Búp Bê Của Đế Thiếu

Chương 1: Búp bê là món quà



Tiếng nhạc sập sình trong căn phòng mờ ảo. Khắc Cát Diệp nhấp một ngụm rượu vang. Cô khẽ nhăn mặt vì vị đắng chát nơi đầu lưỡi.

Đôi mắt xanh thẳm tựa hồ dại dương lờ đờ khép lại rồi mở ra, long lanh ẩn hiện sau hàng mi cong.

Tự nhiên Khắc Cát Diệp bật cười. Một nụ cười kiều diễm mà chua chát. Khắc Cát Diệp đang cười chính bản thân, cười cho số phận cay đắng của mình.

Tại sao trong vụ tai nạn đó, người chết lại không phải là cô?

Mười chín năm tuổi đời, thì đã có tới mười ba năm phải sống trong sự kiểm soát và ghẻ lạnh. Bảo học là phải học, bảo làm là phải làm.

Thử hỏi mà xem, một đứa trẻ lớn lên trong môi trường như thế sẽ ra sao? Nó sẽ dần dần thu mình lại, răm rắp tuân theo sự sắp đặt và làm vừa lòng người khác, chỉ vì nghĩ rằng bản thân thật vô giá trị.

Tất cả những mảnh quá khứ tối tăm đó đã hoàn toàn khiến tâm hồn Khắc Cát Diệp đông cứng và lạnh ngắt như sứ từ lâu.

Búp bê không thể trở lại làm người nữa.

Nghĩ rồi, Khắc Cát Diệp đưa mắt nhìn những ả điếm rẻ tiền đang uốn éo bên đàn ông. Còn tên đàn ông kia cũng cầm thú không kém, bàn tay dâm ô vỗ mạnh vào bờ mông căng, hào phóng vung tiền xuống đất.

Chứng kiến cảnh tượng nhơ nhuốc đó, cô nhếch mép, tháo dây buộc tóc. Mái tóc bồng bềnh bung xõa lả lơi.

Búp bê cần một người chủ mới.

Ả đàn bà được sinh ra và huấn luyện chỉ để phục tùng người khác, bắt đầu từ hôm nay sẽ dấn thân vào con đường mòn như bao sugar baby mạt hạng.

Mười chín năm sống trên đời, Khắc Cát Diệp có ba nghĩa vụ chính: học hành, làm thêm kiếm tiền, và quán xuyến việc nhà. Nếu không tuân theo vòng xoay ngột ngạt đó, cô chắc chắn sẽ bị bạo hành và bỏ đói trên gác mái. Giờ đây, cô tháo bỏ lớp mặt nạ gái ngoan ấy để tập tự rẻ rúng lương tâm, vấy bẩn thân thể của chính mình.

Vốn dĩ trong một xã hội khắc nghiệt như vậy, muốn được sống yên ổn thì chỉ có hai lựa chọn: hoặc có tiền, hoặc làm con chó bám chân người có tiền.

Thứ rượu cay này cô đã quen dần sau khi uống hết một chai. Cô nhìn tất cả số tiền có trong túi, sau tang gia và ba món nợ thì chẳng còn lại bao nhiêu. Đủ sống trong một tuần chăng?

Không. Khắc Cát Diệp không quan tâm mình sẽ sống thế nào nữa. Bởi cô chưa từng có quyền để lựa chọn cách sống. Khắc Cát Diệp lảo đảo lê bước khỏi quán bar, đi thẳng đến cửa hàng thời trang để đốt tiền.

Váy body ngắn cũn cỡn, nội y ren quyến rũ, son đỏ, nước hoa nồng, mascara,... Ái chà, cô cũng ra dáng một sugar baby đấy chứ. Tuổi trăng tròn phơi phới trên từng đường cong và nước da mơn mởn của cô thiếu nữ. Thôi thì tạm chôn vùi thanh xuân tại đây vậy.

Khắc Cát Diệp bước đi lững lờ trên đôi cao gót. Cô quay lại quán bar, dịu dàng bám vai ông bầu đang tu rượu ừng ực.

Gã đàn ông già khụ kia nhìn cô với ánh mắt hau háu. Hắn vuốt râu mà xuýt xoa với người ngồi cạnh:

"Chậc chậc. Tao chưa thấy đứa nào hoàn mỹ thế này."

Tên kia xốc lại cà vạt, giọng nhè nhè, nói:

"Nhìn là biết cô em mới vào nghề. Ta chưa ăn vội. Rượu ngon phải kính Đế thiếu trước."

Rồi hai gã già bắt đầu quay qua lầm bầm bàn bạc với nhau điều gì. Sau đó, một tên mò mẫn chạm lên đùi Khắc Cát Diệp, gian xảo dụ dỗ:

"Muốn tiền phải không? Đêm nay ngoan ngoãn hầu hạ Đế thiếu, ắt sẽ được sống trong nhung lụa."

Khắc Cát Diệp cũng ậm ờ cho qua. Chủ nhân mới của cô là Đế thiếu, cô chỉ cần biết có thế. Còn người ta sẽ giày vò, chà đạp cô ra sao, cô vẫn buông xuôi và chịu đựng thôi.

Với một người đang vô vọng, mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa. Và Khắc Cát Diệp cũng như vậy, cũng bị tuổi thơ đen tối làm cho khô cằn cảm xúc.

Sau cùng, tất cả chỉ còn lại là một cô búp bê xinh đẹp bên ngoài mà trống rỗng bên trong.

Xuyên suốt quãng thời gian ngồi trên ô tô, Khắc Cát Diệp nghe loáng thoáng được vài thông tin. Hai người đang đưa cô đi là giám đốc Hoắc Duy Anh và Hoắc Hoàng Anh. Công ty của hai tên đó tuy đã trụ lâu trên thương trường nhưng cũng không quá lớn mạnh, và để đi lên thì bọn hắn không từ mọi thủ đoạn.

Trong đó, Đế thiếu, tổng tài mới kế nhiệm tập đoàn quốc tế G.K, là Đại thiếu của Đế gia. Tuy mới bước chân vào giới kinh doanh trong vài năm gần đây nhưng đã một tay làm mưa làm gió, quyền thế ngập trời.

Đêm nay cô sẽ trở thành "món quà" kính biếu cho ngài.
— QUẢNG CÁO —