Nhiều loại hoa đua nhau nở rộ cùng một lúc, chẳng phân biệt mùa màng, vừa nhìn đã thấy sai sai.
Ôn Lương đứng ở cửa nhìn hoa bên hàng rào, cánh cửa bên cạnh mở “cách” một tiếng, Hồng Cơ bước ra khỏi phòng, vẫn một thân cẩm y trắng muốt, trên y phục có trang trí một đóa sen thủy mặc, cộng với gương mặt tinh xảo chỉ cần đứng thế thôi cũng đã trở thành cảnh đẹp ý vui rồi.
“Thiếu niên, tỉnh rồi sao?” Hồng Cơ xoay người đi về phía Ôn Lương, mỗi bước đi như dẫm lên cánh sen, chậm rãi ung dung, mỹ lệ đến cực điểm.
Ninh Thư từ trong phòng ra, chắn trước mặt Ôn Lương, chặn giữa hai người.
Hồng Cơ không thể không dừng bước chân, nhìn thoáng qua Ninh Thư, cuối cùng nói với Ôn Lương: “Ta sắp chuẩn bị bữa sáng, ngươi muốn ăn gì?”
“Khách nghe theo chủ.” Ôn Lương khách khí nói, lúc cậu nhóc nói chuyện vành tai hơi đỏ lên.
Ôn Lương không phải người giỏi trong chuyện giao tiếp, bởi trước kia cậu nhóc chỉ có một mình đơn độc.
Hiện giờ lại có một cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ bắt chuyện, Ôn Lương vừa khẩn trương vừa thẹn thùng, cả người còn đổ mồ hôi.
Hồng Cơ cười dịu dàng, xoay người đi vào phòng bếp.
Ninh Thư đi theo phía sau Hồng Cơ, cùng vào bếp, Hồng Cơ mặc quần áo kiểu dáng cầu kỳ hoa mỹ thế này, hơn nữa còn là đồ trắng, nàng ta định nấu cơm kiểu gì?
Hồng Cơ chuyên tâm nấu nướng, châm mồi đánh lửa nhóm bếp.
Ninh Thư nhìn thấy mồi đánh lửa, nheo nheo mắt, phải nghĩ cách kiếm một cái, trước kia trên đường chạy trốn, cô và Ôn Lương cũng không ăn được gì.
Chỉ bởi vì không có mồi lửa.
Hồng Cơ nấu cháo thịt, chưa cần tận mắt thấy thức ăn, chỉ ngửi mùi hương thôi cũng khiến cho người ngửi được tự nhiên tiết nước bọt.
Hồng Cơ múc một chén cháo thịt cho Ôn Lương, Ôn Lương vội vàng đỡ lấy, “Cảm ơn.”
Hồng Cơ chăm chú nhìn Ôn Lương ăn cháo, Ôn Lương bị nhìn đến đỏ ửng hết mặt mày, ấp úng nói: “Tỷ tỷ cũng ăn đi.”
“Ta không vội, ngươi cứ ăn đi.” Hồng Cơ nhàn nhạt nói.
Hồng Cơ nhìn lướt qua Ninh Thư, “Đây là thú nuôi của ngươi sao?”
Hồng Cơ khẽ mỉm cười, hỏi Ôn Lương: “Con hồ ly này vẫn luôn đi theo ngươi à?”
Ôn Lương gật đầu, “Tiểu Hắc vẫn luôn giúp ta, đối xử với ta rất tốt, cứu ta rất nhiều lần.”
Ninh Thư đột ngột không bắt sóng kịp, đề tài sao đột nhiên chuyển tới cô rồi.
Nhìn nụ cười kì quái trên mặt Hồng Cơ, Ninh Thư khẳng định trong lòng nàng ta đang nghĩ chuyện xấu xa nào đó.
Ninh Thư cảm thấy thật hết chỗ nói nổi, trên đường đi luôn gặp phải đủ thể loại xúi quẩy, thật vất vả mới thoát khỏi đám người nhà họ Ôn, rồi lại đụng phải lũ tu sĩ.
Giờ lại gặp Hồng Cơ không rõ thân phận, điều duy nhất có thể xác định chính là Hồng Cơ không phải người thường.
“Vậy ngươi có biết một chuyện hay không?” Hồng Cơ cong cong khóe miệng, lúc nàng nói chuyện đôi môi anh đào khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Ôn Lương vẫn là một đứa nhóc, tự nhiên đầy lòng hiếu kỳ, hỏi: “Chuyện gì?”
Hồng Cơ nhìn liếc qua Ninh Thư một cái, chống cằm lười biếng nói: “Khác với nhân loại và tu sĩ, yêu thú một khi muốn tu luyện thành thực lực cường đại, hay huyễn hóa ra hình người là chuyện vô cùng khó khăn.”
“Thế nhưng, linh hồ là tộc hồ ly, có thể thông qua việc ăn tim người để biến ảo thành hình dạng nhân loại.”
Ngược lại Hồng Cơ chỉ cười khẽ, vươn những ngón tay mềm mại, vẽ vòng tròn trước ngực Ôn Lương, “Đặc biệt là tim của những kẻ mạnh mẽ, mới có thể cho hồ ly sức mạnh, còn có dung mạo mỹ lệ nữa.”
Ôh Lương hoảng sợ lui về phía sau một bước, “Sẽ không……”
Ninh Thư trừng mắt nhìn Hồng Cơ, con hàng chết tiệt này đang cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa cô và Ôn Lương.
Ăn tim người, khẩu vị của các hạ thật khiến chị đây lau mắt mà nhìn.
Con người ăn thịt yêu thú, yêu thú cũng sẽ cảm thấy hứng thú với thân thể tu sĩ, hữu ích với việc tăng tiến tu luyện, quan hệ trao đổi mà thôi.
Nhưng tuyệt đối không như lời Hồng Cơ nói, có thể đạt được thực lực cường đại và mỹ mạo.
“Ngươi sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao.” Ninh Thư trầm tiếng nói, ngay sau đó hô lên với Ôn Lương đang dại ra: “Ôn Lương……”
“Tiểu Hắc, mi muốn ăn tim của ta sao?” Ôn Lương hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra trấn định.
Ninh Thư thở dài trong lòng, khẩn thiết nói: “ Sao ta phải ăn tim nhóc, mà nhóc cũng làm chó gì có sức mạnh, người khác mới chỉ nói một câu đã có thể dao động tâm trí của nhóc, thật quá vô dụng.”
“Ăn tim người có thể hóa hình, đây căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ, sức mạnh đều phải tích lũy từng chút một, một đống thịt người thì có thể có được sức mạnh gì?” Giọng của Ninh Thư càng trầm thấp hơn.
“Nếu nhân loại ăn thịt yêu thú có thể thật sự có được sức mạnh, thế thì thiên hạ này đều biến thành cao thủ chắc?” Ninh Thư thật sự cạn lời.
Mặt Ôn Lương lúc này mới dần dần thả lỏng, “Cũng đúng, Tiểu Hắc, thật xin lỗi, mình lại hoài nghi cậu.”
Hồng Cơ che miệng cười duyên, Ninh Thư khinh thường nhìn nàng ta, đề nghị cô em hãy tôn trọng hàm răng của mình.
Nhìn bộ dáng chết băm của Hồng Cơ, Ninh Thư không nhịn được ý nghĩ muốn tẩn cho con nhóc này một trận thừa sống thiếu chết tới nỗi cha mẹ lục thân không nhận ra!!!
Hồng Cơ mị nhãn như tơ nói, “Cậu thiếu niên à, đây là bí pháp của linh hồ nhất tộc, chỉ có tộc linh hồ mới có, một đống thịt đúng là không có sức mạnh gì, nhưng thứ linh hồ hút là khí huyết, tinh khí con người cơ.”
Ninh Thư:…………
Lạnh mặt nhìn Hồng Cơ, “Vẫn còn già mồm?”
“Chẳng lẽ ngươi đi theo bên người thiếu niên này không phải vì coi trọng thân thể linh hoạt kỳ ảo của hắn sao, thân thể này không tồi, không hề có tạp chất, linh khí no đủ.” Vẻ mặt Hồng Cơ say mê nói.
Ôn Lương:……...
“Ngươi muốn ăn thịt ta?” Ôn Lương hoảng sợ chỉ vào Hồng Cơ.
Hồng Cơ lắc đầu, “Không phải ta muốn ăn thịt ngươi, mà là con hồ ly luôn đi theo ngươi muốn ăn ngươi, ta không ăn thịt người.”
“Con hồ ly nhỏ này theo ngươi, đơn giản vì muốn có được trái tim ngươi, sau đó biến hóa thành người.” Hồng Cơ chống cằm, lười nhác nói.
Ninh Thư trực tiếp nằm luôn trên mặt đất, lẳng lặng nhìn Hồng Cơ, tỏ vẻ, diễn tiếp đi em, chị đây bao trọn show đêm nay của bé rồi.
“Tiểu Hắc……” Ôn Lương nghẹn ngào nhìn Ninh Thư, Ninh Thư ờ một tiếng, “Nghe tiếp xem ả ta còn có thể nói thêm được gì.”
“Chẳng lẽ các ngươi không tin sao?” Hồng Cơ chu miệng, “Nói thật cho các ngươi biết, ta cũng là một con hồ ly, ta là một con cáo lông đỏ.”
“Ta nhờ việc ăn trái tim một thư sinh, tên thư sinh này tài hoa hơn người, xuất khẩu thành thơ, thi từ ca phú không gì không hiểu, chính vì ăn tim hắn ta mới biến hóa thành người.” Cái đuôi màu lửa đỏ của Hồng Cơ lộ ra ngoài.
Hồng Cơ vuốt mặt mình, “Nhờ vậy nên ta mới có dung nhan mỹ lệ như hiện giờ.”
Tuy nói đây là thế giới tu chân, nhưng người có thể tu luyện như muối bỏ biển, đọc sách vẫn là cách nhanh nhất giúp quang tông diệu tổ.
Ôn Lương vừa nghe thấy Hồng Cơ ăn thịt thư sinh, lại nhìn thấy cái đuôi Hồng Cơ quét qua quét lại, “bịch” một tiếng rơi từ trên ghế ngã xuống đất.