Cái gì mà thiếu phu nhân thực sự? Cát Diệp cho rằng anh sẽ cưới một người phụ nữ khác làm vợ, và cô đã sẵn lòng để an phận lùi về phía sau, đơn phương trung thành, mù quáng vì anh sao?
"Em quá tàn nhẫn. Em còn muốn hành hạ trái tim tôi tới bao giờ, hả búp bê..." chất giọng chua xót tột cùng, Đế Thiết Thành run run trừng mắt.
Rồi anh quay gót rảo bước đi, bỏ lại cô chơ vơ quỳ dưới mặt sàn lành lạnh. Đế Thiết Thành chạy khỏi nhà thờ, chạy trên những lề đường trống trải, về phía chân trời đang dần nhuốm màu hoàng hôn đỏ lựng.
Đế Thiết Thành ôm trái tim rỉ máu tháo chạy khỏi mối tình say mê mà vô hồi kết. Anh muốn trốn khỏi sự thật rằng: cô không hề yêu anh, như một trung khuyển không được phép vượt quá giới hạn với chủ nhân của mình.
Một kẻ như anh, kẻ quyền lực nhất, sẽ mãi là kẻ cô độc nhất.
Đây là lần thứ hai tấm lòng vô tư trao đi để rồi bị lạnh lùng vứt trả, Đế Thiết Thành thất vọng hoàn toàn.
Một đoạn băng kí ức chầm chậm tua lại trong tâm trí anh...
Ba giờ đêm, trong căn phòng sang trọng tĩnh mịch. Một bóng đen chầm chậm trèo vào từ cửa sổ ban công, thân thủ chuyển động tinh khéo đến không để lộ tiếng động, cứ thế tiến lại gần chiếc giường lớn nơi có thiếu gia họ Đế đang say ngủ.
Một sợi dây thừng thô ráp lăm lăm kề sát vào cổ Đế thiếu, chỉ còn vài giây an tĩnh trước khi sợi dây ấy siết chặt lấy hơi thở của anh.
Lạnh lùng nhìn đôi mắt nhắm nghiền, bóng đen lập tức động thủ, căng dây ra chực thắt cổ người. Và trong phút chốc, Đế Thiết Thành cũng bất ngờ bật dậy, phản xạ đủ nhanh khiến mình thoát khỏi tình thế nguy hiểm. Anh túm lấy dây thừng, kéo bóng đen kia lại rồi một cú thúc tì thẳng lên phần xương ức hắn.
Bóng đen trợn mắt nén cơn đau, gồng người giằng co hòng chiếm thế thượng phong. Cả hai lao vào đấm đá, gạt chân, bẻ khớp, võ nghệ căn bản là ngang tầm nên khó mà phân thắng bại.
Và đột nhiên đang nguy cấp, Đế Thiết Thành gạt bỏ phòng thủ, thả lỏng cho bóng đen bóp cổ ép mình vào tường. Căn phòng tranh tối tranh sáng, ánh trăng mập mờ chiếu vào khiến gương mặt hắn dần lộ diện.
Hắn không quan tâm, rút ra một con dao đã cất giấu cẩn thận. Lưỡi dao lóe lên sát khí rờn rợn, Đế Thiết Thành nhếch môi cười nhạt:
"Trần Khánh? Chẳng phải bây giờ cậu đang trên đường làm thủ tục nhập tù sao?"
"Ừ, nhưng tôi đào tẩu rồi. Trước khi chôn thân trong cái chuồng sắt đấy, tôi phải làm điều tôi cần làm."
"Là giết tôi?" anh nhìn nam nhân trạc tuổi đang chuẩn bị sát hại mình, thái độ có chút cay đắng.
"Cậu biết rõ mà. Kẻ giết người thực sự là cậu, Đế Thiết Thành, và tôi cần báo thù cho cha tôi!" Trần Khánh gào lên, rồi nhấn lưỡi dao lên da anh.
Đúng lúc này, cảnh sát cũng kịp thời phá cửa ập vào, khống chế kẻ tội nhân điên cuồng. Đế Thiết Thành vẫn đứng đó, không có thêm bất kì phản ứng nào, anh đứng trong góc phòng tối và dõi theo cảnh Trần Khánh bị còng tay giải về trụ sở. Mãi cho đến khi ban đêm lại trả về không gian tĩnh lặng, Đế Thiết Thành mới vô thức sờ lên cổ, thấy bàn tay mình bê bết máu đỏ.
Anh tự băng bó lại vết cắt, may rằng không sâu. Nhưng trái tim anh đã bị cứa một vết rất sâu, sâu đến nỗi chẳng thể lành lại nữa.
Người Đế Thiết Thành từng coi là tri kỉ, giờ thì phản bội anh thế này đây.
Quay trở về thực tại, Đế Thiết Thành thấy mình hiện đã chạy tới chân tháp Eiffel. Và giờ trái tim anh lại hứng chịu thêm một vết cứa nữa từ Cát Diệp.
Từ phía sau, Cát Diệp đang đuổi theo anh. Cô thấy anh cứ chạy mãi về phương trời tà, như thể chỉ cách nhau trong gang tấc mà không bao giờ chạm tới được nữa. Và rồi anh tan biến khỏi cuộc đời cô.
Cát Diệp hồng hộc thở, tay với ra như muốn níu kéo sợi tơ duyên cuối cùng. Thế mà sợi dây mỏng manh lại tuột khỏi tay cô, khiến cho bóng anh cứ thế xa dần...
"Đế Thiết Thành!" cô bất ngờ gào thét gọi anh.
Đây là lần đầu tiên cô dám cả gan vi phạm phép tắc, gọi thẳng cả họ và tên của chủ nhân.
Đế Thiết Thành quả thật dừng chân lại, cái bóng lớn cô độc in dưới mặt đất.
Cát Diệp sải bước tiến đến, và giọng cô ngân vang hết mức:
"Em sẽ không chạy trốn cảm xúc của mình nữa. Vậy nên anh cũng không được phép chạy trốn khỏi em!"
Đế Thiết Thành không quay đầu, anh im lặng.
"Nghe cho rõ đây, thưa ngài Đế." Cát Diệp vừa hổn hển vừa nói thật to.
Dưới chân tháp Eiffel lãng mạn, trong ánh tà dương rực hồng, và từng khắc từng giây đã ngưng đọng lại, người thiếu nữ hét lớn với nam nhân kia: