Mạc Tuyệt Trần cơ hồ là dùng ngữ khí chắc chắn khi nói đồ vật ở trên người Ninh Thư, lời lẽ khẳng định như vậy làm Ninh Thư ít nhiều có chút kinh ngạc trong lòng.
Nàng hẳn là chưa từng lộ ra bản đồ da người trước mặt người ngoài nhỉ.
Ninh Thư vội vàng lắc đầu, “Đồ vật không ở trong tay ta, ta thề, là thật sự, ngay cả Cố Duệ còn không tìm thấy, ta làm sao biết được.”
“Cha ta cũng chưa từng nói với ta những chuyện như vậy, hơn nữa, thứ quan trọng và quý giá như thế, cha ta làm sao có nổi, và các ngươi lại làm sao mà biết cha ta có loại đồ vật này?”
“Cha ta chỉ là một thương nhân mà thôi, như thế nào sẽ có bản đồ mộ táng của quốc sư, loại chuyện này, hẳn là Cố Duệ biết rõ hơn chứ, hắn không phải hoàng tử già quốc hay sao?” Ninh Thư vẻ mặt khó coi, “Suốt ngày hỏi với đòi đồ ta, lão nương thiếu nợ nhà các ngươi à.”
“Cha ta đúng là số khổ, rước phải mấy người nghĩa tử như các người.”
“Cho tới giờ ta chưa từng đòi làm nghĩa tử của cha ngươi, căn bản cha ngươi không cho ta cơ hội nói chuyện, toàn tự quyết nhận ta thành nghĩa tử.” Mạc Tuyệt Trần nhún vai.
“Ta phát hiện ngươi đặc biệt có bản lĩnh đánh trống lảng rất khá nha, hiện tại là ta đang đòi đồ từ ngươi, đưa cho ta, nhanh lên.” Mạc Tuyệt Trần nói.
“Không có, có mỗi cái mạng này này, còn đồ thì không móc ra nổi.” Ninh Thư xoa eo.
“Ngươi cứ ngoan cố trước mặt bổn tọa đi, xem ngươi có sống dở chết dở không.” Mạc Tuyệt Trần chỉ vào Ninh Thư, “Ngươi chờ mà hối hận, cứ đợi đấy…”
“Ta chờ đấy, xem ngươi làm gì nổi ta.” Ninh Thư trợn trắng mắt.
“Nhớ mồm, tả hộ pháp dưới trướng bổn tọa có 108 loại khổ hình, đem ngươi tiền dâm hậu sát.” Mạc Tuyệt Trần chỉ vào Ninh Thư
“Tới đây, tới mà tiền dâm hậu sát nha, ta thiến hắn.” Ninh Thư tát bay ngón tay Mạc Tuyệt Trần đang chỉ vào mặt mình.
“Ngươi, ngươi…” Mạc Tuyệt Trần mặt âm trầm, “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Mạc Tuyệt Trần mặt âm trầm, lúc ra khỏi cửa ngay lập tức đụng ngã Hỷ Đào, Hỷ Đào nhìn thấy Mạc Tuyệt Trần từ phòng Ninh Thư đi ra ngoài, chỉ vào Mạc Tuyệt Trần, “Người, người, tiểu thư…”
“Còn dám chỉ vào bổn tọa, bổn tọa ném ngươi vào ổ rắn bây giờ.”
Hỷ Đào lập tức ngậm miệng lại, từ trên mặt đất bò dậy tiến vào phòng.
“Tiểu thư.” Hỷ Đào nhìn vào giường, “Đây, chuyện này… Có phải Mạc Tuyệt Trần bắt nạt người không?”
“Không có việc gì, ngươi mang chăn ga trên giường đổi đi, thay một bộ khác vào.” Vẻ mặt Ninh Thư không tốt lắm, nhìn cách hành xử này, Cố Duệ và Mạc Tuyệt Trần nhất định phải có được bản đồ trong tay nàng.
Đừng thấy lúc trước nàng hùng hổ dọa họ, nhưng theo tình hình hiện giờ cũng không tốt cho lắm.
Mạc Tuyệt Trần là một kẻ làm việc vô cùng trực tiếp, trực tiếp tới mức đòi thẳng đồ trước mặt nàng, mà ngược lại Cố Duệ chưa bao giờ mở mồm hỏi nàng điều gì.
Rõ ràng rất muốn có, lại có thể án binh bất động.
Ninh Thư sờ về phía túi tiền bên hông, lại phát hiện túi tiền của mình không thấy đâu nữa.
Ninh Thư kinh hoảng trong lòng, vội vàng tìm bên mép giường, chắc là ở giường, túi tiền chắc là bị rớt ở đó.
Hỷ Đào đang ở sửa sang lại trên giường, lấy ra một cái túi tiền, “Tiểu thư, có phải cái này hay không.”
“Đúng nó. ’ Ninh Thư vội vàng cầm lấy túi, treo ở bên hông.
“Tiểu thư, nô tỳ bảo thợ mộc làm cho người một chiếc giường mới nhé.” Sau khi Hỷ Đào hành lễ, liền vội vội vàng vàng ra ngoài.
Ninh Thư cầm lấy ấm trà, đổ một chén nước uống.
Uống được một ngụm, Ninh Thư đột nhiên thả chén trà xuống, làm nước trà bắn cả ra ngoài, Ninh Thư tháo túi tiền, mở túi ra nhìn.
Bản đồ đã không còn.
Bản đồ đâu?
Là Hỷ Đào ư?!
Ninh Thư vội vàng đuổi theo Hỷ Đào.
Người tiếp xúc với cái túi tiền này cũng chỉ có mình Hỷ Đào.
Ninh Thư gặp Hỷ Đào, lúc Hỷ Đào nhìn thấy Ninh Thư, vẻ mặt hoảng loạn một chút, ngay sau đó hỏi: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”
Ninh Thư hơi thở hổn hển một chút, hỏi: “Đồ của ta đâu, chính là thứ trong túi tiền, giống một tấm da.”
Hỷ Đào lắc đầu, “Nô tỳ Không biết, nô tỳ không hiểu người nói gì?”
Ninh Thư cau chặt mày, nhìn chằm chằm Hỷ Đào, “Túi tiền này trước giờ chỉ có ngươi chạm vào, đồ ở bên trong không phải ngươi lấy thì là ai lấy?”
Hỷ Đào vội vàng lắc đầu, “Tiểu thư, nô tỳ thật sự không biết ngươi nói về thứ gì, tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy?”
“Hỷ Đào, ngươi gọi ta là tiểu thư, chúng ta từ nhỏ cùng lớn lên, ta và ngươi gắn bó như môi với răng, Hỷ Đào, thành thật nói với ta, đồ có phải ngươi lấy hay không, ngươi đưa đồ cho ai?”
“Tiểu thư, nô tỳ thật sự không lấy.” Hỷ Đào vội vàng xua tay, nhìn sắc mặt Ninh Thư lạnh lùng, vội vàng quỳ xuống, “Tiểu thư, người phải tin tưởng nô tỳ.”
Ninh Thư thở ra một hơi, có chút không kiên nhẫn mà nói: “Ta chỉ muốn biết thứ đó đang ở đâu, ở đâu?”
“Tiểu thư, nhất định là rơi ở chỗ nào đó, nô tỳ đi tìm cho người.” Hỷ Đào vội vàng đứng lên, quay về phòng tìm đồ cho Ninh Thư.
Ninh Thư tóm được cánh tay Hỷ Đào, “Hỷ Đào, ta cho ngươi một cơ hội cuối, kỳ thật, ta đã nghĩ đến ngươi sẽ đem đồ cho ai, có phải Cố Duệ hay không?”
Hỷ Đào gắt gao cắn môi, sau một lúc lâu không nói lời nào.
“Ta muốn biết lý do ngươi phản bội ta?” Ninh Thư nhìn Hỷ Đào, “Là dụ hoặc kiểu gì, mà đến mức ngươi có thể ruồng bỏ tình nghĩa hai ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ?”
“Tiểu thư.” Hỷ Đào nhìn Ninh Thư, đôi mắt hơi có chút nước mắt.
Ninh Thư buông tay Hỷ Đào ra, chuẩn bị đi tìm Cố Duệ.
“Tiểu thư.” Hỷ Đào gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư quay đầu nhìn Hỷ Đào, Hỷ Đào khóc lóc nói: “Tiểu thư, thật xin lỗi người, nô tỳ không phải cố ý.”
“Cố đại thiếu nói, sẽ giúp nô tỳ và Lê thiếu gia ở bên nhau.” Hỷ Đào khóc nói.
Ninh Thư lặng im không nói gì, nữ nhân rơi vào chữ tình, sẽ vì tình yêu mà ruồng bỏ rất nhiều thứ, chỉ mong được cùng người mình yêu thiên trường địa cửu, kỳ thật chỉ là giấc mộng phù hoa mà thôi.
Vì Lê Cửu Ca, Hỉ Đào ruồng bỏ tình chủ tớ bao năm nay.
Ninh Thư vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại nữa, nàng đi tìm Cố Duệ.
Ninh Thư một chân đá văng cửa thư phòng Cố Duệ, Cố Duệ đang viết chữ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Thư, ôn hòa hỏi: “Làm sao vậy?”.
Ninh Thư lạnh nhạt nhìn Cố Duệ, “Đem đồ của ta trả lại được chứ?”.
“Thứ gì?” Cố Duệ buông xuống bút lông.
Ninh Thư:…
Cái đệ*, đúng là thế sự xoay vần, lúc trước những người này một hai phải đòi nàng đồ, giờ đến lượt nàng phải đòi ngược lại.
Phong thuỷ luân chuyển, đậu móa.
“Người mắt sáng không nói tiếng lóng, bản đồ có phải ngươi lấy rồi hay không?” Ninh Thư nhìn chằm chằm Cố Duệ.
Cố Duệ gật gật đầu, “Lấy rồi.”
“Ta có một yêu cầu, đến lúc các ngươi muốn đi phải mang theo ta.” Ninh Thư nói, nàng không có cách nào cướp được đồ từ trong tay Cố Duệ.
Có điều nàng nhất định phải bám theo cùng đi đạo mộ.
Cố Duệ nhìn thoáng qua Ninh Thư, ánh mắt hiện lên một tia sáng không rõ nghĩa, gật đầu, “Được thôi, ngươi có thể cùng đi.”
Chỉ đơn giản như vậy? Không có yêu cầu gì?
Thuận lợi đến mức Ninh Thư có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi thật sự cho ta theo?” Ninh Thư nhìn chằm chằm Cố Duệ.
“Ta không cho ngươi đi, ngươi sẽ đồng ý sao?”
“Đương nhiên không đồng ý.”
“Vì phòng ngừa ngươi gây chuyện, nên ta đồng ý ngươi đi luôn cho nhanh.”
Ninh Thư giật giật cổ, cảm giác cuộc nói chuyện này thật là một chút gay cấn hồi hộp cũng không có.
Đã bảo những thứ quá dễ dàng có được thì sẽ không biết quý trọng, chuyện quá thuận lợi tất có gian trá.