầu sang một hướng, tránh đi tầm mắt của phu nhân, mở khẩu hình miệng: “Đừng làm khó con.”

Túy Liên ban đầu chỉ trồng một vài loại thân thuộc sau lại mở rộng quy mô thành một trang trại hoa bạt ngàn, muốn đi hết phải mất khá nhiều thời gian. Nhập nhiều loại hoa đến tên còn chưa nghe thấy huống chi là màu sắc đặc tính, loài hoa nào cũng mang vẻ đẹp riêng của nó, kèm theo tầng ý nghĩa đặc biệt.

Túy Liên thở dài, làm cho Mạc Gia Kỳ nhằm tưởng bản thân vừa rồi làm bà ta phật ý.

Hàng mi cong khẽ lay động, cô nhẹ nhàng nói: “Con xin lỗi, hoa người gửi đến một tay dì Lý chăm sóc.”

Bà ta quan sát nhiều năm qua rút kết được một điều, Mạc Gia Kỳ chưa từng chú tâm vào một loài hoa chỉ dừng ở việc ngắm nhìn vẻ đẹp của nó. Cô để mắt đến thì tiện thể đi tìm sự ẩn giấu phía sau, nâng niu rồi nhanh chóng lãng quên. Vị trí trong lòng có thể tùy tiện mà thay đổi, bà ta rất rõ cũng sợ bản thân đặt phía sau.

“Ta có khi nào lại trách con, ta chỉ không hiểu vì sao lúc nhỏ con lại nói thích chúng.”

Mạc Gia Uy tay đang lật sách bỗng nhiên dừng lại, ông ta cũng tò mò.

Ánh mắt trong veo của Mạc Gia Kỳ trở nên lạnh lẽo, trong vô thức nói: “Bởi vì trước ngôi mộ luôn có một bó hoa.”

Bọn họ chính là người muốn biết cũng chính là người có phản ứng nhiều nhất, tay Mạc Gia Uy miết chặt trang giấy, Túy Liên không khá hơn là bao.

Đến khi ý thức được câu nói, cô vội sửa lời: “Lúc đó con vẫn còn nhỏ, trẻ nhỏ thích màu sắc, không có lý do thực sự.”

“Phụ lòng phu nhân rồi.” Mạc Gia Uy cười nhẹ nói tiếp “Nên xử trí thế nào đây?”

Mọi chuyện ngày càng đi xa thì càng làm bọn họ không vui, cô biết ông ta đang cứu vãn cục diện. Ngồi nói chuyện nghiêm túc là thế nhưng chưa có tiền lệ hỏi về quá khứ nhất là thời điểm cô trải qua cơn sốt cao, bọn họ lảng tránh, cô không hỏi. Đây là lần đầu tiên bọn họ can đảm hỏi, cô thuận theo lời vang vọng trong đầu mà đưa ra câu trả lời.

Lấy mười phần tự tin, Mạc Gia Kỳ đáp trả: “Nhiều năm nay doanh thu của trang trại hoa vẫn tăng đều đặn, phu nhân nhất định sẽ bỏ qua cho con.”

Túy Liên cười nhẹ, gật đầu: “Không trách.”



Bà ta lại tiếp tục hỏi: “Cái người An Phong lần trước, con thật sự thích cậu ta?”

Cô khẽ lắc đầu: “Hiểu lầm mà thôi, với cả anh ta không thích con.”

Chuyện thích hay không thích, nghe thì đơn giản nhưng nó cực kỳ quan trọng. Mạc Gia Kỳ đời này nhất định sẽ tìm được một người thích cô, không cần mù quáng ép buộc đối phương.

“Sao lại buồn như thế? Cậu ta không thích chứng tỏ là người liêm chính, trên đường đời tỷ lệ thành công nắm chắc năm mươi phần trăm.” Túy Liên tao nhã nói.

Cô hiểu chứ, đều hiểu cả, lời này Túy Liên từng nói rồi. Thời điểm đó nghe không hiểu, còn cho là lời nói nhảm muốn chia tách cô và An Phong, trong mắt cô bọn họ như những phản diện hàng thật giá thật. Nhưng đây là lời khuyên chân thành nhất, dự đoán đúng nhất mà cô được nhận.

An Phong đã đi lên bằng thực lực, không cần một đồng tiền từ Mạc Gia. Ngay cả danh tiếng hắn cũng phủi sạch sẽ, lời đồn đại chưa phát sinh đã bị dập tắt, con đường hắn đi rộng thênh thang rải đầy hoa.

Mạc Gia Kỳ mang theo điệu cười châm chọc, cô nói: “Chắc là do con xấu xí.”

Mạc Gia Uy gật đầu, Túy Liên khẽ “Ừ”.

Cô cau mày: “Hai người thật biết làm người ta đau lòng, nhà con hết phòng rồi.”

“Nhà này ta mua.”

Túy Liên cười nói: “Lão Uy làm như vậy con gái chúng ta mặt mũi biết để đâu.”

Nói ngoài miệng là như vậy, trong thâm tâm khen không ngớt lời. Nhan sắc của Mạc Gia Kỳ bọn họ phủ nhận nhưng không chấp nhận việc cô thiếu đi sự tự tin.

Bà ta nhìn về phía Mạc Gia Kỳ, cố ý hỏi: “Tiểu Gia đột nhiên ngưng nhận sản phẩm, là vì sao vậy?”

Mạc Gia Kỳ giấu bàn tay bị thương khỏi tầm mắt, vui vẻ đáp: “Đón thành viên mới nên có hơi bận rộn.”

Bọn họ biết chuyện Tiểu Gia khiến cô lo lắng về số lượng sản phẩm cháy hàng mà Thất Diệp nhắc đến, cô len lén nhìn họ.

Mạc Gia Uy mắt không nhìn nhưng biết cô giữ suy nghĩ gì trong đầu, ông ta nói: “Ta mua bộ mỹ phẩm làm quà tặng cho một số khách hàng thân thiết, mua cho con bé Thiên Thiên và một số người khác.”

Chốt hạ một câu: “Không bằng vị phu nhân nào đó.”

“Ta mua không nhiều, cốc cho ba chúng ta, người đến mua hoa thì tặng cho bọn họ một cái làm quà tri ân.”

Bọn họ nói thật đơn giản, khách hàng thân thiết mà Mạc Gia Uy nhắc đến cô biết không số lượng không vừa, tập đoàn ULK một năm cho ra mắt bao nhiêu sản phẩm, độ bán chạy chẳng ai sánh bằng. Khách hàng thân thiết có một số lại mang theo tà niệm vì Mạc chủ tịch mà mua điên cuồng, phải nói là cực kỳ nhiều.

Về phần Mạc phu nhân thì đành chịu, cửa hàng của bà ta trải dài từ nam chí bắc quy mô vừa cho đến lớn, sợ rằng số tiền cô nhận được chưa bằng một nửa của bọn họ bỏ ra.

“Hai người… Làm con tức chết rồi.”

Túy Liên bình thản nói: “Chúng ta chỉ xếp thứ hạng một trăm, con tức cái gì?”

Sức mua của ông bà Mạc chỉ xếp một trăm?