Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 85: Đừng lún sâu



Túy Liên vừa nhìn đã hỏi: “Hôm qua con khóc sao?”

Mạc Gia Kỳ quay đầu sang hướng khác: “Người ta thất tình không được khóc sao?”

“An Phong từ chối con rồi?” Bà ta nhướng mày hỏi.

Mạc Gia Uy liền đập bàn, tiếng động không hề nhỏ làm hai người còn lại nhìn không chớp mắt, ông ta vừa rồi nghĩ đến diễn cảnh Thượng Lâm từ chối tình cảm của cô.

Lần chia tay vào hai năm trước Mạc Gia Kỳ toàn trốn vào phòng để khóc, Mạc Gia Uy nào biết cô con gái của mình cũng có tình cảm với người ta.

Trưng ra nụ cười gượng gạo, Mạc Gia Kỳ nói: “Con muốn thử sức vào lĩnh vực diễn xuất có xem qua vài bộ phim tình cảm, nào ngờ khóc thành ra cái dạng này, chuyện đáng xấu hổ không nên nhắc đến thì hơn.”

“Hàng năm ta vẫn rót tiền vào một số công ty giải trí, con muốn tham gia cũng không có gì là khó.” Ông ta nghiêm túc đánh giá.

Túy Liên với đôi mắt sáng rực: “Con làm gì ta đều ủng hộ, vai diễn con đã chọn được chưa? Kịch bản lần trước ta nhắc đến khi đi dạo công viên chúng ta cân nhắc đổi cái mới đi, cái mà con đề ra tổng tài bá đạo gì gì đó, con và An Phong hình như rất hợp.”

Cô cười hì hì rồi cấm đầu ăn cơm, một cái cớ không nên bàn luận chuyên sâu sẽ khiến bản thân tự đào hố chôn mình.

An Phong như thường lệ đón cô đi làm, hắn vừa lái xe vừa hỏi: “Buổi chụp ảnh thuận lợi chứ?”

Mạc Gia Kỳ cảm thấy tội lỗi dâng trào, giọng nói trở nên nhỏ xíu: “Thuận lợi, anh ngủ không đủ giấc sao?”

Vị giám đốc lạnh lùng nào đó đã xuất hiện quầng thâm mắt, hắn tự hạ đi mười phần trăm sự nghiêm túc và hai mươi phần trăm độ lạnh lùng, khác gì con gấu trúc?

An Phong mệt mỏi đáp: “Bất an, không thể chợp mắt.”

“À.”

Đến công ty bước chân hắn vội vã, trên đường lái xe cô đã thấy đối phương ngáp liên tục, có thể nhìn ra hiện tại không thể chống đỡ nữa rồi, Mạc Gia Kỳ muốn biết nguyên nhân nhưng lại không hỏi.

An Phong tuy mệt mỏi nhưng vẫn chờ cô bước vào thang máy, bước chân của đối phương quá nhanh khiến Mạc Gia Kỳ bị tuột lại phía sau, bản thân chẳng cố ý đi rề rà.

Cô lại nhận ra thêm một điểm, có vẻ khá muộn màng. Đời trước khi có sự xuất hiện của Lạc Lạc bước chân của hắn rất vững chắc như muốn đợi người phía sau cùng đi, còn khi có hai người cước bộ khỏi phải bàn đến, đi có khác gì chạy. Con người cô đời trước không lắp não vào để suy xét vấn đề mới để bọn họ qua mặt, trở thành một kẻ ngốc chỉ biết cười nói rồi vung tiền như rác.

Thang máy khép lại, An Phong hạ giọng hỏi: “Cô đang suy nghĩ?”

“Bởi vì tôi là người, con người mới cần suy nghĩ.” Mạc Gia Kỳ lạnh giọng.

Cô vì mải mê chìm đắm trong dòng chảy mà quên mất An Phong trước mắt tốt bao nhiêu, cách nói này hình như khiến hắn chịu tổn thương.

Vào đến phòng làm việc An Phong ngồi ngay ngắn vào bàn làm việc, Mạc Gia Kỳ tiến lại gần có ý định thăm dò.

Hắn đột nhiên hỏi: “Cô cứ làm như thường lệ, có chỗ nào không hiểu?”

Cô phớt lờ, nhìn vào đóng văn bản hắn vừa mới lôi ra: “Công việc của anh có nhiều lắm không?”

“Không nhiều, chỉ cần xem qua.”

“Có thể giao cho thư ký không?” Mạc Gia Kỳ nhướng mày hỏi.

Hắn dùng đôi mắt thâm quầng nhìn cô đáp lời: “Có thể nhưng tôi không yên tâm.”

Mạc Gia Kỳ nghe thấy đáp án tốt liền nắm lấy cổ tay hắn dùng một lực không mạnh không nhẹ kéo người vào phòng nghỉ ngơi riêng.

Cô đánh bạo nói: “Anh ngủ một chút thôi, công việc tôi sẽ nói với thư ký.”



An Phong nhẹ nhàng gỡ tay Mạc Gia Kỳ, ý định muốn ra khỏi căn phòng này.

“Anh như thế sẽ khiến tôi đau lòng.” Lời này đột nhiên thoát ra khỏi miệng.

Cô vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là lo lắng đó không phải là thích anh mới như vậy.”

“Tôi hiểu.” Hắn chớp mắt nói tiếp “Tôi biết, cũng đã nhìn thấy.”

An Phong đêm hôm đó nhìn rất rõ cô và Thượng Lâm ôm lấy nhau, cảnh tượng hai người hôn nhau hắn phải quay mặt đi khi mới bắt đầu, thật biết cách làm hắn đau khổ. Bọn họ có thể lựa chọn địa điểm thích hợp hơn một chút, nơi nào có hắn thì đừng hôn có được không?

Mạc Gia Kỳ vẫn chưa hiểu câu nói đó, cố chấp níu hắn lại.

Mùi nước hoa thân thuộc khiến An Phong bị đánh bại, hắn thở ra một hơi, cởi áo vest chỉ chừa lại mỗi chiếc áo sơ mi đen, cà vạt được treo lên đúng vị trí. An Phong ngồi xuống giường, cô lại lon ton đi chỉnh điều hòa, chọn mức nhiệt độ dễ chịu.

Mắt thấy Mạc Gia Kỳ sắp rời đi, hắn chưa nghĩ đã gọi: “Gia Kỳ.”

Cô quay đầu đầy khó hiểu, nhanh chóng giải thích: “Tôi đi bàn giao lại cho thư ký, cũng sẽ nghiêm túc hoàn thành công việc của mình.”

“Có thể ở lại, đợi tôi ngủ rồi rời đi không?” An Phong nhìn cô với ánh mắt van xin.

Mạc Gia Kỳ gật đầu: “Được, anh đừng trừ lương thì đều được.”

Hắn phì cười rồi yên tâm nằm xuống, cô quay lại ngồi ở ghế sofa, tay tiện thể lấy một cuốn sách của người đang nằm ngủ như chết. Quyển sách dày cồm toàn nói về những thứ khô khan, cô không có hứng thứ nhưng để giết thời gian thì tạm chấp nhận.

Mùi nước hoa lan tỏa khắp căn phòng như liều thuốc an thần giúp hắn ngủ sâu hơn, ngủ mà quên mất công việc cần phải làm, quên tất cả muộn phiền đeo báo những ngày nay.

Qua giờ tan làm được một lúc, quyển sách trên tay Mạc Gia Kỳ đọc gần một nửa An Phong mới tỉnh dậy, hắn nhìn đến chỗ cô đang ngồi sau đó im lặng đi vào nhà vệ sinh.

Mạc Gia Kỳ ra ngoài phòng làm việc trước, thu dọn một số đồ.

Đợi hắn cùng nhau về nhà.

An Phong mở cửa xe giúp cô, rồi rời khỏi công ty.

Trên đường về, cô đột nhiên hỏi: “Một người bạn của tôi bị một người bạn khác chặn, anh nói vì sao?”

“Cô có làm sai gì không?” Hắn thẳng thắn hỏi.

“Không, một thời gian không gặp tôi có thể làm gì sai được chứ?”

“Thượng Lâm chặn sao?”

Mạc Gia Kỳ lắc đầu: “Nguyệt Nhi.”

“Vậy thì điện Hàn Nhiên, hỏi rõ sẽ tốt hơn.”

Cô nhanh chóng gọi cho Hàn Nhiên, vừa kết nối đã nghe thấy chất giọng chứa đầy tội lỗi của cậu ta.

“Ha ha, tôi hôm qua không có cố ý đâu. Nguyệt Nhi vẫn còn ngủ để tôi mở chặn cho cô.”

“Vậy là bác sĩ Hàn lấy điện thoại của chị ấy…” Mặc Gia Kỳ như không muốn tin mà nói tiếp “Chặn tôi?”

Hôm qua hai người bọn họ hiếm khi có thời gian dành cho nhau, công việc của Nguyệt Nhi làm cho phía cảnh sát đã hoàn thành hiện tại có thể nghỉ ngơi, bọn họ đang làm chuyện người lớn Mạc Gia Kỳ lại chẳng biết mà gây cản trở, Hàn Nhiên dứt khoát chặn luôn.

“Khi nào chị ấy dậy, nhờ bác sĩ Hàn nhắn lại, tôi đang có chuyện cần chị ấy giúp đỡ.”

“Tôi sẽ nói, tạm biệt.”



Ngắt máy một lúc, Mạc Gia Kỳ vẫn chưa tin lần đầu tiên mình bị chặn mà chưa rõ lý do là gì, còn không phải chính chủ làm việc đó.

An Phong tập trung lái xe, lạnh nhạt hỏi: “Cô có việc gì, có thể nhờ tôi.”

“Ngoài sức của anh rồi, chuyện này nhờ chị Nguyệt Nhi có lẽ hợp hơn.”

Mạc Gia Kỳ cau mày, chuyện trong quá khứ rất khó để biết toàn bộ. Nhờ Nguyệt Nhi lần này giữ chẳng bao nhiêu hi vọng sẽ có kết quả nhưng cứ thử còn hơn ngày đêm đoán mò, hại bản thân ray rứt một khoảng thời gian.

Hắn nhìn cô bước vào nhà, sau đó mới rời đi.

An Phong trở về lòng giam của mình, vẫn còn may có vài con mèo bầu bạn, nhìn bọn chúng rải rác khắp nhà, đó chính là niềm an ủi cuối cùng. Mà thứ này chính là cô nhờ hắn chăm sóc, đương nhiên hắn sẽ chăm sóc tốt.

Buổi tối ngày hôm đó Nguyệt Nhi chủ động liên lạc, Mạc Gia Kỳ một lần gửi hai tấm ảnh của mẹ cô rồi của Viễn Hạ Miên, cuối cùng là Doãn Hiếu.

Chị ta xem đến hoa cả mắt, chất vấn: “Cô rảnh rỗi ngồi sửa ảnh đúng không?”

“Thật sự là ba người, hai trong ba đã chết rồi.” Mạc Gia Kỳ bình tĩnh giải thích.

“Cô muốn tìm hiểu chuyện gì, đừng nói xác định huyết thống với người đã chết?” Nguyệt Nhi có dự cảm chẳng lành.

“Đúng vậy, tôi muốn biết họ có quan hệ gì không?”

Chị ta bức xúc: “Cũng đâu có liên quan đến cô?”

Nguyệt Nhi vừa nói dứt câu đã nhận ra điều gì không đúng, tấm ảnh của Doãn Hiếu sao lại giống với ông trùm buôn bán ma túy mà bên phía cảnh sát ngày đêm đề phòng, chứng cứ tóm cổ hắn cũng đã được thu thập đầy đủ, kế hoạch bắt giữ cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Mạc Gia Kỳ hiện tại muốn làm gì đây?

“Viễn Hạ Nghiên là mẹ của tôi, Viễn Hạ Miên là dì của tôi cũng là người đã hiến mắt.”

Cô nói ra câu này Nguyệt Nhi có ngu cũng hiểu cô muốn làm gì rồi.

Chị ta hít sâu một hơi: “Xin lỗi, chuyện này tôi từ chối.”

“Chuyện đúng là kỳ lạ, còn kỳ lạ hơn khi tôi và Doãn Hiếu cùng nhóm máu.”

“Cô nói chắc như hai người có quan hệ nhỉ?” Nguyệt Nhi mỉa mai.

Chị ta chỉ mong Mạc Gia Kỳ dẹp bỏ cái suy nghĩ này, Doãn Hiếu đã không còn đường cứu nữa rồi, cảnh sát trưởng còn có Thượng Lâm người mà ai cũng nhìn ra cô có tình ý. Nguyệt Nhi càng nghĩ càng thấy trái đất này sắp ngừng quay, bên ngoài mạnh miệng tay cầm điện thoại đã khẽ run rẩy.

Chị ta châm chọc nói tiếp: “Người giống người cô chưa nhìn thấy bao giờ sao? Chỉ có thêm một sự trùng hợp là cùng nhóm máu mà thôi.”

Bằng những chứng cứ Mạc Gia Kỳ đưa ra kẻ ngốc cũng có thể đoán được, nếu thật sự không có quan hệ thì đúng như lời chị ta nói là trùng hợp trong trùng hợp.

Mạc Gia Kỳ thấy khó còn không biết lui vẫn cứ cố chấp: “Một đứa trẻ mất trí nhớ đến người thân đứng trước mặt còn không nhận ra thì đau khổ đến nhường nào, tôi cần được biết.”

Nguyệt Nhi bị câu nói làm cho lung lay ý định, chuyện cô được nhận nuôi chị ta động tay động chân một chút là biết.

“Chuyện này sẽ làm cô rất khó xử, tốt nhất đừng tìm hiểu sâu.” Chị ta dồn hết sự nghiêm túc của mình vào câu nói.

Mạc Gia Kỳ nghe không hiểu câu nói của đối phương, cô hụt hẫng nói: “Nếu chị không giúp, vậy tôi đành nhờ người khác.”

Nguyệt Nhi cảm nhận được một tia bi thương, lập tức nói: “Tôi sẽ tìm hiểu thử, mong rằng cô và Doãn Hiếu không có mối quan hệ nào.”

Mạc Gia Kỳ tắt máy đi đến gần cửa sổ, cô có chỗ tò mò rốt cuộc mọi người có ác cảm gì với Doãn Hiếu? Ai cũng nhìn nhận con người hắn không tốt, hắn lại đối xử với cô rất ân cần, thực sự là một người anh trai tốt.