Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 8: Nhắc lại chỉ thấy hổ thẹn



Thời gian theo đuổi An Phong một tháng tròn thì Thượng Lâm cũng làm công việc này gần một tháng, nhưng đời trước không có bao nhiêu ấn tượng, bởi vì sự xuất hiện của anh như cơn gió thoáng qua.

“Không nhận ra thật sao?”

Trong đầu Mạc Gia Kỳ lại nảy ra một số ý định kỳ quặc.

Lạc Lạc lắc đầu, hai mắt to tròn nhìn về phía cô: “Là ai?”

“Cứ cho là người mới đi, nhưng không phải thay thế An Phong, anh ta là gu của tớ.”

Mạc Gia Kỳ đã suy nghĩ đến hậu quả của lời vừa nói ra, để sống sót trước đống hỗn độn phải tìm cách thoát ly nó trước. Thượng Lâm đi thẳng xuống phòng bếp, không để ý đến những lời nói trẻ con của cô.

Ngày hôm đó Lạc Lạc đem hai bàn tay trắng trở về, cô ta nhấc máy gọi cho một người.

“Những bức ảnh chụp được trong thời gian qua, hãy dán nó lên khắp trường đi, tôi đợi không được rồi.”

Màn trời kéo xuống, Mạc Gia Kỳ đang ngồi ngoài vườn uống nước ép, tay cầm quyển sách dày cộm, mắt đăm chiêu nhìn lên trời cao.

Những chậu hoa được Túy Liên gửi đến được dì giúp việc tiện tay chăm sóc tỏa ra mùi hương, khiến con người ta dễ chịu. Thượng Lâm đột nhiên đi đến, đưa điện thoại đến trước mặt cô.

“Mạc chủ tịch gọi.”

Nhận lấy về tay, Mạc Gia Kỳ lại khẽ cười. Thì ra hai người bọn họ dùng chung dòng điện thoại, kiểu dáng chỉ khác nhau ở màu sắc, nghĩ bằng đầu gối cũng biết đây là vị phu nhân nào đó đang lo xa, sợ rằng con gái trong cơn tức giận đập vỡ điện thoại, một giây sau lại lên cơn hằn học vì người ta chưa mua điện thoại về kịp.

Ấn nút nghe bật loa ngoài, đầu dây bên kia là giọng nói nghiêm túc của Túy Liên: “Ta muốn nghe con giải thích về chuyện đang xảy ra.”

Không cần suy nghĩ, cô đáp: “Người nói đến chuyện gì?”



“Con thích người như vậy sao? Ta không đồng ý, loại người đó không thể cưỡng ép.”

Đầu lập tức nhảy số, Mạc Gia Kỳ nghiêm túc suy ngẫm. Lúc sáng có nói với Lạc Lạc rằng bản thân thích người như Thượng Lâm chẳng lẽ tin tức lại truyền đi nhanh như vậy?

Anh lấy ra cái chiếc ipad đang hiển thị trang trường, một loạt ảnh được dán khắp mọi nơi. Mạc Gia Kỳ tự dưng cảm thấy nhẹ lòng hơn là gánh nặng, chẳng thể hiểu nỗi bản thân.

“Chỉ là một đàn anh học năm ba, người đừng tin vào những lời đồn đại.”

“Ta giúp con xử lý.”

Mạc Gia kỳ vội vàng nói: “Không cần, không cần, chuyện nhỏ nhặt như vậy người đừng nhúng tay vào.”

Nếu để phu nhân nhà họ Mạc xử lý một là đi tù hai là tán gia bại sản, nhìn bà ta như thế nhưng lại rất có quyền lực, ít ai dám thẳng mặt đối chất đến Mạc chủ tịch cũng phải nhẹ giọng khi nói chuyện.

Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Công việc của người như thế nào rồi?”

“Đơn vẫn nhận rất nhiều, con không cần lo nhà chúng ta phá sản.”

“Không phải chứ?”

Nhắc đến hai chữ phá sản mới để ý gần đây Mạc Gia Uy rất bận, chuyện trong nhà đến nửa phần cô cũng không nắm bắt được.

Túy Liên hình như còn chuyện phải làm, căn dặn trước khi ngắt máy: “Nếu con đã nói như thế ta sẽ không nhúng tay vào, chúc con ngủ ngon.”

“Người nhớ chú ý sức khỏe.”

Mạc Gia Kỳ tắt máy trả về màn hình chính, bức ảnh gia đình tuy thiếu một thành viên nhưng vẫn vui vẻ. Nụ cười tràn ngập hạnh phúc và hy vọng làm cô có chút ganh tỵ, lại chợt nhận ra gương mặt người đàn ông trung niên có chút quen mắt.



“Ba anh sao?”

Nhìn hai người bọn họ có nét giống nhau, kể cả con bé cô gặp hôm trước cũng có nét tương tự.

“Đúng vậy.”

“A!”

Đột nhiên lại lớn tiếng như vậy, báo hại Thượng Lâm một phen lo lắng: “Cô bị gì thế?”

“Tôi nhớ rồi, là ông chú lúc trước cho tôi mượn chiếc ô.”

Anh tiếp lời: “Cô ngại nó rẻ tiền, không nhận.”

Không nói thì thôi, nói ra chỉ có hổ thẹn chẳng biết giấu mặt đi đâu, cho cô chết đi một lần cũng đáng, dùng nước muối để rửa mắt mới có thể sáng mắt ra.

Ngày hôm đó ngồi ở quán cafe, chỗ An Phong làm thêm. Ngắm cả buổi trời, uống hết bốn ly cafe hắn pha, đến khi quán đóng cửa trời đã mưa to. An Phong có đem theo ô, một đường về thẳng nhà cô thì hay rồi, đứng như đứa trẻ bị bỏ rơi.

Ông chú làm thêm ở cửa hàng tiện lợi phía đối diện, dùng tiền của bản thân mua cho cô chiếc ô che tạm, thế mà lại ngó lơ người ta, còn chưa tính đến chuyện cô buông lời chê thứ đó rẻ tiền, buông lời ác ý mặc định ông chú đó dùng hành động mang tình người để chèo kéo quan hệ.

Hai ngày sau Thượng Lâm mới đến nhận việc, cô không nghĩ đến sự trùng hợp này.

Mạc Gia Kỳ trả điện thoại lại cho anh, không ngại thừa nhận: “Có chuyện đó.”

Cô đến trường sau một tuần nghỉ dưỡng, đi một bước lại thu hút một ánh mắt. Bọn họ là cười nhạo Mạc tiểu thư vì theo đuổi một người có thể làm đến như vậy, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc đứng bên ngoài buôn chuyện, nhà cô có tiền bọn họ không dám cười thẳng mặt.

Thượng Lâm đứng bên cạnh không hiểu vì sao phải mặc thường phục thay vì bộ suit đen.