Cát Diệp xúc động nhướn người về phía Đế Thiết Thành và nghiêng đầu hôn nhẹ lên má anh.
"Anh đáng yêu thật đấy." cô phì cười.
"Thế thì mau lại đây và "yêu" tôi đi nào." Anh nhắm mắt, ngả lưng xuống tấm thảm mềm như đang chờ đợi điều gì.
Cát Diệp hiểu ý, bèn nằm xuống cạnh bên và choàng tay ôm lấy tấm thân săn chắc. Gió thổi dìu dịu, nắng cũng dần nhạt màu. Cả hai cuộn tròn vào nhau và cùng ngủ một giấc yên bình.
Đầu giờ chiều, Đế Thiết Thành thu dọn đồ đạc, đưa Cát Diệp lên xe để trở về thành phố. Được nửa chuyến đi, cô nói có chút thèm đồ ngọt, anh bèn đánh lái đến một hàng bánh nổi tiếng gần đó.
"Em có muốn vào chọn bánh không?" anh hỏi.
"Ưm!" cô hăng hái gật đầu.
Cùng lúc này, ở nhà thờ lớn phía bên kia đường, chợt có những tiếng hò reo giòn rã vang lên. Cánh cửa lớn bật mở kèm theo tràng pháo ruy băng lấp lánh, và từ bên trong, một cặp cô dâu chú rể hạnh phúc bước ra.
Họ tay trong tay ngồi lên xe hoa để rời lễ đường và trở về mái nhà chung giữa bao lời chúc phúc nồng nhiệt.
Chứng kiến cảnh tượng tuyệt đẹp ấy, đôi mắt Cát Diệp sáng bừng lên một tia ngưỡng mộ. Thì ra kết hôn chính là như thế, là ngày mà tình yêu chính thức kết thành sợi tơ duyên vĩnh cửu đến tận lúc đầu bạc răng long, là ngày mà người phụ nữ được khoác lên mình bộ váy cưới trong mộng và kiêu hãnh sánh bước bên người đàn ông của đời mình. Thật tuyệt vời làm sao!
Toàn bộ biểu cảm ngẩn ngơ hiện diện trên gương mặt Cát Diệp đó đều thu trọn vào tầm mắt Đế Thiết Thành. Anh lặng lẽ quan sát cô, dáng vẻ thì vô cùng điềm đạm nhưng trong lòng thật ra lại đang bừng bừng nôn nóng.
"Tôi nhất định sẽ không để em phải chịu thiệt thòi." Đế Thiết Thành tự nhủ thầm.
Tuy nhiên không vội nói ra lời ấy, anh chỉ mỉm cười với cô:
"Đi thôi em."
Cát Diệp bừng tỉnh, bối rối gật gù rồi theo anh vào tiệm mua vài chiếc bánh ngọt lót dạ.
...oOo...
Mấy tuần nay Đế Thiết Thành bận rộn hơn bao nhiêu.
Anh không còn cùng Cát Diệp thức dậy mỗi sáng, luôn dùng bữa rất nhanh và đi làm từ sớm. Hết vận hành tập đoàn lại gặp đối tác triền miên, thế nên anh thường về muộn, có hôm không ăn tối, có hôm để cô phải chờ cơm.
Mùa xuân đang ở độ rực rỡ nhất. Vậy mà Cát Diệp lại phải một mình tận hưởng sự rực rỡ này.
"Tôi đi công tác bốn ngày rồi về. Em ở nhà ngoan, nhớ giữ gìn sức khỏe." Đế Thiết thành thoáng để lộ vẻ mệt mỏi, xoa đầu cô thay lời tạm biệt.
Cát Diệp cúi gằm mặt không đáp. Đôi mắt cô khẽ nheo lại, bờ mi rủ xuống, ngân ngấn trong đó một nỗi phiền muộn khó nói.
Đế Thiết Thành không thể không để ý biểu hiện khác lạ ấy. Anh thở dài, khom lưng xuống để môi mình ngang tầm với tai cô.
"Xin lỗi bảo bối. Dạo này khối lượng công việc chồng chất khiến tôi không còn nhiều thời gian cho em như trước. Đã để em phải tủi thân mất rồi..."
Thấy cô còn im lặng, anh dịu dàng cam đoan:
"Thế này nhé. Tôi sẽ xử lí tất cả nhanh nhất có thể, sau đó thì quay lại bù đắp cho em gấp đôi. Được chứ?"
Cát Diệp lắc đầu nguầy nguậy. Cô ngước lên nhìn anh, tay bấu chặt vạt váy, run run nói:
"Không... Em không buồn vì điều này. Em buồn vì thấy Đế thiếu bận rộn đến quên cả bản thân. Nhìn anh đi sớm về muộn, mắt uể oải, vai trĩu nặng, em...em xót lắm..."
Lời thú nhận nhỏ nhẹ khiến trái tim Đế Thiết Thành run lên lẩy bẩy. Anh lấy tay che đi khuôn miệng đang đông cứng của mình, cảm nhận được rõ toàn thân dần dần nóng lên như tan chảy vì hơi ấm tình yêu.
Nữ nhân xung quanh Đế Thiết Thành thì rất nhiều, mà không ai là không tìm đến anh vì thèm khát tiền tài, danh vọng hay sắc dục. Vậy nên chỉ có mình Cát Diệp thôi, riêng mình cô, người duy nhất thật lòng thương anh bằng tấm chân tình trong trắng, mới là người xứng đáng để anh gắn bó suốt một đời dài.
Ôm chầm lấy thân ảnh nhỏ bé của cô búp bê, Đế Thiết Thành nghẹn ngào:
"Em yêu tôi nhiều như vậy, sao tôi nỡ rời đi đây."
"Nhưng hẳn chuyến công tác này quan trọng lắm. Đế thiếu hãy yên tâm, em hiểu được trọng trách anh phải gánh vác mà. Chỉ là mong anh đừng tham công tiếc việc rồi vất vả quá sức."
"So với sự nghiệp thì bảo bối quan trọng hơn nhiều."
Cát Diệp cười trừ, mới bày tỏ chút tình cảm đó mà Đế Thiết Thành đã mềm lòng rồi, quả thật là thiếu lực nghị quá.
Cô cũng vòng tay ôm lại anh, không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, anh đặt tay lên vai cô, nói:
"Em chuẩn bị đồ đi."
"Gì cơ ạ?" cô ngơ ngác hỏi lại
Hôn nhẹ lên đuôi mắt xinh xinh, anh cong môi:
"Tôi sẽ đem theo em đi công tác. Như vậy là không phải xa nhau rồi."