Búp Bê Của Đế Thiếu

Chương 27: Nhắm mắt lại





Đêm đầu tiên trôi qua, những ngày tiếp theo Đế Thiết Thành đều giống như thế. Công việc bận rộn cách mấy anh cũng phải tìm bằng được khoảng thời gian rảnh để được nghe giọng Cát Diệp.

Còn ở phía bên đây, ngày nào Cát Diệp cũng chỉ biết quanh quẩn bên Tùng Chi, bé con Pitbull và người làm trong Đế gia.

Cô thậm chí còn rảnh đến nỗi làm quen với đủ bốn vệ sĩ mà Đế Thiết Thành cử đến để đảm bảo an toàn cho mình.

Nhìn vào camera, Đế Thiết Thành có thể quan sát thấy chiều nào cô cũng xách theo một giỏ trà chiều lon ton đi khắp biệt thự Đế Phong, đưa bánh cho người này, tặng trà cho người kia. Vì thế nên mỗi lần Cát Diệp xuất hiện đều tỏa sáng như một nữ thần hòa bình giáng thế.

Sau khi tặng bánh, Cát Diệp mượn phòng gym của anh để rèn luyện sức khỏe. Cô chăm chỉ thực hành yoga, cardio và nhảy dây, chẳng mấy chốc đã trở nên khỏe khoắn hơn hẳn. Vóc dáng thiếu nữ cứ ngày một nảy nở như vậy, Đế Thiết Thành chỉ lo nếu mình không về kịp rất có thể sẽ để lọt cô vào tay một thằng ất ơ nào khác.

Ngày thứ năm kể từ khi anh xa nhà.

Cát Diệp vẫn ở lại căn hộ của Tùng Chi. Tối nay hai cô gái có chút lười biếng, mặc đồ ngủ đi bộ đến cửa hàng tiện lợi ăn mì cho qua bữa.

Ánh đèn đường mập mờ nhuộm vàng con phố vắng. Các vệ sĩ đang trong đợt thay ca nên tạm thời không có mặt. Không gian của mùa hạ về tối đã tĩnh lặng, lại càng thêm tĩnh lặng hơn. Ngoài tiếng bọn họ trò chuyện vui vẻ thì chỉ thấy vài âm thanh đi lại của xe cộ trên đường lớn gần đó, và mấy tiếng bước chân loạt xoạt phía sau...

Tiếng bước chân?

Tùng Chi theo bản năng của cảnh sát ngoái đầu lại nhìn.

Không thấy ai cả.

Nhưng cứ chờ cho đến lúc hai cô quay lưng đi tiếp, thì đâu đó lại phát ra vài động tĩnh nhỏ, âm thầm, lặng lẽ, bí ẩn.

Tùng Chi giật tay áo của Cát Diệp, bất ngờ kéo cô bạn chạy thật nhanh ra khỏi con phố vắng. Hai bóng người phía sau cũng xuất đầu lộ diện khỏi đêm tối, kịch liệt đuổi theo sau.

Bụi bặm dưới đường tung lên mù mịt theo từng sải chân. Cát Diệp và Tùng Chi gấp rút tháo chạy, không có cả thời gian để quay lại nhìn mặt ba kẻ kia. Các cô cứ cuống cuồng như thế, tim đập thình thịch, tuy không quá hoảng loạn nhưng buộc phải dùng kế chuồn vì không ai mang theo vũ khí tự vệ bên mình.

Những tưởng sắp cắt đuôi được chúng, thì đột nhiên có một chiếc xe tải cỡ nhỏ từ ngã ba lao tới, tạt đầu hai cô gái. Bị chặn đường, Cát Diệp và Tùng Chi phải dừng chân gấp. Bốn cánh tay thô ráp đuổi kịp, tóm chặt lấy gáy, và dí cái khăn rách tẩm thuốc mê vào mũi khiến cho cả hai ngất lịm đi trước khi kịp hô hào kêu cứu.

Mi mắt Cát Diệp dần dần khép lại. Trong chút mơ hồ cuối cùng, cô không sợ mình bị cưỡng hiếp, mổ lấy tạng, hay bán qua biên giới, cô chỉ sợ mắt nhắm lại rồi sẽ không còn mở ra được nữa, sẽ vĩnh viễn không còn được nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa.

"Đế..."

Bóng tối choán lấy tâm trí Cát Diệp.

Không biết sau bao lâu, khi thuốc hết tác dụng, đôi mắt nai mới từ từ mở lại. Nhưng đây không phải mắt của Cát Diệp, mà là mắt của Tùng Chi. Cô thấy mình đang ngồi trong một toa tàu cũ, lưng tựa vào góc tàu lành lạnh.

Bốn bề xung quanh là bức vách ngột ngạt, chỉ có một lối thoát duy nhất là cánh cửa lớn để mở cách đó chừng vài mét. Nếu vùng chạy khỏi đây, cô sẽ phải băng qua cả một khu đất trống rộng lớn để có thể đặt chân đến đường cao tốc.

Tay đã bị trói chặt, toàn thân vì vừa khỏi cơn mê nên vẫn ê ẩm mất sức. Cát Diệp có vẻ bị đánh liều thuốc nặng hơn, đang còn mê man gục đầu vào vai cô.

Từ phía ngoài, có một đám người từ tù bước vào trong. Thân ảnh kẻ cầm đầu cao lớn và thần bí, ánh trăng rọi xuống, in cái bóng đen nguy hiểm của hắn xuống mặt sàn hoen gỉ.

Hắn tiến lại gần cùng với một vài kẻ tùy tùng lực lưỡng. Chiếc áo vest đen thanh lịch ẩn hiện trong bóng tối mập mờ.

Hắn cất giọng, một chất giọng hơi khàn nhưng vẫn còn trẻ tuổi:

"Đồ chơi của sát nhân, thì ra lại chỉ tầm thường đến vậy."

"Mày là ai?" Tùng Chi cắn môi lườm hắn đến cháy đồng tử.

"Đứng lên đi, có chuyện cần trao đổi với cô." hắn nhìn vào mặt đồng hồ bạc trên cổ tay, bỏ ngoài tai lời tra hỏi.

Tùng Chi nhếch mép:

"Tao sẽ không đi đâu hết."

Thái độ gan lì và bất cần này khiến hắn thích thú rút ra một viên đạn đồng từ túi quần âu.

"Chỉ còn một cơ hội thôi, từ giờ cho đến lúc tôi nạp đạn xong thì cô có thể suy xét lại."

Cạch.

Tiếng báng súng kéo chốt an toàn lạnh lẽo vang lên.

"Bằng không, bạn của cô sẽ được ăn trọn viên kẹo đồng vào đầu."