Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 72: Xuất thân của Lạc Lạc



“Xin lỗi, là tôi không nghe thấy.” An Phong hạ giọng.

Hắn lúc nãy hình như suy nghĩ quá nhập tâm.

Một lúc sau Hắc Hắc có thể hoạt động trở lại, lúc nãy nó nằm im bất động hơi thở cực kỳ yếu ớt, dọa An Phong không ít nhưng hắn nào dám nói cho Mạc Gia Kỳ biết.

“Chúng ta gửi Hắc Hắc lại đây, khi nào vết thương lành lại sẽ đón nó về, cô thấy có được không?”

Mạc Gia Kỳ gật đầu đồng ý.

Hắc Hắc giữ được tính mạng đã may mắn lắm rồi.

Chuyện có kẻ đột nhập ngoài An Phong không ai biết được, hắn về nhà xem lại camera phát hiện dì Lý vừa đi không được bao lâu đã có người lẻn vào, bởi vì cổng không khóa làm bước đầu trở nên thuận lợi, cửa nhà cũng vừa vặn tiếp tay cho kẻ đó.

Hắn cẩn thận dặn người đi điều tra kẻ đột nhập.

Ngày hôm sau, rồi thêm ngày hôm sau nữa, Mạc Gia Kỳ sống trong sự dằn vặt. Vì bản thân mà Hắc Hắc mới bị thương nhưng chính cô lại không biết bản thân trở thành con mồi cho những kẻ điên cuồng ngoài kia.

Thứ năm trong tuần, ngày mà mọi người đều có việc cần xử lý, bây giờ tính thêm dì Lý và Hắc Hắc đều không có ở nhà.

Khi An Phong gặp cô lần cuối đã khóa cửa nhà cùng với cổng trước cẩn thận, bố trí vài người túc trực bên ngoài, lão An cũng được đưa đến đây.

Mạc Gia Kỳ ngồi ngoài vườn đón nắng sớm, bên cạnh còn có chiếc khăn mà An quản gia chuẩn bị.

Tiếng chuông vang liên hồi, An quản gia nhanh chóng đi xem xét, vừa ra nhìn thấy một hộp giấy đặt trước cổng, nó như cái bẫy dẫn dụ con mồi, An quản gia cứ thế mà bị sập bẫy. Những tên canh gác được thuê lần lượt bị hạ gục bởi một loại mùi hương đặc biệt.

Mùi hương thoang thoảng chẳng thuộc về loài hoa nào, Mạc Gia Kỳ thầm khen ngợi nào ngờ một giây sau bản thân chìm vào giấc ngủ bất đợt.

Đến khi tỉnh dậy mọi thứ trước mắt đều không thay đổi, một màu đen nhàm chán.

Cô lại bị bắt cóc sao?

“Tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa.” Giọng nói gần như quen thuộc nhưng lại không nhớ ra chủ nhân thật sự, nhất định cô đã nghe qua rồi.

“Vừa mù vừa câm luôn sao?” Đối phương hình như rất nôn nóng, Mạc Gia Kỳ có thể cảm nhận được.

“Hồng Dư Ái? Tôi đoán không sai chứ?” Cô điềm tĩnh hỏi ra khỏi miệng.

Nhận lại được là một cái tát đau điếng trên má phải.

Hồng Dư Ái trừng mắt nhìn xuống Mạc Gia Kỳ, cô đang bị trói chặt trên ghế, bà ta xoa xoa tay định đánh thêm cái nữa, nhưng Lạc Lạc tiến đến ngăn cản.

Trên tay cầm một con dao bóng loáng, cô ta trốn chạy người của Doãn Hiếu bao nhiêu ngày nay, cũng không ngu đến mức đặt câu hỏi tại sao?



Tất cả xuất phát từ cái con người mang tên Mạc Gia Kỳ này đây.

“Mày với Doãn Hiếu có quan hệ gì?” Lạc Lạc điềm tĩnh hỏi.

“Tình cờ gặp khi… Á á.” Câu nói chưa hết đã nghe thấy tiếng hét thấu trời xanh của cô.

Lạc Lạc một dao đâm xuyên qua cổ tay Mạc Gia Kỳ ghim xuống ghế gỗ, dòng máu tươi chảy như thác nước khi cô ta dứt khoát rút con dao ra. Dùng lực mạnh như thế cũng đủ hiểu sự ấm ức bấy lâu nay Lạc Lạc phải chịu.

Cô ta từng bị Doãn Hiếu giam dưới căn hầm tra tấn từng chút một, nay trả nó lại cho Mạc Gia Kỳ.

“Tao hỏi mày và nó có qua hệ gì với nhau, nghe không hiểu sao?” Cô ta muốn hỏi vì sao bản thân phải chịu những thứ đau khổ chỉ vì bản thân không phải là Mạc Gia Kỳ?

Mạc Gia Kỳ nén lại cơn đau, cùng với từng hồi run sợ, trước mắt cô có bao nhiêu người, đó là khung cảnh đáng sợ như thế nào? Những thứ này đều đè nén trong lòng, đôi môi trắng bệch khẽ nhếch lên, cô cười vì điều gì đây?

Cười cho bản thân trốn đông trốn tây, cuối cùng cũng không trốn thoát cái chết.

Cô biết ngày nào đó Lạc Lạc sẽ quay đầu cắn cô một cái thật đau, chỉ tiếc ngày này đến quá sớm. Nhân lúc đôi mắt mù lòa mà đến, khiến cô càng thêm sợ hãi.

“Cô từng thích An Phong chưa?” Mạc Gia Kỳ rít từng chữ qua kẽ răng.

Hồng Dư Ái như kẻ đứng bên lề đường, hoàn toàn nghe không hiểu.

Mấy ngày trước Lạc Lạc tìm đến Hồng Dư Ái, nói muốn đưa bà ta lên vị trí cao nhất trong tổ chức, Hồng Dư Ái một mực tin tưởng bởi vì cô ta khẳng định đã biết yếu điểm của Doãn Hiếu, nói tóm lại hai bọn họ muốn giết chết ông trùm buôn bán ma túy, nhưng bà ta đâu biết mục đích của Lạc Lạc là đang tìm đường sống cho chính bản thân mình.

Khi Hồng Dư Ái biết được Mạc Gia Kỳ chính là điểm yếu của tên kia nhất thời vui mừng khôn xiết, bởi vì từ lâu bà ta đã nhìn cô không thuận mắt.

Hồng Dư Ái trừng mắt nhìn xuống Mạc Gia Kỳ, cô đang bị trói chặt trên ghế, bà ta xoa xoa tay định đánh thêm cái nữa, nhưng Lạc Lạc tiến đến ngăn cản.

Trên tay cầm một con dao bóng loáng, cô ta trốn chạy người của Doãn Hiếu bao nhiêu ngày nay, cũng không ngu đến mức đặt câu hỏi tại sao?

Tất cả xuất phát từ cái con người mang tên Mạc Gia Kỳ này đây.

“Mày với Doãn Hiếu có quan hệ gì?” Lạc Lạc điềm tĩnh hỏi.

“Tình cờ gặp khi… Á á.” Câu nói chưa hết đã nghe thấy tiếng hét thấu trời xanh của cô.

Lạc Lạc một dao đâm xuyên qua cổ tay Mạc Gia Kỳ ghim xuống ghế gỗ, dòng máu tươi chảy như thác nước khi cô ta dứt khoát rút con dao ra. Dùng lực mạnh như thế cũng đủ hiểu sự ấm ức bấy lâu nay Lạc Lạc phải chịu.

Cô ta từng bị Doãn Hiếu giam dưới căn hầm tra tấn từng chút một, nay trả nó lại cho Mạc Gia Kỳ.

“Tao hỏi mày và nó có qua hệ gì với nhau, nghe không hiểu sao?” Cô ta muốn hỏi vì sao bản thân phải chịu những thứ đau khổ chỉ vì bản thân không phải là Mạc Gia Kỳ?

Mạc Gia Kỳ nén lại cơn đau, cùng với từng hồi run sợ, trước mắt cô có bao nhiêu người, đó là khung cảnh đáng sợ như thế nào? Những thứ này đều đè nén trong lòng, đôi môi trắng bệch khẽ nhếch lên, cô cười vì điều gì đây?

Cười cho bản thân trốn đông trốn tây, cuối cùng cũng không trốn thoát cái chết.



Cô biết ngày nào đó Lạc Lạc sẽ quay đầu cắn cô một cái thật đau, chỉ tiếc ngày này đến quá sớm. Nhân lúc đôi mắt mù lòa mà đến, khiến cô càng thêm sợ hãi.

“Cô từng thích An Phong chưa?” Mạc Gia Kỳ rít từng chữ qua kẽ răng.

Hồng Dư Ái như kẻ đứng bên lề đường, hoàn toàn nghe không hiểu.

Mấy ngày trước Lạc Lạc tìm đến Hồng Dư Ái, nói muốn đưa bà ta lên vị trí cao nhất trong tổ chức, Hồng Dư Ái một mực tin tưởng bởi vì cô ta khẳng định đã biết yếu điểm của Doãn Hiếu, nói tóm lại hai bọn họ muốn giết chết ông trùm buôn bán ma túy, nhưng bà ta đâu biết mục đích của Lạc Lạc là đang tìm đường sống cho chính bản thân mình.

Khi Hồng Dư Ái biết được Mạc Gia Kỳ chính là điểm yếu của tên kia nhất thời vui mừng khôn xiết, bởi vì từ lâu bà ta đã nhìn cô không thuận mắt.

Hồng Gia Bảo xem cô như con gái, Yên Xích xem Mạc Gia Kỳ như người vợ quá cố, Yên Hải Bình thì khỏi phải bàn đến, cậu nhóc như muốn nói với cả thế giới biết Mạc Gia Kỳ chính là lý lẽ sống. Điều này khiến bà ta tức điên, cô là ai chứ?

Nghe thấy bốn bề tĩnh lặng, Mạc Gia Kỳ lại hỏi tiếp: “Vậy còn Yên Xích thì sao, cô hài lòng với anh ta chứ?”

“Sắp chết đến nơi còn muốn nói nhảm?” Lạc Lạc nhíu mày, gương mặt trở nên méo mó.

Quả thật những câu hỏi này khiến cô ta phải suy ngẫm.

“Bây giờ cô có tình cảm với Doãn Hiếu sao?”

“Ha…” Lạc Lạc vẫy vẫy con dao trước mắt cô nói “Mày tự xem mình là đúng, có biết đó là bệnh tao ghét nhất không?”

“Tôi đã lui một bước, tình cảm với An Phong triệt để cất đi, Yên Xích hoàn toàn không có hứng thú, tôi còn ủng hộ tình yêu của hai người kia mà. Lần này đến Doãn Hiếu, tôi có đặc ân gì trong đó, cô nói đi.” Mạc Gia Kỳ gắng gượng nói một câu dài.

“Đặc ân gì mày còn không hiểu rõ?” Lạc Lạc gần như tức đến phát điên “Ngày hôm đó tên khốn Doãn Hiếu bắt tao phải quỳ trước mặt mày để xin lỗi, mày nói xem tao đã làm sai những gì?”

“Tiếc thật, ngày mà cô nói tôi không nhớ, mảnh ký ức cuối cùng cũng không có cô xuất hiện.” Mạc Gia Kỳ nói với giọng điệu đắc ý. Cô không biết bản thân hành xử như vậy có đúng không nhưng chết một lần nên chẳng còn cảm giác gì nữa.

Hồng Dư Ái tiến đến tát liên tiếp, khóe miệng của cô đã rỉ máu, bà ta cứ như con chó mà chủ nhân chính là Lạc Lạc.

“Phải thừa nhận bàn tay của mày thật đẹp.” Lạc Lạc tấm tắc khen.

Sao đó chính cô ta là người chặt tay Mạc Gia, bởi vì con dao quá nhỏ nên quá trình không mấy trơn tru. Mạc Gia Kỳ đau đến nỗi phải bật khóc, giây phút này cô cần lắm một người đến đem mình ra khỏi nơi đây.

Một tay bị đâm thủng, một tay gần như lìa khỏi cơ thể, khoảnh khắc này đầu óc trở nên lộn xộn nhưng thật nực cười khi lo lắng cho Thất Diệp mất đi nơi đào tiền.

Lạc Lạc như hòa vào tiếng kêu đau của Mạc Gia Kỳ.

“Mày có biết vì sao tao có thể mua món đồ đắt đỏ nhưng lại để mày trả tiền không?”

“Mày có biết vì sao bao nhiêu năm nay mày gần như không có bạn không?”

Ngày hôm đó Ly Giang đem theo bộ mặt lạnh lùng đứng đối diện với cô ta, chỉ cần một câu nói đứa bé hiểu chuyện đã mang họ Lạc. Bước vào môi trường tốt hơn ở cô nhi viện nhưng thiếu mất đi phần tình cảm giữa người với người, ăn rồi học lớn hơn chút nữa phải kết giao với những đứa trẻ giàu có, chèo kéo mối quan hệ cho Lạc Khiêm. Ông ta sử dụng Lạc Lạc như món đồ chơi, làm chấm khiên chắn, là người thu dọn tàn cuộc, thứ mà Lạc Khiêm luôn lấy ra uy hiếp chính là đuổi cổ Lạc Lạc ra khỏi nhà họ, chính là nói cô ta sẽ mất đi gia đình.