Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 74: Thời gian của nhau



“Nhưng chuyện xin lỗi, thật sự tôi đã làm sai.” Doãn Hiếu nói tiếp “Người giúp Lạc Thị trở mình chính là tôi, thuê những chuyên gia về định hướng phát triển cũng là tôi.”

Mạc Gia Kỳ trước đây không muốn nghe về người đứng sau giúp Lạc Lạc, hiện tại người đó đã ngồi trước mặt cô mà nhận lỗi. Nếu đặt Lạc Lạc vào tâm, những người như bọn họ quay xung quanh, cô và hắn đúng là hai kẻ tàn ác, một kẻ đưa cô ta lên cao cũng chính kẻ đó hạ cô ta xuống, mà đầu mối không ai khác ngoài Mạc Gia Kỳ.

“Anh có lý do riêng.”

Hình tượng Doãn Hiếu ở trong lòng cô không cao cả như Thượng Lâm, chẳng tồi tệ như An Phong đời trước, cứ bình ổn chiếm một vị trí riêng. Giống như tình cảm cô dành cho Thiên Thiên, hoặc là nói Doãn Hiếu rất giống một người anh.

Mà hai người bọn họ vừa mới gặp nhau chưa tính là thân thiết.

Mạc Gia Kỳ chỉ thắc mắc ở chỗ Lạc Lạc nhắc đến chuyện trong quá khứ, nó quá mơ hồ để nhớ lại. Cơn đau khiến cô chẳng tài nào tỉnh táo tiếp nhận lượng thông tin kia.

Cô nói: “Nhưng khi tôi có đủ khả năng nhất định sẽ không tha cho Lạc Lạc, tôi muốn cô ta phải nếm trải những thứ cô ta cho tôi.”

Câu nói này cô cho Doãn Hiếu biết, chứ không phải xin phép hắn.

Thượng Lâm nhướng mày nhìn về phía Doãn Hiếu, chính hắn cũng biết cô đang nhằm tưởng rằng bản thân bao che cho Lạc Lạc.

“Tôi giúp cô một tay.” Vứt câu này ra khỏi miệng, Doãn Hiếu đứng dậy nói lời tạm biệt rồi rời đi.

Sự nhầm tưởng của Mạc Gia Kỳ khiến hắn tổn thương, vì sao lại như thế, chính bản thân còn không biết.

Mạc Gia Kỳ ngập ngừng hỏi: “Tôi vừa rồi biểu hiện sai sao? Nhưng Lạc Lạc làm tôi sắp thành người tàn phế, tôi tức giận một chút cũng là sai?”

“Để ý tên điên đó làm gì?” Thượng Lâm thích thú nói “Em định làm gì Lạc Lạc, nếu giết người thì cứ để tôi.”

Cô âm thầm tránh xa anh một chút, do dự mở miệng: “Tôi cảm thấy anh mới là tên điên, giết người không thể tùy tiện nói, anh đi tù tôi phải làm sao?”

Ý Mạc Gia Kỳ muốn truyền đạt, cô sẽ sống trong sự dằn vặt giống như đời trước. Nhưng Thượng Lâm tự suy diễn, Mạc Gia Kỳ không muốn rời xa anh.

Ngày hôm sau Mạc Gia Kỳ được đưa vào phẫu thuật một lần nữa. Vài tiếng trôi qua, cô được đưa trở về phòng bệnh với miếng băng trắng quấn quanh mắt. Cô dùng đôi tai của mình ngày qua ngày nghe tin tức về vụ án trồng thuốc phiện, ở một nơi xa động viên Mạc Gia Uy.

Tình hình của tập đoàn ULK trở về dáng vẻ huy hoàng, càng chấn động hơn khi mọi người biết được tin tức Mạc Gia Uy chính là người còn lại đồng sáng lập thương hiệu kem đang nổi tiếng trong và ngoài nước.

Nhưng tin tức Tiểu Gia rút lui vĩnh viễn lại giấy lên làn sóng lớn, Thất Diệp chịu không ít áp lực. Trước giờ Tiểu Gia chưa từng lộ mặt nên mọi người chỉ biết Thất Diệp là người đại diện, một mặt làm phiền hắn.

Cơn sóng sau xô cơn sóng trước, Tiểu Gia đang là tiêu điểm cho giới truyền thông, cùng với lợi nhuận cô đem lại ảnh hưởng không ít đến các doanh nghiệp.

“Đừng nghe nữa, chú ý sức khỏe.” Thượng Lâm ngồi bên cạnh nhắc nhở “Ngày hôm nay Yên Xích và Tiểu Bình sẽ đến thăm. Bọn họ hứa sẽ không nói cho Mạc Gia biết, em có điều gì muốn nói tôi có thể thay em, sao lại muốn gặp trực tiếp?”

“Chuyện của Hồng Dư Ái, nếu thông qua anh thì quá xem thường bọn họ rồi.”

Thượng Lâm phản đối cách nghỉ vừa rồi nhưng anh im lặng, nếu Mạc Gia Kỳ muốn như vậy thì chiều theo ý cô. Hai người bọn họ trò chuyện cùng nhau để giết thời gian, chẳng có gì gọi là phiền ngược lại đây là thời gian dành cho nhau.

Đến khi cô khỏi bệnh, Thượng Lâm chắc chắn sẽ rời đi.

Được một lúc Yên Xích cùng với Yên Hải Bình đến nơi, vừa hay đóa hoa của Doãn Hiếu cũng đã tàn.



Cậu nhóc cẩn thận nhìn đôi tay được quấn băng gạc, đau lòng nói: “Bọn người đó đúng thật là không có tình người.”

Mạc Gia Kỳ mỉm cười đáp lại: “Chị có việc quan trọng muốn nói với ba em, có thể cho chị chút thời gian không?”

Yên Hải Bình ngoan ngoãn đồng ý: “Em sẽ ra ngoài tìm chị y tá.”

Thượng Lâm rời khỏi phòng, trông chừng cậu nhóc cho bọn họ nói chuyện riêng.

Đợi tiếng cửa phòng đóng lại, Mạc Gia Kỳ mới yên tâm: “Tôi ngửi thấy một mùi hương lạ trước khi ngất đi, tôi đoán nó xuất phát từ Hồng Gia.”

“Hồng Gia có một loại mùi hương được đốt khi tiếp khách, nếu thêm một vài nguyên liệu nó sẽ khiến người ta đi vào giấc ngủ mê mang. Hồng Gia Bảo từng dùng nó để Hồng Ngải Ngải ở yên trong nhà suốt một thời gian dài.” Yên Xích đột nhiên phát hiện ra điều gì đó nói tiếp “Cô nghi ngờ việc bị bắt lần này liên quan đến Hồng Gia?”

Mạc Gia Kỳ khẽ nhếch mép: “Tôi biết đó là ai không cần đoán, anh nói xem tôi đụng đến Hồng Gia, Tiểu Bình có đau lòng không?”

“Hồng Gia nói tốt thì cũng tốt nhưng nói xấu cũng không sai. Hồng Gia Bảo đem cổ vật bán cho người có lòng muốn mua, ông ta nhất định sẽ không để những cổ vật rơi vào những kẻ giàu có chỉ muốn phô trương. Nhưng ông ta có sở thích kiểm soát người khác, tôi xem rồi thấy nó rất đáng sợ.”

“Anh có nhầm lẫn gì đó rồi.” Cô thở nhẹ một hơi nói tiếp “Người tôi muốn đề cập đến là Hồng Dư Ái.”

“Bà ta có làm sao thì cũng không liên quan đến Tiểu Bình.” Yên Xích đáp rất nhanh.

Mạc Gia Kỳ nhếch môi, nụ cười ẩn ý khiến đối phương khó hiểu.

“Tôi còn có việc nhờ anh điều tra, đôi mắt này rốt cuộc là của ai.” Cô biết rõ tình trạng của bản thân, cuộc phẫu thuật mắt có khả năng làm cho cô thấy được ánh sáng trở lại, ông bà Mạc sống chết đã thực hiện rồi.

Yên Xích bị làm cho ngơ ngác, hắn được thông báo rằng cô đang bị thương không ngờ còn trốn mọi người trải qua cuộc phẫu thuật mắt.

“Được, khi nào có tin tức tôi sẽ nói cho cô biết.” Yên Xích cẩn thận nhắc nhở “Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi gửi chân chạy vặt ở lại đây, có gì cứ sai bảo Tiểu Bình.”

“Anh nói Tiểu Bình như thế có ổn không?” Mạc Gia Kỳ nhíu mày oán trách thay cậu nhóc.

Yên Xích đưa tay định chạm đến trán thì Thượng Lâm xuất hiện kịp lúc, bắt lấy tay hắn.

Anh dùng khẩu hình miệng: “Cút sang một bên.”

Nói xong Thượng Lâm tự tay chỉnh lại vài cọng tóc, cho nó về đúng vị trí.

Yên Xích rút tay về biết thân biết phận chào tạm biệt rồi rời đi, trước khi rời khỏi không quên dặn dò Yên Hải Bình chăm sóc cho Mạc Gia Kỳ.

“Chị ơi, em đọc sách cho nghe nha.” Yên Hải Bình lấy từ trong cặp ra quyển sách dày cộm.

Đợi khi cô đồng ý thì bắt đầu đọc, cậu nhóc đọc bằng tiếng pháp, Mạc Gia Kỳ ngồi nghe chứ ít khi hiểu. Thượng Lâm phát hiện điểm này chỉ biết nhịn cười.

Trôi qua ba mươi phút y tá đi vào thay băng gạc, cứu Mạc Gia Kỳ một mạng.

Buổi chiều Mạc Gia Kỳ được anh đẩy đi dạo, Yên Hải Bình bên cạnh luyên thuyên diễn tả những thứ xung quanh. Cậu nhóc luôn giữ trạng thái tích cực, thật sự nói nhiều hơn lúc trước.

Cậu nhóc đột nhiên hạ giọng: “Lát nữa ba em đến rước rồi.”

“Ngày mai em có thể đến mà?” Mạc Gia Kỳ dịu giọng nói.



Thượng Lâm vội chen vào: “Ngày mai Tiểu Bình phải đi học.”

“Em muốn ở lại đây giống anh Lâm.” Cậu nhóc lí nhí nói.

“Không thể đâu.” Mạc Gia Kỳ dở giọng hù dọa “Nơi đây buổi tối rất đáng sợ.”

“Thật, thật sao?” Yên Hải Bình nhìn về phía phòng bệnh, nuốt ngụm nước bọt “Vậy thì càng phải ở đây bảo vệ chị.”

Mạc Gia Kỳ nói với giọng điệu đầy tự hào: “Chị lớn rồi, nó chỉ đáng sợ đối với trẻ con.”

“Em cũng lớn rồi.”

Yên Xích từ phía xa đi đến không cần nói hai lời vác Yên Hải Bình lên vai khiến cậu nhóc bất ngờ, điên cuồng cựa quậy.

“Chị ơi cứu Tiểu Bình!” Cậu nhóc hét toáng loạn.

Cảnh tượng này chỉ tiếc Mạc Gia Kỳ không thể chứng kiến còn tưởng là thật, vẫn may Thượng Lâm đứng bên cạnh giải thích: “Yên Xích đến rồi.”

Mạc Gia Kỳ lớn giọng nói: “Đi đường cẩn thận.”

Từ phía xa vọng lại giọng nói của cậu nhóc: “Em bị bắt thật đấy!”

Cô mỉm cười hạnh phúc, Yên Hải Bình luôn là cái gì đó khiến cô vui vẻ. Thượng Lâm nhìn điệu bộ Mạc Gia Kỳ cũng thấy vui vẻ nhưng kỳ hạn một năm của anh sắp hết rồi.

Gần đây Doãn Hiếu lơ là để lộ đuôi hồ ly, nếu không tranh thủ tóm cái đuôi này nhất định sẽ không có cơ hội thứ hai.

Sắp đến ngày Mạc Gia Kỳ mở băng quấn quanh mắt, Thượng Lâm gom hết dũng khí để hỏi ra khỏi miệng: “Cũng may anh không phải là cảnh sát, câu nói đó có ý nghĩa gì vậy?”

Mạc Gia Kỳ nằm trên giường bệnh suy tư một lúc: “Vì nó nguy hiểm.”

Bốn chữ này còn ẩn chứa rất nhiều thứ, ví dụ như cái chết của ba ruột cô, kéo theo mẹ cô.

“Nếu tôi cũng muốn trở thành cảnh sát, cô cảm thấy thế nào?”

Cô nhoẻn miệng cười: “Tôi sẽ đau lòng nhưng vẫn ủng hộ.”

Từ khi anh làm vệ sĩ có một thời điểm Mạc Gia Kỳ đoán anh có ước mơ trở thành cảnh sát, nào ngờ bản thân có khả năng dự đoán với xác suất chuẩn như vậy.

Nếu như ngày anh trở thành cảnh sát thực sự cô sẽ không do dự mà trả lại chiếc nhẫn kia, cô không có can đảm nhìn anh ngày ngày ra vào chỗ chết. Chẳng tài nào chịu đựng như người mẹ ruột của cô, thà rằng cứ làm hai người xa lạ như thế đỡ phải lo lắng.

Thượng Lâm có được đáp án an toàn tiến đến ôm Mạc Gia Kỳ, cho cô nghe tiếng tim đập như muốn xé vỡ thứ màn chắn mà nhảy ra. Nhưng anh nào biết ý định thật sự của đối phương, vui mừng này có vẻ hơi sớm.

Anh đặt nụ hôn lên môi cô vì vui sướng, Mạc Gia Kỳ phối hợp với anh. Nụ hôn lần này còn cuồng nhiệt hơn những lần trước, anh tách mở đôi môi đưa lưỡi vào trong khuấy đảo. Đôi tay của Thượng Lâm không chịu yên mà luồn qua eo cô, hành động của anh thực rất nhẹ nhàng, như sợ làm cô đau.

Nụ hôn kết thúc tạo nơi sợ chỉ bạc.

Trán bọn họ chạm vào nhau, Thượng Lâm bình ổn nói: “Ngày mai em có thể nhìn thấy mọi thứ rồi.”