“Đây là Minh Châu, tặng cho ngươi, coi như là thù lao.” Ánh mắt của nữ tử dính chặt trên hạt châu, nói xong mới lẳng lặng dời đi.
Rõ ràng là cực kì để ý hạt châu, vì sao lại muốn tặng không cho cô.
Ninh Thư cúi đầu nhìn hạt châu trong lòng bàn tay, trả lại cho nàng, “Không cần đâu, tính ra ta cũng chẳng làm gì cả, không cần phải trả thù lao cho ta.”
“Ngươi nhận đi, coi như, ….” Nữ tử nhìn Trăn Trăn trên lưng Ninh Thư, “Coi như là lễ vật ta tặng đứa nhỏ này.”
Không quen biết nhau mà có thể tặng lễ vật quý đến vậy sao, hơn nữa thứ này có thể sánh ngang được với cống phẩm rồi.
Bao nhiêu người chỉ vì một hạt châu hoàn mỹ sẵn sàng nhảy vào núi đao biển lửa tìm kiếm một lần lại một lần.
Đã vậy đây lại còn là một viên trân châu chất lượng cao đến vậy.
Ninh Thư chưa bao giờ tin có miếng bánh nào từ trên trời tự động rớt xuống.
Có mà mỡ đấy mà húp nhé cưng.
“Vô công bất thụ lộc, ta không cần.”
Ninh Thư trả hạt châu lại cho nữ tử xong lập tức rời đi.
Nữ tử vô cùng kinh ngạc.
Thôn trưởng tay cầm chén cháo đột ngột đi vào, trong cháo còn có vài cọng rau dại.
Nữ tử nhận lấy không lộ vẻ ghét bỏ, còn tặng trân châu cho thôn trưởng, nói là thù lao.
Cả đời thôn trưởng chưa bao giờ thấy qua viên trân châu nào lớn tới như vậy, tay xoa xoa quần áo, cảm tạ liên tục, cẩn thận nhận lấy trân châu.
Có được một viên trân châu như vậy cả đời có thể sống dư dả.
Ninh Thư rời khỏi nhà thôn trưởng, vỗ nhẹ lưng Trăn Trăn: “Thế gian này không có nơi nào thực sự an bình bé con ạ.”
Một nơi xa xôi như ở đây còn có thể lòi ra một chiến thần quốc gia.
Đường đường được xưng là chiến thần lại bị người đập thành cái dáng vẻ kia, đại danh chiến thần này thật sự không phải dùng quá bừa bãi sao?
Đáng tiếc cho đại xà.
Nếu không đuổi nàng ta đi, có lẽ nàng ta sẽ không phải chết tức tưởi như vậy, lúc ấy chỉ nghĩ, tốt xấu gì đường đường cũng là một con đại xà sắp hóa giao, sẽ không bị chết dễ dàng đến vậy.
Nhưng thực tế đã vả cho Ninh Thư một cái bạt tai.
Ninh Thư bắt đầu đắn đo có nên đổi chỗ sống hay không.
Ninh Thư càng nghĩ càng cảm thấy sự tồn tại của đại xà chính là để cung cấp gan xà cho nam nhân kia.
Ninh Thư: … _(´ཀ`」 ∠)_
Về đến nhà, Ninh Thư đặt Trăn Trăn lên giường, vuốt mặt bé, “Hay chúng ta đi chu du thiên hạ.”
Lại sắp lưu lạc rồi, mà thôi kệ đi, dù sao cũng đầy hướng để đi.
Ninh Thư hoài nghi đôi nam nữ này là vai chính.
Cùng trải qua hoạn nạn, thấy chân tình.
Chuẩn đét, tình yêu đấy, dù sao cũng đầy kẻ ngu muội lại ngông cuồng rơi vào trong hố đen đấy rồi.
Nữ tử muốn cõng tướng quân tới Bạch Vân Quan.
Thôn trưởng vừa nhận được viên trân châu tuyệt hảo, tức khắc hảo tâm vội vàng nhờ tráng hán trong thôn nâng tướng quân đến Bạch Vân Quan.
Hai người họ rời đi chưa được bao lâu thì có một đoàn người tiến vào thôn.
Hoa văn phức tạp vẽ đầy trên mặt khiến khuôn mặt họ nhìn hơi dữ tợn.
Vừa vào thôn, một người trong nhóm ngắc ngứ tiếng phổ thông dò hỏi, “Hai người lúc trước đi đâu rồi?”
“Bọn họ đến Bạch Vân Quan rồi.” Thôn dân nói.
Đừng trông cậy những thôn dân này có thể vì một người không quen không biết mà đặt cược tính mạng che giấu.
Người cầm đầu nhăn nhó, làm hoa văn trên mặt vặn vẹo.
“Đại Tư Tế, hay là bắt một tên dẫn chúng ta đi Bạch Vân Quan xem thử.”
Một người đề nghị.
Đại Tư Tế cầm đầu nhắm hờ hai mắt, ngay sau đó mở bừng mắt ra, cất bước tới nhà thôn trưởng.
Ninh Thư ôm đứa nhỏ, chăm chú nhìn những người mặt mũi sặc sỡ, lại là yêu ma quỷ quái phương nào muốn tới bắt nạt thôn dân nơi đây?
Thấy bọn họ đi về hướng nhà trưởng thôn, Ninh Thư cũng tò mò đi theo, không ít thôn dân đều đến xem náo nhiệt.
Đại Tư Tế vừa nhìn thấy trưởng thôn, lập tức bóp chặt cổ ông ta.
Thôn trưởng mặt đầy hoang mang, Đại Tư Tế lạnh lùng nói: “Mau giao Giao Châu ra đây.”
Thôn trưởng vốn nào biết giao châu là gì, ngược lại đối phương bóp chặt cổ càng khiến khuôn mặt ông đỏ rực lên vì thiếu khí.
“Đại Tư Tế, ngài bóp cổ hắn chặt như vậythì hắn làm sao có thể nói chuyện được.” Người bên cạnh nhắc nhở.
Người bên cạnh nói với thôn trưởng: “Giao Châu là một hạt trân châu, giao hạt châu ra đây, bằng không chết ráng chịu.”
Dưới sự uy hiếp kề cận của tử vong, thôn trưởng lập tức nghĩ tới hạt châu tiểu binh kia tặng cho mình, té ngã lộn nhào chạy vào phòng lấy hạt châu.
“Phải cái này không, tôi chỉ có duy nhất một hạt châu này.” Thôn trưởng nơm nớp lo sợ nói.
“Đại Tư Tế?”
Nam nhân được xưng là Đại Tư Tế gật gật đầu.
Người này lập tức cầm lấy hạt châu, “Cuối cùng cũng tìm được Giao Châu rồi.”
Ninh Thư nheo mắt, Giao Châu?
Hạt châu này không phải là thứ mà nữ tử kia muốn đưa cho cô sao?
Chẳng lẽ nàng ta muốn giương đông kích tây.
Giao Châu là nước mắt giao nhân trong truyền thuyết đó hả?
Ninh Thư: →_→
Luôn có điêu dân muốn hãm hại bổn cung.
Thế giới này có hẳn cả giao nhân luôn sao?
Đừng có gạt chị đây…
“Đại Tư Tế, Thừa Linh Thạch vẫn chưa tìm thấy, mấy gã Lập Quốc kia thật quá đáng giận, dám ngang nhiên đoạt đồ của chúng ta đi.”
“Tên kia đã bị Đại Tư Tế của chúng ta hạ cổ, Đại Tư Tế có thể dễ dàng truy tung hắn, tất cả đều là nhờ ngài ấy có phòng bị.”
Vừa nói xong, nam nhân Đại Tư Tế lập tức thay đổi sắc mặt.
Dĩ nhiên, mặt mũi bị vẽ loạn thì sao có thể nhìn sắc mặt hắn thay đổi thế nào, nhưng da mặt hắn rõ ràng đang run rẩy, cuối cùng đột ngột hộc ra một búng máu.
“Đại Tư Tế?” Người bên cạnh khẩn trương đỡ lấy.
Đại Tư Tế hổn hển: “Cổ mẫu không còn cảm nhận được sự tồn tại của bên kia, cổ tử chết rồi.”
“Việc này…”
“Bạch Vân Quan ở đâu, mau dẫn chúng ta đi.” Nam tử nói với thôn trưởng.
Thôn trưởng bị những người này dọa sợ, vội vàng gật đầu, “Đi… đi theo tôi.”
Đoàn người nhanh chóng chạy tới Bạch Vân Quan.
Ninh Thư nghĩ nghĩ cũng đi theo, vì cô nghe được hai chữ quan trọng. Linh thạch.
Có khi là kết giới thạch cũng nên. Hê hê.
Không thể tưởng tượng được trên người hai tên kia lại mang theo đồ tốt này.
Đoàn người bên này dĩ nhiên chẳng thu hoạch được gì, lúc họ đặt chân vào Bạch Vân Quan thì người đã bỏ đi từ lâu rồi.
“Đại Tư Tế, nếu tiếp tục đuổi theo nữa, chúng ta sẽ xâm nhập vào địa phận của Lập Quốc, như vậy rất bất lợi.”
Đại Tư Tế hừ lạnh, “Những tên tặc tử đó dám trộm tộc bảo của tộc ta!”
“Không có linh thạch bảo hộ, tộc nhân của chúng ta sẽ chịu tổn thương rất lớn.”
Đại Tư Tế giận dữ, cả da mặt đều run rẩy.
“Cố ý để lại giao châu, mang đi linh thạch trân quý hơn rất nhiều, thật quá xảo trá.”
Ninh Thư nghe trộm toàn bộ cuộc trò chuyện nhưng vẫn cảm thấy mình đã bỏ lỡ cái gì đó.
Linh thạch này là gì?
Có phải kết giới thạch không?
Xem tình hình của họ bây giờ, hẳn là cực kì để ý thứ linh thạch kia đi.
Nếu vậy khả năng cô xin được một phần linh thạch có cao hay không.
Trong lòng Ninh Thư như bị mèo cào. ༼ ༎ຶ ෴ ༎ຶ༽
“Đại Tư Tế, chúng ta có tiếp tục đuổi theo không?”
Đại Tư Tế phiền muộn nhìn trời, “Giờ ta có cảm nhận được vị trí của bọn họ đâu, tử cổ chết mất rồi.”
Ninh Thư: …(ಠ ∩ಠ)
Nữ tử kia muốn giương đông kích tây, Ninh Thư cũng lợi dụng điều này, dẫn mối họa tới Bạch Vân Quan.
Không nghĩ tới lão đạo sĩ kia, ấy vậy mà thật sự có thể giải quyết vấn đề này.
Giờ biết nói gì cho tốt đây? (Bị vả mặt liên tục mà)
Sớm biết thế nên giữ chân hai tên đó ở lại.
Nhưng có lẽ muốn lưu lại cũng không được, đã biết có người đuổi theo phía sau sao có thể ở lâu một chỗ.
Trơ mắt nhìn bảo vật thân yêu vuột khỏi tầm tay mình, chạy trốn trước mặt mình.
Tâm của mị, can của mị… (༎ຶ⌑༎ຶ)
Cô không biết nhìn hàng, chẳng lẽ 2333 cũng không biết nhìn hàng?
Sao 2333 không có chút động tĩnh nào vậy?
Ninh Thư bình phục tâm thái, tiếp tục nhìn những người này sẽ ra quyết định thế nào, nếu bọn họ quyết định truy đuổi, Ninh Thư sẽ theo sau.
“Đại Tư Tế, lúc này đi vẫn còn kịp.” Người bên cạnh khuyên nhủ.
“Tên Hiên Viên Hạo kia võ công cái thế, nếu giải được độc, không chắc chúng ta đánh lại được.” Người khác nói.