“Sư huynh, lần này các huynh về trước đi, sư đệ còn có chút việc, đệ còn phải một đường hoá duyên tới Tung Sơn để tham gia đại hội võ lâm.” Tuệ Cực tiểu hòa thượng nói.
“Đệ muốn rèn luyện sao?” Tuệ không hòa thượng nói: “Tuổi tác đệ còn nhỏ, nhất định không thể chống đỡ nổi những dục vọng bên ngoài đó, tuy đệ rất có tuệ căn, nhưng sư huynh không hy vọng lòng hướng Phật của đệ bị cát bụi ô nhiễm.”
“Một khi đã dính vào bụi trần, thì không có cách nào trở lại trọng sạch thuần khiết như trước.” Tuệ Không hòa thượng không tán đồng, “Nếu đệ không trở về cùng ta, phương trượng nhất định sẽ trách phạt ta.”
“Sư huynh, đệ nhất định sẽ không có việc gì, nhiều nhất là nửa năm, đệ sẽ quay về Ô Hữu Tự.”
“Các huynh về trước đi, chỉ sợ sắp xảy ra chuyện lớn.”
“Đến lúc đó đệ sẽ thỉnh tội với sư phụ.” Tuệ Cực lấy ra một tờ giấy trắng, viết đầy một mặt kinh Phật, “Xin sư huynh giao cái này cho sư phụ.”
“Tuệ Cực, đệ là hy vọng trăm năm thịnh vượng của Ô Hữu Tự chúng ta, không cần phải tự mình phế đi tiền đồ của chính mình.”
Tuệ Cực nói: “Huynh yên tâm, sư đệ sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.”
“Ai…” Tuệ không hòa thượng thở dài một hơi, A di đà phật một tiếng, sắc mặt có chút ưu sầu, hiển nhiên đối với việc Tuệ Cực tiểu hòa thượng tràn ngập sầu lo.
Nhưng dưới sự thúc giục của Tuệ Cực tiểu hòa thượng, Tuệ Không hòa thượng đành phải mang các hòa thượng rời khỏi Triệu gia bảo.
Ninh Thư gặm trái cây, ở Triệu gia bảo đi bộ, nhìn tới Tuệ Cực tiểu hòa thượng tiễn hết hòa thượng của Ô Hữu Tự hòa thượng đi.
Ninh Thư cà lơ phất phơ đi qua, “Sao nhóc lại không theo chân bọn họ đi về, không có người lớn bên cạnh, mặt mũi nhóc lại xinh đẹp như vậy rất dễ bị lừa bán đấy.”
“A di đà phật.” Tuệ Cực tiểu hòa thượng nghiêm trang hành Phật lễ, “Thí chủ, tiêu tăng có cảm giác thí chủ đối với tiểu tăng tràn ngập ác ý.”
Ninh Thư buông tay, “Ta có sao, làm gì có đâu.”
“Thế gian cho dù có nhiều điều đáng ghê tởm, nhưng cũng có rất nhiều những thứ tốt đẹp.” Tuệ Cực tiểu hòa thượng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư liên tục gật đầu, “Cái này ta tán thành.”
“Tiểu hòa thượng, dù sao các sư huynh của nhóc cũng đã đi rồi, ta mời ngươi ăn cơm, tới cùng nhau tạo nghiệp nào.” Ninh Thư cầm hột ném xa.
“Ai nha, đứa nào ném, là đứa nào thiếu đạo đức như vậy…” Âm thanh tức muốn hộc máu vang lên.
“A di đà phật, đa tạ thí chủ, tiểu tăng có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi.” Tuệ Cực tiểu hòa thượng lễ phép cự tuyệt lời mời ác ý của Ninh Thư.
Ninh Thư gẩy gẩy móng tay, cô đúng là biến thái, cứ nhìn thấy thứ gì tốt đẹp đáng yêu là lại nghĩ tới chuyện làm sao để có thể phá hủy chúng.
Thôi, không trêu tiểu hòa thượng này nữa.
Có lẽ tiểu hòa thượng sau này có thể trở thành một cao tăng, làm cho người khác có thể giải trừ mê mang và vô thố trong lòng.
Mai Ngũ nhìn Ninh Thư hỏi: “Tiểu thư, người thích hòa thượng kia?”
Ninh Thư:… ( º﹃º)
Mai Ngũ à khẩu vị của ngươi mặn thật đấy.
“Không, không thích.” Ninh Thư lắc đầu, tín ngưỡng khác nhau, nói chuyện còn không chung được một chủ đề lấy đâu ra mà thích mới không thích chứ.
Nói nữa, tới tới lui lui nhiều thế giới như vậy, tính ra cô cũng hơn trăm năm tuổi đời, sao có thể thích một nhóc con được.
Một khi nhiệm vụ hoàn thành cô phải lập tức rời khỏi thế giới này, Ninh Thư không nghĩ tới việc nảy sinh tình cảm gì gì đó đâu.
Mai Ngũ không nói lời nào, đi bên cạnh Ninh Thư.
Buổi tối, Ninh Thư mặc y phục dạ hành, ẩn núp trong thư phòng Triệu Bác, chuyển động bình hoa trên giá sách, động tới cơ quan, lập tức có ám khí bay về phía Ninh Thư.
Ninh Thư lăn tròn trên mặt đất tránh khỏi cơ quan, nắm lên ám cách thư.
“Có trộm, có thích khách.” Ninh Thư trốn ra khỏi thư phòng, toàn bộ Triệu gia bảo đều sôi trào lên, sôi nổi đuổi bắt Ninh Thư.
Ninh Thư trèo tường trốn ra khỏi Triệu gia bảo, chạy tới chỗ đóng quân bên ngoài của các môn phái gần Triệu gia bảo.
Rất nhiều người cũng đang chú ý tới tình hình trong Triệu gia bảo, sôi nổi nhìn xung quanh Triệu gia bảo.
Ở trong lòng suy đoán rốt cuộc Triệu gia bảo xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đều không hẹn mà cùng nhau nghĩ tới bí tịch 《 quy nguyên thánh công 》.
Ninh Thư trò cũ soạn ra, ném bí tịch vào trong môn phái nào đó.
Sau đó trút bỏ quần áo dạ hành, làm bộ dáng truy lùng thích khách.
Ninh Thư đón nhận Triệu Bác, “Đại bá, lại có người gây sự, vừa rồi chất nhi nhìn thấy một bóng người, kết quả là ném lại thứ gì đó.”
“Người của Ma giáo thật đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định.” Triệu Bác nhìn thoáng qua Ninh Thư, ánh lửa trên cây đuốc chiếu rọi xuống đất thay đổi thất thường.
“Người của Ma giáo?” Ninh Thư kinh ngạc hỏi.
“Chắc hẳn là người của Ma giáo.”
“Chẳng lẽ bọn họ còn chưa từ bỏ ý định với bí tịch?” Ninh Thư nghĩ nghĩ, “Đại bá chúng ta có đi xem đồ vật đã ném lại không.”
“Không cần thiết, dù sao đó cũng là đồ giả.”
Ninh Thư:… ఠ_ఠ
Dạo gần đây đồ giả có vẻ thịnh hành ghê, quan hệ giữa người với người không có một chút tín nhiệm nào cả.
Phải sống đẹp như những con thiên nga của Tchaikovsky chứ.
“Giả thì tốt, lần này cho người của Ma giáo trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo.”
“Nhưng mà, đại bá, ta cảm thấy không nhất định là người của Ma giáo làm, còn có một người biết tới bí tịch, chính là Tuệ Cực tiểu hòa thượng, nói không chừng là do Tuệ Cực tiểu hòa thượng trộm đi đấy.”
Ninh Thư tặc cười cợt nói.
“Thí chủ.” Giọng Tuệ Cực tiểu hòa thượng sâu kín vang lên, Ninh Thư quay đầu vừa thấy, “Nhóc ở đây sao, trời tối quá, không thấy được nhóc.”
“Nghị Nhi, chuyện này trừ bỏ Tuệ Cực tiểu sư phụ, chỉ có ngươi và ta biết, chuyện này có phải do ngươi làm hay không?” Rốt cuộc Triệu Bác cũng đem nghi vấn trong lòng nói ra.
“Nếu Nghị nhi muốn tu luyện, ta không phải không đồng ý, chỉ là hiện tại thật giả không rõ, muốn điều tra rõ ràng trước xem bí tịch có phải là thật hay không.”
Ninh Thư tỏ ra cạn lời, “Ta thấy choáng váng thật sự, vất vả cực khổ từ Ma giáo trộm bí tịch về đây, vậy sao giơg lại phải trộm đi, ta biết nếu ta muốn tu luyện khẳng định thúc thúc sẽ cho ta tu luyện, ta làm gì phải làm việc gây mất lòng tin như vậy.”
“Nghị Nhi, ta nguyện ý tin tưởng con, tương lai của Triệu gia trang còn phải giao cho con.”
“Cảm ơn đại bá.” Ninh Thư ngoan ngoãn nói.
Náo loạn một trận, bên trong Triệu gia bảo cũng trở nên yên tĩnh, trong khi đó ở bên ngoài Triệu gia bảo lại sôi trào.
Nguyên nhân là do một người đi tiểu, phát hiện dưới chân mình hình như dẫm lên một thứ gì đó, sau đó giấu vào trong lòng ngực, trở về lều trại bỏ ra xem.
Mọe nó, là bí tịch thần công.
Trái tim đập bình bịch bình bịch, sợ những người khác phát hiện, vội vàng giấu đi.
Có được báu vật trong tay, ai cũng sẽ có chút khẩn trương không dám tin tưởng.
Những cuối cùng vẫn bị người khác phát hiện, vì tranh đoạt bí tịch, lập tức ra tay giết người.
Cũng mặc kệ bí tịch có phải thật hay không, cứ giết chết đi đã, cướp được bí tịch rồi tính tiếp.
Dù sao bí tịch này giống như một mồi dẫn, làm cho các danh môn chính phái đóng quân bên ngoài Triệu gia bảo chém giết tương tàn lẫn nhau.
Đối với dụ hoặc lớn như vậy, không phải ai cũng giữ được một cái đầu lạnh.
Mấy ngày sau, Ninh Thư nghe được tin vài kẻ đã chết, hiện tại không biết bí tịch lưu lạc nơi nào, nghe nói do một đệ tử của Vô Cực Tông trộm đi mất rồi.
Hiện tại các môn các phái đều truy đuổi đệ tử đã trộm bí tịch.