Tuy rằng lợi nhuận của siêu thị Tân Hoa so với các siêu thị khác có kém hơn một chút, nhưng cũng coi như có tiềm năng vì nó vẫn đang không ngừng phát triển.
Ngày ngày bận bù đầu a.
Hàng ngày, nàng vẫn để ý tình huống bên nhà họ Đường, nhìn thấy tình hình của Đường Dục có vẻ không tốt lắm, cũng cảm thấy yên tâm nhiều.
Đường Dục bây giờ đang bị thị phi quấn thân, Đầu tiên là tin đồn loạn luân với con gái nuôi của mình, còn là trẻ vị thành niên nữa. Loại tin tức bát quái này luôn có sức hấp dẫn trí mạng với đại đa số mọi người, cũng là tin tức khiến họ vô cùng quan tâm, nghe ngóng, hóng hớt.
Tình cảnh của Đường Dục quả thật không được tốt.
Để xây dựng nên thanh danh tốt là không dễ dàng, nhưng muốn hủy hoại nó thì chỉ cần một giây là đủ.
Nhiệm vụ của nàng cũng coi như hoàn thành không sai biệt lắm.
Lúc này, công ty đang mở cuộc họp, Ninh Thư là người quản lý một siêu thị nên cũng có tư cách tham dự. Đây là một sự thay đổi rất lớn, vì trước đây, người của siêu thị Tân Hoa không được phép tham dự vào các cuộc họp, chứ chưa nói gì đến những quyết định quan trọng của công ty.
Ninh Thư và Ôn Nhị Muội cũng vì thế mà tránh không được thi thoảng chạm mặt nhau ở công ty, kéo theo đó là bóng gió, đá xoáy các kiểu với nhau cũng thành chuyện thường ngày ở huyện.
Ninh Thư vì vậy cũng lười đến công ty tổng, đa phần thời gian nàng chỉ ở lại văn phòng tại siêu thị Tân Hoa, toàn tâm toàn ý mà kinh doanh tốt nơi này.
Thể hiện giá trị của bản thân càng lớn, khả năng bị ông Ôn gả đi cho một tên quần là áo lụa nào đó càng nhỏ.
Nàng cũng không quên dặn thám tử tư chú ý tình hình bên nhà họ Đường, cũng như Đường Dục và Bạch Phi Phi.
Tuy nhiên không bao lâu sau, nàng liền được thám tử tư gửi đến một tin tức: Bạch Phi Phi sinh non. Cái gì? Sinh non???
Ninh Thư: Phốc, Phốc, Phốc…
Con mọe nó, Bạch Phi Phi mới mười sáu tuổi đó nha.
Các người cũng “chơi” thật luôn.
Cho rằng tuổi trẻ thì được quyền ‘cứ sai đi vì cuộc đời cho phép’ thật à.
Tình cảm này của hai người được thành lập trên tính mạng của người khác đấy, không biết hai người đêm ôm nhau mà ngủ có gặp ác mộng hay không đây.
Scandal của Đường Dục lan truyền khiến cổ phiếu nhà họ Đường lại rớt thê thảm. Làm người đứng đầu một công ty lớn mà không có hình tượng tốt đẹp, thì làm sao nhân viên cùng đối tác có thể tin phục?
Rồi cả ‘nữ chủ thích tự ngược’ Bạch Phi Phi kia nữa, nam chủ hành hạ nàng thì thôi đi, đây lại còn tự mình ngược chính mình nữa. Có lẽ bản thân Bạch Phi Phi tự cảm thấy cắn rứt lương tâm, nên tự ngược bản thân để giảm bớt cảm giác tội lỗi chăng?
Ninh Thư cũng không hiểu, tại sao Bạch Phi Phi cứ phải nhịn cơm? sức khỏe không có thì làm được cái củ cải gì.
Quay lại vấn đề công ty nhà họ Đường, trước áp lực của cổ đông, Đường Dục bị bãi chức tổng giám đốc, bên đó cũng đang tìm người có năng lực để thay thế vị trí của hắn.
Nhưng lúc này, công ty nhà họ Đường đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, ai tiếp nhận vị trí này cũng có điểm run chân.
Đường Dục sau khi bị từ chức thì càng có thời gian sung sướng mà ở cùng Bạch Phi Phi. Hậu quả là ngày ngày diễn kịch bản, em thích anh, em yêu anh, anh sẽ hành hạ trái tim em, hành hạ thể xác em, không chiếm được tim em thì phải chiếm được thể xác của em, bla blaaaa…
Ninh Thư sau mấy lần ngồi xem tin tức mà thám tử đưa tới cũng phải bảo thám tử, nếu không có tình huống gì khác thì khỏi đưa tin cho nàng, chứ ngày ngày đọc tin cẩu huyết vậy, nàng cũng cảm thấy mệt tim quá.
Bây giờ, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để thoát ly thế giới này, hơn nữa, còn cực kỳ sốt ruột trở lại nhìn xem hai viên hạt châu kia giờ ra sao rồi.
Cũng không biết 2333 thế nào nữa.
“2333, tình huống sao rồi?” Ninh Thư trong lòng thử kêu gọi 2333.
2333 không trả lời.
“Móa, 2333, ngươi chết hay chưa thế, còn sống thì hú một tiếng coi” Ninh Thư lại kêu.
Lật bàn, con mọe nó cũng không biết tình huống sao rồi.
Ninh Thư chờ, chờ và chờ mong 2333 mang nàng thoát ly thế giới này. Nàng thực sự lo lắng hệ thống không gian xảy ra vấn đề.
Ninh Thư cũng không ngồi yên chờ 2333 trả lời, mà vừa chạy lo công việc, vừa thi thoảng lại kêu gọi.
Vì siêu thị Tân Hoa ăn nên làm ra, nên Ninh Thư cũng được thơm lây, trong túi rủng rỉnh, thích mua gì thì mua, muốn đi đâu thì đi đấy, muốn ăn cái gì thì chén cái đó…
Sáng khoái!
Ông Ôn nhắc vấn đề gả chồng, Ninh Thư cũng không ý kiến gì, chỉ nói, gả thì gả thôi, siêu thị lỗ vốn vào tay con còn có lãi, xem anh nào tốt số lấy được người có số vượng phu là con đây.
Ông Ôn suy đi tính lại, sau nói là, chuyện với Đường Dục vừa mới qua chưa lâu, nàng dù sao cũng đã từng là vị hôn thê của hắn, giờ hắn đang khó khăn mà nàng lại vội vã bỏ đi kiếm mối khác, người ta sẽ đánh giá người nhà họ Ôn mình thất đức.
Ninh Thư cũng câm nín, rốt cuộc là ai nói muốn đem nàng gả chồng?
Chuyện gả chồng, coi như bỏ qua rồi.
Ninh Thư giờ chỉ lo vấn đề chính mình, chờ hoài không thấy 2333 mang nàng trở lại.
Một thời gian dài, nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng, như thế nào mà vẫn chưa gọi nàng về.
Đường Dục vùng Bạch Phi Phi bây giờ khắp nơi ném đá, nhiệm vụ khiến hai người đó thân bại danh liệt đã hoàn thành, hơn nữa ông Ôn cũng sẽ không tùy tiện gả Ôn Hàm Lôi đi rồi.
Như thế nào vẫn còn ở đây, nàng thực sự không muốn sẽ ngốc ở thế giới này cả đời đâu.
Không được a, linh hồn lực của nàng sẽ tiêu hao rất nhiều, nếu ở thế giới này chết đi, có thể linh hồn của nàng sẽ không thể trử lại hệ thống không gian nữa thì sao.
Ninh Thư càng nghĩ càng thấy sợ dần.
Càng ngày càng nóng ruột mà chờ, cuối cùng cũng nghe được thanh âm của hệ thống, có điều, đó lại không phải giọng của 2333, mà thay vào đó là một giọng không có cảm xúc của máy móc “Nhiệm vụ hoàn thành, thoát ly thế giới nhiệm vụ, tiến vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo”.
Cái gì? Tiến vào thế giới tiếp theo mà không phải về hệ thống không gian trước à? Thu hoạch nhiệm vụ ở thế giới này còn chưa xem đâu nha.
Vì sao không phải 2333, 2333 xảy ra chuyện gì? Hệ thống không gian của nàng cũng xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ 2333 không thể giải quyết vấn đề của hai viên hạt châu kia?
Ninh Thư trong đầu tràn ngập nghi vấn, cũng chưa kịp hỏi gì thì thân thể nhẹ bẫng, đầu óc hôn mê một chút, sau đó cảm giác chính mình lại bị nhét vào một cái thân thể.
Vội vàng như vậy? Cũng không để nàng thích ứng một chút.
Ninh Thư cảm giác linh hồn hoàn toàn dung hợp, mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt của nàng chính là rèm trướng hoa lệ.
Ninh Thư nhắm hai mắt lại, quyết định tiếp thu cốt truyện trước, cơ mà mà chờ mãi, chờ mãi, vẫn thấy trong đầu trống rỗng.
Ninh Thư có điểm hơi sợ rồi.
Chờ mãi, chờ hoài, chờ tiếp thu cốt truyện.
Chính là chờ hồi lâu, cũng không có tiếp thu đến cốt truyện.
Cờ lờ gờ tờ? cốt truyện đâu?
Không có cốt truyện thì chơi cái trứng a!!!
Ninh Thư trong lòng lại hướng 2333 gọi:”Cốt truyện đâu, gửi cốt truyện cho ta.”
Không có bất luận cái gì đáp lại.
Ninh Thư lúc này không phải hơi sợ, mà là sợ thật rồi, à không, sợ vãi linh hồn đến nơi rồi “cốt truyện, cốt truyện a…”
Vẫn như cũ, đáp lại nàng chỉ là sự im lặng.
Mọe nó, nàng sao lại xui xẻo như này, không có cốt truyện, cũng không có tâm nguyện của nguyên chủ, nàng làm sao mà thay nguyên chủ nghịch tập, làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ đây?
Một chút nhắc nhở cũng không có.
Ninh Thư suýt chút nữa thì tủi thân mà khóc nức nở thành tiếng rồi.
Ninh Thư bất lực mà kêu gọi hệ thống, cũng đều không có đáp lại, hồi lâu, nàng cũng từ bỏ, lục từ trí nhớ của nguyên chủ xem.
Sau đó…
Trong đầu cũng trống rỗng, ngay cả tin tức cơ bản cũng điều tra không đến.
Chẳng có lẽ nguyên chủ bị thiểu năng trí tuệ?
2333 rốt cuộc bị làm sao, sống hay chết cũng nói một câu cho người ta biết chứ, để nàng như này, lo lắng muốn chết luôn.
Một câu gợi ý có ích cũng không có sao?
Điều Ninh Thư lo lắng nhất chính là, không biết nhiệm vụ này là cái gì, không có mục tiêu, nàng không có cách hoàn thành nhiệm vụ, có phải hay không sẽ mãi mãi bị vây ở thế giới này?