“Thích gì chứ, em chỉ là một đứa tàn tật, ngay cả đường cũng không tự đi được, và tất nhiên em cũng chẳng thể tự sinh tồn trên tinh cầu Selde này.” Alvis nói, “Em chỉ là thứ kéo chân người khác, có lẽ tới một lúc nào đó sẽ bị vứt bỏ.”
(thương bé)
Ninh Thư sửng sốt, ngay sau đó nói: “Sao có thể thế được, không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.”
Alvis cúi đầu, đưa một cái bánh mì cho Ninh Thư: “Chị ăn đi.”
“Cám ơn em.” Ninh Thư vui vẻ nhận bánh mì, bánh mì có màu đen, chắc làm từ kiều mạch.
Ninh Thư xé túi đựng, cắn một miếng, bánh có vị hơi lạ, hơn nữa cũng không được mềm cho lắm.
Nhưng giờ Ninh Thư thật sự rất đói, nên cho dù bánh mì có quá hạn và bốc mùi, Ninh Thư vẫn cảm thấy rất ngon.
Ninh Thư cắn miếng bánh, uống hớp nước, xong xuôi quay sang nói với Alvis: “Em cũng ăn đi.”
Sắc trời dần chuyển sang đen, nhiệt độ trong không khí cũng dần hạ thấp xuống.
Ninh Thư sửa sang lại giường đệm được làm từ mấy tấm ván gỗ.
Trên giường có một cái chăn đen sì và mấy bộ quần áo rách.
Ninh Thư xoa tay, làm ấm bàn tay lên một chút, sau đó giũ bụi trên chăn màn.
Ninh Thư giũ giũ tấm chăn, bụi bặm bay mù mịt, làm Ninh Thư họ sặc sụa.
Núi rác có rất nhiều tro bụi, đã vậy cũng không có nước để giặt đồ.
Mà cho dù có giặt sạch rồi, chỉ cần phơi ra ngoài trời một buổi sáng, chắc chắn sẽ bị bám đầy bụi.
Thực sự, người ở trên tinh cầu Selde có ý chí sống còn vô cùng kiên cường, năng lượng sốt sót không thể khinh thường.
Alvis ăn, nhìn Ninh Thư dọn dẹp.
Sau khi Ninh Thư sửa soạn lại xong giường chiếu, cả người đã cứng ngắc, nhìn Alvis nói: “Chị em mình nhanh nhanh lên giường thôi.”
Ninh Thư không có cách nào thích ứng nổi sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày cao tới vậy, ban ngày còn đang ở giữa Sahara, buổi tối lại bị ném xuống Nam Cực.
Alvis chậm rãi lăn bánh xe xe lăn, tới mép giường, cậu nhóc không có cách nào đứng dậy, chỉ có thể khom người bò lên trên tấm ván.
Ninh Thư ôm eo Alvis, định bụng bế cậu nhóc lên giường, kết quả dùng sức hơi quá, suýt chút nữa trật lưng.
Cô quên mất hiện giờ mình đang trong trạng thái trói gà không chặt, quen thói sức lớn, đột nhiên trở nên yếu nhớt thế này, làm Ninh Thư muốn khóc.
Ninh Thư gian nan dìu Alvis lên ván giường, hô hấp dồn dập mà thở hổn hện.
Đệch, đúng là muốn mạng chị đây mà, chậc chậc.
Ninh Thư đặt chân Alvis vào trong ổ chăn, bàn tay chạm vào cẳng chân Alvis, chẳng khác gì gậy trúc.
Ninh Thư vén ống quần cậu nhóc lên, nhìn đôi chân teo tóp của Alvis, da bọc xương chẳng có tí cơ nào.
Ở tinh cầu Selde, có rất nhiều đứa trẻ sinh ra có vấn đề, đủ loại khuyết tật.
Ví dụ như đầu cực to, hoặc thân thể có chỗ dị dạng.
Nguồn nước ô nhiễm, thực phẩm dơ bẩn, chưa kể tới chất thải phóng xạ tồn tại trong môi trường.
Cơ thể bị nhiễm độc, tất nhiên những đứa trẻ được sinh ra cũng có vấn đề.
Ninh Thư mát xa cho Alvis xong, nằm xuống đắp chung chăn với cậu.
Ninh Thư cảm thấy cái chăn này hôi dã man, cô và Alvis cũng hôi chẳng kém.
Sống cạnh bãi rác thì thơm làm sao được, nói không chừng ngửi nhiều thành quen, lại chẳng thấy gì nữa.
Có điều trời lạnh vãi chưởng, cho dù có chăn, nhưng Ninh Thư vẫn có cảm giác như nằm trong hầm băng.
Ninh Thư không nhịn được xích tới gần Alvis, Alvis hỏi: “Chị ơi, chị làm gì thế?”
“Chị đang thực hiện tục ngữ lá lành đùm lá rách ấy mà, sát lại gần nhau cho ấm, trời lạnh quá, để chị ôm em nhé.” Ninh Thư dính chặt vào người Alvis.
Ninh Thư tỉnh như sáo vì lạnh, hoàn toàn không ngủ được.
Ở Selde, mỗi ngày đều là một trận chiến, mỗi ngày đều là tra tấn.
Ninh Thư nói với Alvis: “Chị chắc chắn sẽ dắt tay em rời khỏi nơi này, đến tinh cầu khác sinh sống, chữa khỏi chân cho em, giúp em có thể đứng lên được, cho dù không khỏi được, thì cũng phải dùng chân cơ giáp, để cho em có thể đứng dậy bước đi được.”