Ninh Thư vẽ một miệng đầy máu, cơ thể lung lay vươn tay muốn bóp cổ Vương Khoa.
Vương Khoa sợ tới mức mặt mũi co quắp lại, nhắm mắt phất tay, “Đừng lại đây, đừng qua đây.”
Ninh Thư âm trầm trầm nói: “Anh giết tôi, anh phải đền mạng cho tôi.”
“Không phải, tôi không phải cố ý.” Con ngươi Vương Khoa co chặt, nhìn Ninh Thư tới gần.
Ở trong mắt Vương Khoa, mặt Ninh Thư toàn là máu, tóc rối tung, ẩn ẩn hiện hiện như lệ quỷ.
“Tôi sẽ không tha cho anh, anh cưỡng hiếp tôi, còn ra tay giết tôi, tôi phải ngày ngày bám lấy anh…” tiếng nói từ trong cổ họng Ninh Thư phát ra, vô cùng âm trầm, mang theo oán hận và phẫn nộ mãnh liệt, khiến cho cơ thể Vương Khoa run bần bật.
“Không phải tôi, tôi không cố ý, xin cô tha thứ cho tôi.” Vương Khoa van nài.
“Nếu anh còn nói chuyện này cho người khác nghe, Vương Khoa, vậy thì sẵn sàng nạp mạng đi…” Ninh Thư vươn tay bóp cổ Vương Khoa.
Vương Khoa nức nở, sắc mặt dị thường sợ hãi, cuối cùng không chịu nổi nữa, không mặc quần áo gì mà chạy ra khỏi khách sạn, lúc xuống tầng, vì bước hụt mà lăn từ tầng trên xuống dưới, té ngã lộn nhào xong lại chạy biến đi.
Cứ tồng ngồng như vậy mà chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc thét chói tai, khiến người đi đường đều sôi nổi bưng kín đôi mắt.
Mà Vương Khoa như gặp phải thứ gì cực kỳ khủng bố, nghiêng ngả lảo đảo chạy vội.
Cuối cùng bị cảnh sát tuần tra khống chế, áp giải về sở.
Vương Khoa nhìn thấy cảnh sát lại càng sợ hãi, bởi trong tiềm thức, hắn đã giết người.
Toàn thân Vương Khoa run như cầy sấy, không nói lời nào, ánh mắt quét tới đâu cũng hiện lên vẻ mặt đầy máu của Tiết Tĩnh.
“Tôi giết người, tôi đã giết người.” Vương Khoa lẩm bẩm nói: “Tha cho tôi, tôi không dám nữa.”
Cảnh sát vừa nghe thấy thế, lập tức đi tới hiện trường, nhưng lại không thấy có thi thể người chết.
Sau khi Vương Khoa chạy ra khỏi khách sạn, Ninh Thư lập tức vào toilet rửa sạch vết son trên mặt, lấy mũ đính nơ trong túi đội lên đầu đi ra khỏi khách sạn.
Tới thứ hai, Vương Khoa cũng không đi làm, Ninh Thư nhìn sang chỗ của Vương Khoa, cười nhạt.
Có lòng háo sắc lại không dám chịu kết cục, chưa thấy kẻ nào yêu đương với quỷ, chỉ thấy quỷ bạch bạch với người, mới dọa một chút mà đã thành ra cái dạng này.
Văn phòng lãnh đạo liên hệ với Vương Khoa, kết quả đồn công an bên kia nói Vương Khoa lõa thể trên đường, phải tạm giam hai ngày.
Lãnh đạo:…
Thế là toàn bộ người trong công ty đều biết việc Vương Khoa lõa thể.
Sau khi được thả, Vương Khoa đi làm, song tinh thần hắn có vẻ không tốt cho lắm, cứ ủ rũ kiểu gì ấy.
Người công ty nhìn thấy Vương Khoa, cũng không nhịn được che miệng cười thầm.
Thuốc Ninh Thư cho Vương Khoa uống là thuốc gây ảo giác cấp độ mạnh:v, có thể khiến người uống sinh ra ảo giác, khiến cảm xúc biến hóa kịch liệt.
Mà lúc đó tư duy của Vương Khoa vặn vẹo, vì vậy đồ Vương Khoa nhìn hay nghe cũng bị chính hắn làm cho vặn vẹo.
Vương Khoa uống nước, sắc mặt mỏi mệt vô cùng, đồng thời trên mặt lại có nét nói không nên lời hoảng sợ và sợ hãi.
“Ai, Vương Khoa, sao cậu phải vào đồn công an thế.” Một đồng nghiệp nam vươn tay vỗ lên vai Vương Khoa, mới thế đã khiến Vương Khoa sợ tới mức từ ghế trên ngã ngồi xuốngmặt đất rồi.
Tay của đồng nghiệp nam ngừng ở giữa không trung, có chút kinh ngạc nhìn Vương Khoa, “Cậu không sao chứ, tôi chỉ vỗ nhẹ nhẹ một chút thôi mà.”
Vương Khoa kinh hoảng bò từ dưới đất lên, kéo ghế dựa ngồi xuống, “Tôi, tôi đang thực hiện động tác nghệ thuật.”
“Động tác nghệ thuật, cậu cũng thú vị thật.” Đồng nghiệp nam nhịn không được nói, những đồng nghiệp nữ khác nhìn thấy hành vi của Vương Khoa muốn bao nhiêu quái dị lập tức có bấy nhiêu quái dị.
Ninh Thư đứng lên, cầm tệp tài liệu đưa cho Vương Khoa ở đối diện, sâu kín nói: “Cầm đống văn kiện này đi đóng dấu đi.”
Vương Khoa ngẩng đầu, vươn tay muốn cầm lấy văn kiện, nhưng lúc nhìn tới Ninh Thư, chợt sững người đều lại.
Hôm nay Ninh Thư mặc một bộ đồ đỏ thẫm cùng tông với màu son môi, trên mặt còn dặm thêm ít phấn, nên mặt rất trắng, cùng đôi môi đỏ thẫm trên mặt, đỏ thẫm ướt át.
Giờ phút này Ninh Thư đứng đối diện tươi cười với Vương Khoa, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, trên hàm răng còn dính ít son môi, trông cực kỳ quỷ dị.
Trong nháy mắt, lông tơ trên người Vương Khoa dựng đứng, đầu ong một tiếng nổ cái đùng, ầm vang một tiếng, khiến Vương Khoa lập tức ngây ngốc.
Ninh Thư nhăn nhăn mày, không vui nói: “Anh làm gì vậy, nhanh đi sao chép cái này đi, mấy hôm trước anh không đi làm, công việc đều đọng lại ở chỗ này, anh nhanh chóng làm để giao cho người khác đi.”
Vương Khoa ngơ ngác nhìn môi đỏ của Ninh Thư mấp máy, giống như uống máu vậy, trên hàm răng đều là máu tươi.
“Có quỷ!!” Từ trong cổ họng Vương Khoa phát ra tiếng thét bén nhọn chói tai, làm tất cả đồng nghiệp trong văn phòng giật nảy mình, ngơ ngác nhìn về phía Vương Khoa đột ngột nổi điên.
Vương Khoa ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng lui về phía sau, đầy vẻ sợ hãi.
Ninh Thư cũng tỏ vẻ không hiểu gì, hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Hắn bị làm sao vậy?”
“Hình như đầu óc có vấn đề.” Đồng nghiệp nhịn không được trợn trắng mắt nói.
Ninh Thư cầm văn kiện đi về phía Vương Khoa, Vương Khoa té ngã lộn nhào chạy trốn khỏi Ninh Thư, “Cô đừng có lại đây, đừng có lại đây.”
“Vương Khoa, rốt cuộc thì anh bị làm sao thế?” Ninh Thư tức giận nói.
Ninh Thư tới gần Vương Khoa, Vương Khoa lập tức hoảng sợ, “Có quỷ, quỷ kìa.”
“Này, Vương Khoa, cô ấy không phải là quỷ, là Tiết Tĩnh mà.” Một đồng nghiệp nói, lại liếc nhìn Ninh Thư một cái, “Có điều, hôm nay Tiết Tĩnh trang điểm trông cũng không dễ nhìn thật, mặt trắng môi đỏ, trông cũng giống quỷ thật.”
Ninh Thư trợn trắng mắt, “Nói bậy, mặt trắng môi đen mới giống quỷ, mình đây là trang điểm gợi cảm nhé.”
“Lại còn bày đặt trang điểm gợi cảm, nhìn cô dọa Vương Khoa thành bộ dáng gì rồi.” Đồng nghiệp tức giận nói.
“Cô ta là quỷ, không phải người, là quỷ đó.” Vương Khoa tan vỡ hét to, “Chẳng lẽ các người đều không thấy cô ta là quỷ sao?”
Ninh Thư bất đắc dĩ nhún vai, đi về chỗ ngồi của mình.
Vương Khoa nhìn chằm chằm vào Ninh Thư, thật cẩn thận trở lại vị trí của mình, nhịn không được đập đập vào đầu mình, xoa xoa đôi mắt lại nhìn về phía Ninh Thư.
Ninh Thư kéo khóe miệng đỏ tươi, bất mãn nói: “Vương Khoa, có phải anh có ý kiến gì với tôi không?”
Vương Khoa xanh cả mặt, không dám nhìn Ninh Thư, sắc mặt hoang mang tột độ, một bộ nhìn không thấy.
Một ngày làm việc này, Vương Khoa chẳng làm được gì nên hồn, làm chuyện gì cũng ngây ngô mờ mịt, mỗi khi có người gọi hắn, phải gọi tới mấy lần hắn mới phản ứng lại.
Chủ quản vẫn luôn quan sát Vương Khoa, Vương Khoa cũng không cảm nhận được.
Mỗi lần Ninh Thư nói chuyện với Vương Khoa, da mặt Vương Khoa đều run rẩy, nhìn chằm chằm Ninh Thư tới xuất thần.
Ninh Thư hơi tới gần một chút, Vương Khoa lập tức sợ tới run cả người, “Tôi sai rồi, cô đừng theo tôi nữa, tôi thật sự biết sai rồi.”
Người trong văn phòng đều chăm chú nhìn Ninh Thư, Ninh Thư buông tay, “Làm động tác nghệ thuật tới nỗi đầu óc mắc lỗi, thật sự tôi đáng sợ vậy sao?”
“Hắn có phải bị bệnh tâm thần không?” Có người hỏi.
“Có chỗ giống.” Những người khác sôi nổi gật đầu, dáng vẻ này của Vương Khoa không phải giống bệnh tâm thần sao.
Những người khác nói Vương Khoa giống tâm thần, nhưng Vương Khoa cảm thấy chính bọn họ mới là những kẻ có mắt như mù.