Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1123: Yêu nữ Ma giáo 2



Chịu khổ sở bị lừa gạt, lại phải chịu thêm nỗi đau bị diệt toàn bộ giáo phái, khiến Hồng Diệp phản kháng, nhưng Tề Nghị so với trong tưởng tượng của nàng còn cường đại hơn gấp nhiều lần.

Cuối cùng nàng bị Tề Nghị đâm một kiếm xuyên tim.

Trước khi chết, Hồng Diệp gắt gao túm chặt vạt áo Tề Nghị, miệng phun máu hỏi: “Vì sao lại gạt ta?”

Tề Nghị từ trên cao nhìn xuống Hồng Diệp, khinh miệt nói: “Bởi vì ngươi là yêu nữ Ma giáo.”

Tề Nghị cầm kiếm chặt đứt đôi tay của Hồng Diệp đang bắt lấy vạt áo của mình.

Thánh Ma giáo xem như tuyệt diệt.

Hồng Diệp phun máu chết.

Tâm nguyện của Hồng Diệp: Không để Tề Nghị lừa gạt, giết chết Tề Nghị, trả thù tất cả những danh môn chính phái đã tới diệt giáo, chấn hưng thánh Ma giáo.

Ninh Thư tiếp thu xong cốt truyện, không được nhịn cong cong khóe miệng.

Những chuyện như thế này là phiền nhất.

Thông thường con người ta đối với kẻ lừa gạt mình sẽ hận tới nghiến răng nghiến lợi thật đấy, nhưng những lời nói dối có thể thành công được, lại là do có người nguyện ý sa vào trong đó.

Nói dối chẳng khác gì mạch nha bọc thạch tín.

Bởi lập trường không kiên định, vì lời ngon tiếng ngọt mà ruồng bỏ tín ngưỡng của bản thân, ruồng bỏ nơi có thể bảo vệ mình, thánh Ma giáo.

Nàng là người của Ma giáo, đời này kiếp này danh xưng này có rửa cũng không sạch, làm người phải giữ vững lập trường cùng nguyên tắc của mình, bằng không chẳng lấy lòng được bên nào cả.

Vì tình yêu, lại phải dùng những hành động hèn mọn để lấy lòng người mình yêu, hy vọng dành được tình yêu bố thí.

Nhiệm vụ này, là muốn cô giết sạch toàn bộ các danh môn chính phái sao? ఠ_ఠ

Được làm vua thua làm giặc.

Ninh Thư đau đầu, đi một bước tính một bước vậy, Ninh Thư thích phương thức trả thù mà không thấy máu hơn.

Cảm giác bản thân càng lúc càng đáng yêu hơn rồi, hê hê.

Lúc Hồng Diệp chết, vẫn chỉ là một cô nương 16 tuổi đầy non nớt, chỉ có trong mình vài bất mãn nho nhỏ, nói đúng hơn nàng ấy vẫn chỉ là một cô nương đơn thuần.

Đơn thuần?!!

“Nhiệm vụ này Hồng Diệp trả giá bằng toàn bộ linh hồn.” Âm thanh của 2333 trong đầu Ninh Thư vang lên.

Ninh Thư sửng sốt một chút, toàn bộ!

Hồng Diệp dâng ra linh hồn không phải vì mình, mà là vì thánh Ma giáo, vì ca ca gân mạch đứt đoạn, lại còn vì một Mai Ngũ với tương lai đầy hứa hẹn chỉ vì nàng mà bị giết chết.

Nàng làm vậy để sám hối.

Một thị nữ đi vào hành lễ với Ninh Thư nói: “Tiểu thư, Tề Nghị đang ở bên ngoài chờ tiểu thư.”

Ninh Thư ừ một tiếng, mặc quần áo đỏ rực như lửa lên người, bên hông treo một chuỗi lục lạc tinh xảo, mỗi khi chuyển động, phát ra tiếng động thanh thúy.

Ninh Thư soi gương.

Công nhận thích bộ quần áo này ghê, thế này mới giống yêu nữ Ma giáo chứ.

Cho nên lần này cô được yêu cầu trở thành yêu nữ tùy tâm sở dục, giết người như ma sao?

Thành thật mà nói nguyên chủ làm gì đã giết qua người nào, được nuôi dưỡng chẳng khác gì những tiểu thư khuê các cả, Dạ Hoa đối với muội muội này còn tính là có tình thương.

Ninh Thư lại cầm dây thép giống dây thừng mang lên người, đi ra khỏi thạch thất, thấy Mai Ngũ đang đứng trước cửa.

Ninh Thư nhìn chằm chằm Mai Ngũ, người này chắc khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nhìn khá chất phác, diện mạo cũng không xuất chúng cho lắm.

Song từ nhỏ vẫn luôn đi theo bảo vệ Hồng Diệp.

Mọi chuyện đều lo trước hộ Hồng Diệp, mọi chuyện đều nghĩ thay Hồng Diệp, thật sự là một chú chó trung thành.

Cho dù ngươi giết người, ta cũng sẽ đệ đao giúp ngươi chôn thi, mặc kệ ngươi thiện lương hay ác độc đều canh giữ bên cạnh.

Nhưng Hồng Diệp lại không hiểu được.

“Tiểu thư.” Mai Ngũ hô to với Ninh Thư, “Có muốn thuộc hạ đi cùng không?”

Thông thường lúc Hồng Diệp đi gặp Tề Nghị, sẽ không cho Mai Ngũ đi cùng.

Có điều lần này Ninh Thư có kế hoạch, vì thế quay sang phía Mai Ngũ nói: “Cùng ta đi đi.”

Mai Ngũ có chút kinh ngạc, song vẫn thành thành thật thật đi sau Ninh Thư.

Đại bản doanh Thánh Ma giáo là ở trên một đỉnh núi, đi xuyên qua toàn bộ ngọn núi, xây dựng các loại phòng ở trong lòng núi.

Địa hình bên trong vô cùng phức tạp, chín khúc mười tám cong, hơn nữa địa thế dễ thủ khó công, về cơ bản thánh Ma giáo vô cùng an toàn.

Danh môn chính phái cười nhạo thánh Ma giáo giống chuột chũi, chỉ biết đào hang trốn tránh chứ không có tài cán gì cả.

Thánh Ma giáo cũng không thèm để ý.

Ninh Thư rẽ ngang rẽ dọc, đến trước ao sen, tiết trời đang vào mùa hạ, những đóa sen gặp gió nhẹ nhàng lay động, nước chảy ra khỏi ống trúc, chảy vào trong ao.

Ninh Thư nhìn thấy hoa sen, trong lòng lập tức kêu gào 2333: “Nhìn thử xem đóa sen kia có phải căn nguyên thế giới không.”

2333:… ಠ_๏

Đứng đối diện ao sen là một nam tử ăn mặc cẩm y, nam tử dáng người thon dài, đưa lưng về phía Ninh Thư, nhìn hoa sen trong ao.

Ninh Thư đi qua, nhìn thấy trong ao còn có cá chép.

Tề Nghị quay đầu lại, nhìn Ninh Thư cười cười, “Muội đã tới rồi.”

Tề Nghị lớn lên mày kiếm lãng mục, bối đĩnh thẳng tắp, thực khiến cho người khác có cảm giác an toàn.

Cảm giác khí chất người này không hợp với Ma giáo, mà luôn loáng thoáng mang theo một cổ nghiêm nghị chính khí.

Có lẽ đây là nguyên nhân hấp dẫn Hồng Diệp.

Người này đúng là tuyệt phẩm, không giống một chút nào với đám đê tiện Ma giáo yêu diễm.

“Kêu ta tới có chuyện gì?” Ninh Thư nhìn Tề Nghị hỏi.

Ánh mắt Tề Nghị sáng quắc nhìn chằm chằm Ninh Thư, Ninh Thư mặt không đổi sắc đối diện với ánh mắt của Tề Nghị.

Xem ai chọi mắt gà thắng trước.

“Hồng Diệp, gần đây muội có nghe tin đồn về một quyển sách nào không?” Tề Nghị hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư trực tiếp lắc đầu, “Chưa từng nghe.”

Tề Nghị:… ఠ_ఠ

“Nghe đồn có một quyển bí tịch, nếu muội luyện thành có thể thông thiên, hiểu âm dương, gọi là 《 quy nguyên thánh công 》” Ninh Thư không nói tiếp, Tề Nghị cũng chỉ có thể tự biên tự diễn.

Lúc Tề Nghị nói tới《 quy nguyên thánh công 》, Mai Ngũ canh giữ cách đó không xa nhíu mày nhìn thoáng qua Tề Nghị, quét mắt liếc Ninh Thư một cái rồi cúi đầu.

“Trâu bò vậy sao, vừa nghe là biết không có thật rồi, huynh đừng có nghe mấy loại tin đồn gây khuấy động tâm tình vậy, những thứ này chủ yếu là để lừa trẻ nhỏ, sao huynh lại có thể tin người thế được.” Ninh Thư trợn trắng mắt không tán đồng nói.

Tề Nghị:… ノಠ_ಠノ

“Nếu thật sự tìm được bí tịch, luyện thành thần công, là có thể cùng bạn đời vĩnh viễn ở bên nhau rồi.” Ánh mắt Tề Nghị sáng quắc nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Ánh mắt Tề Nghị thực sự sáng ngời, có thể nhìn người khác tới mức cả người nóng lên.

Ninh Thư: →_→

Hấp diêm bằng ánh mắt chính là đây.

“Luyện thành thần công?”

“Đúng vậy, luyện thành thần công, có thể trở thành thần tiên, cùng người trong lòng ở bên nhau, cùng nhau sống những ngày nhàn vân dã hạc.” Tề Nghị hớn hở nói, ánh mắt nhìn Ninh Thư mang theo tình cảm mông lung.

Lời nói có tình nhưng người nói lại vô tình.

Ninh Thư: Thần công…

Ngày luyện thành thần công, cũng là lúc tình yêu lên men, ban ngày thì hôn hít, ban đêm lại lăn giường đó hả.

Có phải Tề Nghị đang nói loại thần công này không.

Chỉ cần uống đại bổ hoàn là được mà.

“Muội là muội muội của giáo chủ, muội có thể giúp ta tìm bí tịch được không, tìm được rồi chúng ta cùng nhau tu luyện.” Tề Nghị nói.

Có lẽ là do nguyên chủ thật sự quá đơn thuần, vậy nên khi nghe những lời nói này mới không nhận ra vấn đề trong đó.

Gặp phải kẻ ác, người lương thiện cũng vẫn cứ lương thiện mà thôi.

Loại người đơn thuần như này →_→

Ninh Thư cong cong khóe miệng, sảng khoái gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Được, nhưng có điều trước khi ta giúp huynh, chúng ta phải chơi một trò chơi nhỏ, cùng ta so chiêu, ta muốn thấy được sự tiến bộ trong võ công của mình gần đây, song huynh cũng phải nhường ta một chút.”

“Được.”

Ninh Thư cùng Tề Nghị so chiêu, “Huynh nhường ta một chút, có thể làm bộ bị ta bắt được không?”

Mặt Tề Nghị hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cơ hồ không ra tay, vì vậy nhanh chóng bị Ninh Thư chế trụ, Ninh Thư vội vàng lấy dây thừng trói Tề Nghị lại.

Tề Nghị có chút kinh ngạc, giãy giụa, “Muội làm gì vậy?”

“Chơi trò chơi thôi mà, ta hỏi huynh đáp.”

“Ta thích huynh, huynh có thích ta không?” Ninh Thư hỏi.

Tề Nghị nhíu nhíu mày, “Muội thả ta ra trước đã.”

“Không thích sao?” Ninh Thư tát “bang” một cái lên mặt Tề Nghị.