Nếu thật là tàng bảo đồ, Ninh Thư quyết định sẽ đích thân đi xem cái chỗ kia, rốt cuộc là có bảo bối gì. Dù sao, chắc chắn là đồ tốt thì mấy người kia mới chấp nhắt như vậy.
Bởi vì Ninh Thư không biết nguyên chủ có tâm nguyện gì, cũng không biết chính xác mục đích lần này mình cần nghịch tập điều gì. Vậy nên, nàng chỉ còn biết cố gắng mà làm những điều tốt nhất cho nguyên chủ.
Nếu Cố Duệ phải đi, nàng chắc chắn phải bảo trụ tốt tài sản của Phương gia.
Bởi không biết Phương Lan Tâm đã gặp phải chuyện gì, đến mức đau khổ tuyệt vọng mà dâng ra linh hồn cho nàng tới nghịch tập.
Ninh Thư cũng không còn tinh thần ma tu luyện tiếp, nên dứt khoát nằm trên giường, thưởng cho mình một giấc ngủ tử tế.
Kết quả là nàng đánh một giấc đến tận sáng bảnh mắt hôm sau.
Ninh Thư mở mắt ra, đã thấy Hỷ Đào ở bên cạnh, sẵn sàng sửa sang quần áo cho nàng.
“Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi”
Ninh Thư ừ một tiếng, lười biếng mà duỗi lưng vặn vẹo cho đỡ mỏi người. Sảng khoái.
Trong lòng nàng hiện giờ đã có một sự trấn định, một cái gì đó gọi là phương hướng, tuy nàng vẫn chưa biết chắc chắn và rõ ràng, nhưng hiện tại, đồ vật nàng đã tim thấy, điều đó khiến trái tim nàng bình yên lại, chứ không phải treo giữa không trung giống mấy ngày qua.
“Tiểu thư, quần áo ngươi mặc ngày hôm qua đâu?” Hỷ Đào vừa tìm tòi vừa hỏi, Ninh Thư thì đưa tay xuống dưới gối kiểm tra túi tiền của mình.
“Ở trong bồn, đêm qua ta ngủ không thoải mái, nên đã tự mình dậy tắm qua một cái” Ninh Thư nói.
Hỷ Đào vội vàng nói:”Tiểu thư, ngươi muốn tắm rửa sao không gọi nô tỳ? trời thì lạnh như vậy, phải có thêm một chậu than để sưởi khi thắm, nếu không sẽ bị nhiễm lạnh”
“Ta chỉ tùy tiện tắm giặt một chút, cũng không có gì to tát, ngươi không cần để ý” Ninh thư phe phẩy tay.
Hỷ Đào không nói gì nữa, tập trung hầu hạ Ninh Thư mặc thêm quần áo, Ninh Thư đem túi tiền treo ở bên hông, Hỷ Đào nhìn túi tiền nói, “Tiểu thư, đổi cái túi khác đi, cái túi tiền này mầu sắc cùng quần áo không phù hợp lắm”.
“ ừ, có thể, cứ như ngươi nói đi”
Hỷ Đào giúp Ninh Thư chải đầu.
“Đơn giản thôi, lát nữa ta còn ra ngoài chạy bộ” Ninh Thư nói.
Một lúc sau, như thường lệ, Ninh Thư lại ra sân, thong thả mà chạy một vòng.
Có điều, nàng lại gặp Mạc Tuyệt Trần đang đứng trên nóc nhà tỏ vẻ ngầu lòi, lại còn tỏ vẻ cao ngạo pha chút cô đơn.
Nàng nóng mặt, diễn sâu quá rồi đấy.
Ninh Thư đưa tay đến bên hông sờ túi tiền của mình, phòng bị Mạc Tuyệt Trần.
Chỉ là nhìn thấy vạt áo đang tung bay vì bị gió thổi kia của hắn, Ninh Thư không khỏi cảm thấy lạnh thay cho cái tên điên kia, đứng ở nóc nhà hắn không thấy lạnh hay sao?
Dường như cảm thấy ánh mắt của Ninh Thư, Mạc Tuyệt Trần quay đầu lại nhìn nàng.
“Phốc…ha ha ha” Ninh Thư vừa nhìn thấy mặt Mạc Tuyệt Trần liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Khuôn mặt soái ca với làn da trắng sứ không tì vết nay đã không còn nữa, thay vào đó là một gương mặt loang lổ, chỗ trắng chỗ đỏ, hơn nữa còn sưng phù mấy chỗ, nói không ngoa thì nhìn như một đầu heo, cộng thêm bộ quần áo trắng phiêu dật xuất trần kia nữa… oa hahaha Ninh Thư gập bụng lại mà cười.
Mạc Tuyệt Trần không nói gì, lạnh nhạt nhìn Ninh Thư rồi hướng nàng bay lại, kèm theo một chiêu sắc bén đánh tới.
Ninh Thư vốn đã có ý định tìm người để thử công phu của mình sau bao ngày vất vả tu luyện, nay lại có Mạc Tuyệt Trần tự mình dâng tới trước mặt.
Mạc Tuyệt Trần thấy Ninh Thư dám cùng mình cứng đối cứng, hai con ngươi trong đôi mặt hẹp dài tuyệt đẹp không khỏi ánh lên sự khinh miệt rõ ràng.
Không ngờ Ninh Thư động tác lanh lẹ, dứt khoát, quyền cước còn mang theo kình phong, tự tin mà đấu tay đôi với Mạc Tuyệt Trần, hai người trao đổi quyền cước thêm mất lượt nữa rồi chậm dần lại thăm dò nhau.
Ninh Thư tuy rằng béo, nhưng hiện tại nàng đã linh hoạt hơn rất nhiều, lại có thể điều động khí kình từ đan điền để gia tăng sức mạnh, cộng thêm ưu thế về trọng lượng cơ thẻ, khiến Mạc Tuyệt Trần không có cách nào một kích đắc thủ.
Mạc Tuyệt Trần ngày càng kinh ngạc, bởi khi nắm tay của hẳn đấu quyền cùng Ninh Thư, không hề chiếm được ưu thế, mà ngược lại còn bị lực lượng của Ninh Thư chấn lui về sau hai bước.
Hắn bèn chuyển động thân thể, chủ động lùi lại phía sau, đưa mắt đánh giá lại Ninh Thư: “Ngươi biết võ công?”
Ninh Thư cười ngượng ngùng:”Bổn tiểu thư còn có rất nhiều sự tình mà ngươi không biết”.
Dường như bị biểu tình của Ninh Thư làm ghê tởm, Mạc Tuyệt Trần ho khan hai tiếng “Ngươi biết võ công khi nào?”
“Bổn tiểu thư không nói cho ngươi” Ninh Thư vẫn dùng âm thanh nhẹ nhàng, ôn nhu để trả lời hắn.
Mạc Tuyệt Trần:…
“Trước đây ta chỉ cảm thấy ngươi mập mạp, bây giờ còn thêm ghê tởm..” Mạc Tuyệt Trần dứt khoát không nhìn Ninh Thư nữa “Lão hồ ly rốt cuộc muốn chơi trò gì?”.
“Ngươi nói ai lão hồ ly?” Ninh Thư mặt lạnh te nhìn Mạc Tuyệt Trần.
“Ta nói cha ngươi chính là Lão hồ ly”
“Mạc Tuyệt Trần, tiếp ta một chưởng” Ninh Thư trông giống như một quả bóng cao su bắn lên, lao đến chỗ hắn.
Mạc Tuyệt Trần lóe lên, thân hình lách qua, né được công kích của Ninh Thư, Hắn quả thực không dám tiếp một đòn này của nàng, vì hắn vừa phát hiện ra, mập mạp này khí lực rất lớn, đầu hắn còn chưa đến mức bị nước vào mà đi đối cứng với một đầu trâu rừng kia.
“Lấy giải dược ra cho ta” Mạc Tuyệt Trần chìa tay ra trước Ninh Thư “Đừng tưởng rằng bổn tọa không biết ngươi hạ độc”.
Ninh Thư lắc đầu:”Không hạ độc, ta đã nói rồi, thuốc bột kia là để làm mặt nạ đắp mặt, là da ngươi không tốt, đen đủi bị kích ứng mà thôi”
Mạc Tuyệt Trần nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Ngươi dám tự mình đắp đám thước cao đó lên mặt một lớp, bổn tọa sẽ tin lời ngươi”.
Ninh Thư:”Cố Duệ không phải cũng đã nói, là do ngươi bị nóng trong, thanh nhiệt giải độc liền tốt rồi”
…
“Được rồi, ta nói cho ngươi biết, ta có hạ một chút hỏa dược, tuy nhiên, ngươi phải nói cho ta biết, cái đồ vật ngươi vẫn luôn đòi ta lấy, nó rốt cuộc là cái thứ đồ gì?”
Ninh Thư đổi giọng thăm dò, nàng muốn hỏi thử một chút, xem cái đồ vật kia có phải hay không chính là một tấm tàng bảo đồ.
“À..ờ, cái kia, chúng ta vào trong đình rồi nói” Ninh Thư nhìn Mạc Tuyệt Trần trìu mến “Ta mời ngươi ăn điểm tâm”.
Mạc Tuyệt Trần hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn quay người đi trước vào trong đình viện.
Ninh Thư đi theo phía sau hắn.
“Cha ngươi không đem đồ vật cho người?” Mạc Tuyệt Trần nhìn Ninh Thư hỏi.
“Móa, ngươi hỏi ta bao nhiêu lần rồi, ta cũng đã trả lời ngươi, đáp án vẫn như vậy, cha ta không có đem đồ vật gì cho ta và ta cũng không biết cái đồ vật mà ngươi nói nó là cái quỷ gì”. Ninh Thư lại trợn trắng mắt.
“300 năm trước…”
Ninh Thư: →_→
Cái đệ*,
Muốn bắt đầu kể truyện xưa, cốt truyện huyền huyễn?
“300 năm trước sao?”
“Ai cho phép ngươi cắt ngang bổn tọa nói chuyện? Ngươi có biết cái bộ dáng này của ngươi, nếu trong đại giáo sẽ bị mổ bụng moi ruột lôi ra ngoài không?”
“Ruột lôi ra ngoài?? ăn thuốc xổ sao?”
“Mập mạp chết tiệt, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của bổn tọa, ta muốn giết ngươi cùng dễ dàng bóp chết một con kiến không khác gì nhau đâu, dưới bổn tọa còn cón hơn vạn giáo chúng nữa” Mạc Tuyệt Trần nghiến răng nghiến lợi nói, khiến cho những đốm đỏ và sưng trên mặt càng hiển hiện rõ ràng.
Ninh Thư bĩu môi, “Oai phong gớm, còn không phải bị người ta đánh cho chạy như chó, trốn trong phòng ta, còn không biết xấu hổ khoe khoang trước mặt ta?”
Lịch sử đen tối của hắn bị Ninh Thư nắm được… quá cay rồi.
“Phương Lan Tâm” Mạc Tuyệt Trần một chưởng chụp lên trên bàn đá, đem chiếc bàn chấn thành hai nữa, tí nữa thì đổ đè vào chân Ninh Thư.
Ninh Thư nhanh nhẹn tránh luo, cầm một nửa bàn đá giơ lên thủ thế:”Tới nha, có bản lĩnh cầm nửa kia lao đến đây”.
Gân xanh trên trán Mạc Tuyệt Trần nhảy nhảy lên vài cái, hắn ngồi xuống ghế, hít một hơi thật sâu rồi nói lên tiếng:”Chúng ta nói đến đâu rồi?”
Ninh Thư buông nửa chiếc bàn xuống, nhắc:”300 năm trước.”
“Đúng vậy, 300 năm trước, Già quốc dựa vào một đoàn quân hình người, nhưng lại như quái vật vì không biết đau đớn, không biết mệt mỏi, giết không chết.. mà đánh hạ được mảnh giang sơn này.”
Già quốc. Cố Duệ chính là Già quốc hoàng tử, chỉ là Già quốc bây giờ đã không còn nữa.
“Không biết đau đớn, không biết mệt mỏi là cái thứ gì?” Ninh Thư hỏi, có điểm giống cương thi a.
“Mập mạp chết tiệt, ngươi không nhảy vào họng bổn tọa thì chết sao? Đã nói là quái vật, quái vật a..” Mạc Tuyệt Trần vừa rít gào vừa nói nhỏ giọng lại.
Ninh Thư cũng thở dài một hơi, càng cảm thấy cái tên Mạc Tuyệt Trần này đúng là tâm thần phân liệt, có điều, nhìn hắn lãnh khốc quen rồi, giờ nhìn hắn tỏ vẻ đạo mạo cao thâm như này không quen chút nào.
“Ngươi nói tiếp đi”
“Nhưng sau khi Già quốc thành lập, đội quân quái vật này liền biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả Quốc sư, chính là người điều khiển đám quái vật đó cũng vậy, ngay cả khi thời điểm Hoàng thất bị diệt, Quốc sư cũng không thấy xuất hiện trở lại.”
“Ta có một vấn đề thắc mắc, Quốc sư đó có thể sống đến lúc Già quốc diệt vong sao?” Ninh Thư giơ tay lên hỏi.