Có điều hiện giờ là mùa đông, có rất ít động vật du đãng trong rừng.
Ninh Thư đi quanh một vòng, cũng không phát hiện ra con mồi nào cả.
Bất chợt nhìn thấy một con nhím, loài này lông sắc da dày, cho một phát cào cũng không gây thương tổn gì, may ra xin được tí huyết.
Con nhím thở hổn hển cào tuyết, răng nanh thò ra khỏi miệng dài hai đốt ngón tay.
Ninh Thư cân nhắc sức chiến đấu của mình, chợt thấy không thể dùng một chiêu giết nó, móng vuốt không giết nổi, lại không thể dùng một cú ngoạm cắn đứt cổ con nhím.
Linh khí trong thân người cũng không có nhiều, vẫn chưa đạt tới mức tùy ý phóng xuất được khí kình ra ngoài.
Ninh Thư hậm hực đành phải từ bỏ con nhím này, cô ẩn mình trên nền tuyết, rình tóm một con gà rừng lông ngũ sắc.
Ninh Thư cắn một phát đứt cổ con gà, ngoặm gà rừng chạy trở về, chui qua lỗ chó, thẳng tiến phòng bếp.
Ôn Lương ngơ ngác ngồi trước bếp, sắc mặt mang vẻ sầu bi, thở dài một tiếng.
Ninh Thư ngậm gà rừng đặt cạnh Ôn Lương, Ôn Lương thấy Ninh Thư đã trở lại, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, “Mình còn tưởng rằng cậu đi mất rồi chứ.”
Tối qua Ôn Lương đã trò chuyện với Ninh Thư tới hơn nửa đêm, vậy nên đã có sự thân thiết với hồ ly nhỏ này, cũng không vì đối phương biết bí mật của mình mà đâm ra ngượng ngùng xấu hổ.
Dù sao cũng chỉ là một hồ ly nhỏ, chắc sẽ không nói cho ai biết được đâu nhỉ.
Ninh Thư: Chắc chứ cậu em? ಠ◡ಠ
Ninh Thư đẩy đẩy gà rừng tới trước mặt Ôn Lương, Ôn Lương nhấc con gà rừng, giơ tay sờ đầu Ninh Thư, “Cảm ơn cậu, hồ ly nhỏ.”
Ôn Lương đổ thêm ít nước vào trong nồi, đun sôi chuẩn bị nhổ lông.
“Đúng rồi, sau này không thể gọi cậu là hồ ly nhỏ nữa, người khác nghe thấy sẽ biết cậu là hồ ly.” Ôn Lương vừa thêm củi vừa nói.
Cho dù ở bất kỳ nơi nào, hồ ly đều là động vật vừa khiến nhân loại khát vọng vừa khiến bọn họ chán ghét.
Bộ da này của cô giá trị liên thành đấy chứ không ít ỏi gì đâu.
Ninh Thư kêu một tiếng, trước kia đều là cô đặt tên cho người khác, giờ đến phiên cô mặc người xâu xé, thật đúng là phong thuỷ luân chuyển.
Đắng…. à mà thôi.
Ninh Thư muốn phản đối, nhưng tiếng phát ra vẫn chỉ là tiếng động vật như cũ.
“Tiểu bạch nhé.”
Ninh Thư: Quả nhiên....
“Không được, không thể gọi là tiểu bạch, người khác nghe là biết lông cậu màu trắng mất.”
“Tiểu Hắc.”
Ninh Thư: Cậu là ai, tôi không biết cậu, cậu đi ra đi.....
Không gọi là Ninh Thư, ít nhất vẫn còn cái tên Bạch Tam Nương cơ mà.
Sau đó tên Tiểu Hắc cứ thế được chốt hạ.
Ninh Thư cảm thấy đây là dấu ấn lịch sử tăm tối nhất từ lúc mình xuyên qua cho tới nay.
Tiểu Hắc..... ρ(´-_-`●)
Ôn Lương nhanh chóng xử lý sạch sẽ con gà rừng, băm thành miếng bỏ trong nồi hầm.
Hầm mất tầm hơn hai tiếng, canh gà bắt đầu tỏa ra mùi thơm.
Ôn Lương cũng không sốt ruột, lại hầm tiếp.
Ninh Thư quay đầu nhìn Ôn Lương, ánh lửa hắt lên khuôn mặt cậu nhóc, trông có vẻ thực trầm lặng nghiêm túc.
Trời trao số mệnh này cho cậu nhóc, nhất định sẽ tôi luyện cậu nhóc có thể vững vàng can đảm chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt.
Những cực khổ phải chịu đựng ngày hôm nay, là để tạo bước tiến cho một tương lai vinh quang hơn người.
Lửa thử vàng, gian nan thử sức.
Ninh Thư thầm nghĩ hay có khi cô nên truyền thụ Tuyệt Thế Võ Công cho cậu nhóc, nhưng giờ cô lại không nói được tiếng người, nên cũng chẳng biết truyền đạt như thế nào.
Hơn nữa Ninh Thư sợ nếu bản thân bại lộ quá nhiều, lại dẫn tới những hoài nghi không cần thiết.
Biết người biết mặt khó biết lòng, ai có thể dò được lòng người cạn sâu thế nào cơ chứ.
“Ăn đi này, Tiểu Hắc.” Ôn Lương múc một bát canh thịt đặt trước mặt Ninh Thư.
Dịch Lương bưng bát của mình, một người một thú trong phòng bếp cùng nhau ăn thịt gà rừng thơm ngào ngạt.
Ninh Thư nghĩ quả nhiên hồ ly vẫn cần ăn thịt nha, hương vị quá tuyệt vời.
Đồ ăn nuốt vào bụng chậm rãi hóa thành dòng nước ấm, chảy tới mỗi góc thân thể, thật là thoải mái.
Trên mặt Ôn Lương dính mỡ, sắc mặt nhìn không vàng như nến giống lúc nãy nữa.
Hai người chén sạch một con gà, ngay cả canh cũng không còn một giọt.
Ôn Lương thu dọn phòng bếp, đi vào trong viện nhổ một cây thảo dược, giã đắp trên đùi Ninh Thư.