Hồ ly nhỏ nghe thấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì lập tức phấn khích, đạp ngực Ôn Lương nhảy ra ngoài.
Ninh Thư cảm thấy nhóc hồ ly này thật ngây thơ, tu sĩ Trúc Cơ kỳ làm sao được tính là cường đại, bên trên còn có Kim Đan kỳ, Hóa Thần kỳ, Đại Thừa, …
Trên đời này kẻ mạnh rất nhiều, đừng nghĩ bản thân có thể đối phó được Trúc Cơ kỳ là có thể tung hoành ngang dọc.
Bà ngoại của nhóc hồ ly chắc chắn sẽ tiếp tục yêu cầu cậu nhóc đánh bại tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể tự do.
Lại kịch bản quen thuộc!
Ninh Thư liếc hồ ly nhỏ ngu ngốc một chút rồi lập tức rời mắt đi, đứa nhỏ đáng thương.
“Kẻ nào?” Một hạ nhân nhìn thấy Ôn Lương đứng trên tường rào, cứng rắn hét lên.
“Tới đòi nợ.” Ôn Lương nhảy xuống khỏi tường rào, lạnh mặt hỏi, “Ôn Học đâu, kêu gã lăn ra đây!”
Ánh mắt tên hạ nhân đánh giá trên dưới người Ôn Lương, vừa vặn đặt trên người Ninh Thư và hồ ly nhỏ, vẻ mặt lộ ra một tia tham lam.
Yêu thú rất đáng tiền, nếu như bán Yêu thú cho bọn buôn Yêu thú, nhất định sẽ được hời.
Hơn nữa còn có tới hai con.
Một con đỏ, một con trắng, màu lông cực đẹp.
Gã hạ nhân thẳng lưng, ra vẻ đại lão gia, cao ngạo nói: “Ngươi đến để tiến cống Yêu thú cho thiếu gia nhà ta hả, vậy ngươi có thể để Yêu thú lại cho ta, đảm bảo không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”
Ôn Lương: …
WTF, tiến cống, coi bản thân là hoàng đế?
Chẳng lẽ bộ dáng này của cậu không đủ thể hiện việc cậu tới đây là để gây chuyện sao?
Chủ nào tớ nấy, thủ hạ của Ôn Học cũng là loại thích chiếm đoạt đồ của người khác.
Còn muốn cậu dâng Tiểu Hắc và Tiểu Hồ tặng cho hắn á?
Ôn Lương lười nói tiếp với hắn, trực tiếp đẩy ngã, bước chân đi vào nhà, Ôn Học không ra thì cậu đi vào tìm hắn.
“Úi cha, đánh người, có kẻ đánh người!” Gã hạ nhân bị đẩy ngã xuống đất tru tréo gào lên, lập tức thu hút sự chú ý của mấy gã hộ viện.
Những tên hộ viện có thân thể cường tráng vây quanh Ôn Lương.
“Gã này trộm Yêu thú của thiếu gia, mau bắt hắn lại.” Gã từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Ôn Lương kêu gào.
Ôn Lương tức giận tới hít thở thật sâu mấy cái, thật quá vô sỉ, ăn trắng mặc trơn, nói không thành có!
Ngôi nhà này cũng vậy, mở miệng khép miệng đều nói là vì gia tộc, hiện tại Yêu thú cũng thế, không phải trắng đen đều do bọn họ định đoạt sao, bọn họ nói thế nào thì chính là thế ấy.
“Mau ngoan ngoãn giao hai con Yêu thú ra đây, không thì Ôn thiếu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Gã hạ nhân dữ dằn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ánh mắt bất thiện nhìn chăm chăm Ôn Lương.
“Bắt lấy hắn!”
“Để ta lên.” Hồ ly nhỏ nhìn mấy gã nhân loại đang vây lấy mình, hưng phấn muốn thử huyễn thuật của bản thân.
Bởi vì trong lòng Ôn Lương ngổn ngang rất nhiều tâm sự, nên rất dễ lâm vào huyễn cảnh, một khi đã rơi vào thì không thể tự thoát ra.
Còn Ninh Thư thì sao, căn bản không rơi vào huyễn cảnh của tiểu hồ được, tiểu hồ luôn muốn tìm một người bình thường thử huyễn cảnh của mình một lần xem sao.
Ninh Thư lên tiếng: “Đây là chuyện của Ôn Lương, ngươi bớt quản đi, tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia sẽ lưu lại cho ngươi.”
Tiểu hồ: “Gã tu sĩ Trúc Cơ không phải cũng là chuyện của Ôn Lương à?”
“Yêu thú còn có thể nói chuyện! Mau bắt lấy chúng nó! Ôn thiếu gia nhất định sẽ thưởng lớn!” Gã hạ nhân vừa nghe thấy hai con Yêu thú trò chuyện, con mắt phát ra ánh sáng chói rọi.
Mấy tên hộ viện lao vào Ôn Lương, chúng tinh thông công phu quyền cước, hung mãnh dị thường bổ nhào vào Ôn Lương.
Ôn Lương nhẹ nhàng tránh đi, từng quyền đập lên người chúng, chỉ trong chốc lát đã đánh cho mấy tên hộ viện không dậy nổi, nằm trên mặt đất rên rỉ đầy khổ sở.
“Ngươi chờ đó!” Gã hạ nhân nghẹn họng nhìn trân trối, té ngã lộn nhào chạy đi.
Ôn Lương nắm chặt bàn tay, trong lòng hưng phấn vô cùng, cậu thật sự đã trở nên mạnh hơn rồi, trước kia có cảm giác như bản thân đang nằm mơ, tỉnh giấc cậu lại lẻ loi một mình.
Nhưng hiện tại, đánh ngã mấy tên hộ viện cường tráng dễ như trở bàn tay, Ôn Lương mới rõ ràng được sức lực to lớn mà bản thân đang nắm giữ.
Tiểu hồ nhảy vào ngực Ôn Lương, Ôn Lương đi vào đại sảnh, trong đại sảnh đã thay đổi, bên trong có không ít bàn ghế, bình phong.
Ôn Lương vẫy tay với thị nữ đang lóng ngóng bên cạnh, thị nữ sợ hãi đi tới trước mặt Ôn Lương: “Công… công tử có gì dặn dò?”
“Giúp ta chuẩn bị trà và điểm tâm.” Ôn Lương dịu dàng nói.
Thị nữ co rúm mặt lại, rõ ràng là địch nhân đánh tới cửa, còn yêu cầu chiêu đãi trà tốt cơm ngon sao?
Thị nữ nhìn những hộ viện nằm không dậy nổi trên sân, ngay cả hộ viện còn không phải là đối thủ của hắn, thôi thì vẫn nên đi chuẩn bị cho hắn ta, chậm rãi kéo dài thời gian.
“Dạ.”
“Nhớ là nhanh một chút.” Ôn Lương nói thêm.
Da mặt thị nữ run lên một chút, vội vàng chạy đi.
Ninh Thư nhìn dáng vẻ trấn định của Ôn Lương thì cảm thấy nhóc con này đã trưởng thành, không còn là cậu bé lúc trước hay ôm cô khóc to nữa.
Dù không có cô ở bên cạnh, Ôn Lương cũng có thể tiếp tục sống sót.
Con đường của một cường giả vốn là cô độc.
Rất nhanh thị nữ đã pha trà xong xuôi, còn cầm hai dĩa điểm tâm lên.
Một dĩa mứt hoa quả, một dĩa bánh ngọt.
“Cảm ơn.” Ôn Lương cảm tạ thị nữ.
Vẻ mặt thị nữ đầy quái dị, lui xuống rất nhanh.
Tiểu hồ nhìn thấy bánh ngọt liền nhảy lên mặt bàn, liếm một chút.
“Đây là thực vật sao.” Tiểu hồ co lại thành một cục bông mân mê dĩa bánh ngọt.
Ôn Lương không chút do dự nào cầm một bánh ngọt đặt trước miệng Ninh Thư, Ninh Thư há mồm ăn một miếng.
Quá ngọt, ngọt sốc tới tận não luôn.
Ninh Thư ăn một miếng rồi không ăn nữa.
“Đây là cái gì, ta thích ăn cái này!” Tiểu hồ chỉ vào mứt hoa quả.
“Mứt hoa quả.”
“Lúc đi nhớ cất đi nhá.”
Ôn Lương ừ một tiếng, chậm rãi uống chút trà.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn xộn, từ xa tới gần, rất nhanh đã tới cửa.
“Ai dám vào đây nháo loạn.” Giọng nói đầy giận dữ của Ôn Học vang lên.
“Thiếu gia, kẻ kia mang theo hai con Yêu thú.” Thanh âm gã hạ nhân vang lên, trong chốc lát hai người đã tới gần đến cửa.
Ôn Học nhấc chân tiến vào đại sảnh, nhìn Ôn Lương đang thanh thản uống trà, nhịn không được nhíu mày, “Ngươi là kẻ nào?”
“Ngươi không biết ta là ai?” Ôn Lương đặt chén trà xuống, “Mới không gặp một thời gian thôi mà đã quên mất ta, ngươi đúng là quý nhân hay quên.”
Ôn Học cau mày, cẩn thận xem xét Ôn Lương, thấy hơi hơi quen mắt, nhưng vẫn khá khó nhận ra.
Ôn Lương của lúc này so với Ôn Lương của trước kia đã khác nhau rất nhiều.
Ôn Học nhìn thoáng qua hồ ly nhỏ trên bàn và Ninh Thư trên mặt đất, mí mắt hơi híp lại.
“Thật đúng là quý nhân hay quên.” Ôn Lương đứng lên. “Ta chính là Ôn Lương.”
“Ôn Lương?” Tròng mắt Ôn Học rụt lại, nhìn chằm chằm Ôn Lương, mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Sao ngươi có thể là con chó dại kia được.” Ôn Học lạnh lùng nói.
Ôn Lương không muốn bàn luận với đối phương cái chủ đề vô vị này, trực tiếp nói thẳng: “Ta tới vì muốn lấy nhà của ta về.”
Ôn Học nở nụ cười, một mặt xem thường, “Ta không cần biết ngươi là ai, chưa gì đã mở miệng nói mình muốn gì, có dũng khí gớm nhỉ, người chưa hỏi thăm bên ngoài một chút ta là ai sao.”