Ninh Thư lại nhanh chóng ném thêm vài mẩu rác nữa vào mấy đứa còn lại, khai phá vòng vây quanh mình, chân cao chân thấp chạy vào trong núi rác.
Một đám củ cải nhỏ hò hét đuổi theo sau lưng Ninh Thư.
Ninh Thư cầm một mẩu rác giống như dây thép gai bén nhọn, xoay người đe dọa, “Chúng mày còn dám đi theo tao lần nữa, tao sẽ chọc mù mắt chúng mày, có giỏi thì bay vào đây.”
Ninh Thư không chạy tiếp như vừa nãy nữa, ngược lại cô lật người giữ chặt dây thép trong tay lao vào mấy đứa nhóc.
Gương mặt của Ninh Thư lộ rõ vẻ tàn nhẫn, một bộ muốn đồng quy vu tận, khiến cho mấy đứa củ cải nhỏ sợ tới mức ngây người.
“Tao nói cho mày biết, tao còn lâu mới sợ mày nhé.” Thằng nhóc run rẩy nói.
“Chúng ta đi, đi nói cho anh trai của Vivian biết, để anh ấy đuổi con nhóc này và đứa em trai què quặt của nó ra khỏi nơi này.”
Nói xong, thằng bé lập tức bỏ chạy.
Thằng nhóc chủ yếu không phải do sợ Ninh Thư, mà là sợ hai mắt của mình ở trong trận đấu vừa rồi đã bị Ninh Thư làm hỏng.
Ở Selde, có thể không có chân, bởi không có chân vẫn có thể bò đi được, nhưng một khi đôi mắt bị hỏng, vậy thì cách cái chết không còn xa.
Bởi không có mắt không thể tìm được đồ ăn trong biển rác vô tận.
Chờ tới khi đám trẻ bỏ chạy hết, Ninh Thư mới dám thả lỏng cơ thể, mồ hôi ướt đẫm.
Ninh Thư cất dây thép đi, dùng làm vật phòng thân, ôm lọ nhỏ đi về nhà.
Ninh Thư về tới nhà, nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện, một giọng là của Alvis, giọng còn lại là của Vivian.
Ninh Thư đi vào trong lều, nhìn cuốn sách trên đùi Alvis.
Cuốn sách tương đối mục nát, Vi Vi An ngồi cạnh Alvis, đọc chung sách với cậu bé.
Alvis ngẩng đầu, nhìn thấy lọ dưa trong ngực Ninh Thư, sửng sốt nói: “Chị đã về?”
Vi Vi An chào Ninh Thư, “Chị Elisa.”
Ninh Thư đặt lọ dưa xuống, nhìn Vivian nói: “Về sau nếu em không bận việc gì, có thể tới đây trò chuyện với Alvis.”
“Vâng ạ.” Vivian cười híp mắt lại, mái tóc màu rượu đỏ của cô bé bầu bạn bên cạnh Alvis rất xứng đôi.
Không biết có phải là vì đôi chân của mình không, Alvis rất trầm mặc, lời nói cũng ít, chẳng có người bạn nào.
Nhưng ở chỗ này, quan hệ giữa người với người sao có thể đơn giản thế được, đừng nói tới quan hệ bạn bè, thậm chí ngay cả người ruột thịt chỉ vì một miếng rác có thể ăn được cũng có thể trở mặt thành thù, tranh cướp của nhau.
Người của tinh cầu Selde có tuổi thọ rất ngắn, đa phần sống tới hai mươi, còn tới được ba mươi tuổi là chắc chắn kết thúc một đời người.
Ở tuổi có thể sinh sản, những đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi đã bắt đầu sinh con, chờ tới lúc con nhỏ có thể đứng dậy tìm ăn, thì mạng sống của họ cũng kết thúc.
Có một vài đứa nhỏ đói tới cồn cào, lúc chưa hiểu chuyện gì đã ăn hết cơ thể của cha mẹ chúng.
Rõ ràng đang ở trong thời hiện đại tráng lệ, vậy mà dân cư của hành tinh Selde lại đang chết dần chết mòn.
Không biết nếu người của tinh cầu Selde có thể rời khỏi chốn này, thì tuổi thọ của họ có tăng lên không nhỉ.
“Alvis, em biết chữ sao?” Ninh Thư kinh ngạc hỏi, việc Alvis biết chữ sao cô lại không biết.
Trong cốt truyện, Elisa cũng không biết điều này.
Vivian nói: “Alvis lợi hại lắm đó chị, tự cậu ấy biết chữ.”
Ninh Thư càng kinh ngạc, ở Selde người có thể biết chữ, quả thực là lông phượng sừng lân, cực kỳ hiếm có, bởi vì mỗi ngày đều phải vật lộn để sinh tồn, kiếm ăn trong đống rác, nào ai có được ý thức tư tưởng giác ngộ như vậy.
Tri thức ở chỗ này thực chất không có đất sử dụng, một quyển sách còn không bằng một mẩu bánh mì.
Alvis nói: “Em không biết chữ, trên sách có hình vẽ, em dựa theo hình vẽ nói thôi.”
Ninh Thư liếc nhìn sách trên đùi Alvis, hóa ra đang đọc truyện cổ tích minh họa bằng tranh ảnh.
Ninh Thư uống một cốc nước, nói với Alvis: “Lần sau nếu chị tìm được sách, sẽ mang về cho em đọc, cũng để cho em bớt buồn chán khi ở nhà một mình.”
“Cảm ơn chị.”
Vi Vi An thấy Ninh Thư đã trở lại, cũng ngượng ngùng không dám nấn ná ở lại thêm, đành chào hỏi rồi tức khắc rời đi.
Ninh Thư gắp một vài thứ trong lọ ra, một ít trái cây, còn có đồ ăn, trong không khí nhộn nhạo vị chua.
Khiến quai hàm người ngửi được thấy nhức mỏi.
Ninh Thư ngửi mùi đồ ăn và trái cây, nói với Alvis: “Vivian thật sự là một cô bé tốt.”
Một cô bé lương thiện, còn đưa đồ cho Alvis ăn.
Trên gương mặt tái nhợt của Alvis mang theo một nụ cười mỉm, làm cho đôi mắt màu lam của cậu phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như một viên sapphire sáng chói hoa lệ.
Ninh Thư nhìn Alvis, trong lòng cũng rất vui sướng, nếu Alvis vui vẻ, áy náy trong lòng Elisa cũng bớt đi được phần nào.
Trước đây, khi Elisa rời khỏi tinh cầu Selde, cô đã hứa với cậu nhóc sẽ quay trở lại, nhưng cuối cùng Elisa lại không thực hiện được lời hứa của mình.
Ninh Thư bỏ dưa chua vào trong nồi, sau đó đổ một ít than đá vào trong nồi để lọc nước.
Ninh Thư đốt lửa bắt đầu nấu dưa chua.
Ninh Thư cũng không biết đây có phải là dưa chua thật không, chẳng may xảy ra phản ứng hóa học gì đó thì chết toi.
Đúng là hố cha.
Ninh Thư đảo đồ ăn và trái cây trong nồi, trong lòng ao ước, giá có thêm gói mì thả vào nồi thì tuyệt làm sao.
Ninh Thư thực sự muốn ăn thịt, ăn thịt, ăn thịt.
Cực thèm luôn!
Ninh Thư sợ mấy thứ này có độc, nên nấu lâu hơn bình thường một chút.
Sau đó mới múc cho mỗi người một chén.
“Để chị ăn trước xem thế nào.” Ninh Thư nói, bưng chén húp trước nếm thử một ngụm, chua chua, rất ngon miệng.
Ninh Thư cầm lấy một quả có kích thước bằng trái bóng bàn rồi cắn một miếng, thịt quả chua chua, hạt giống bên trong có rất nhiều.
Trông có vẻ hơi giống sơn tra.
Ninh Thư ăn hết một chén canh, còn ợ lên một cái, không xảy ra phản ứng gì, hẳn là không có độc, nói với Alvis: “Không sao rồi, em ăn đi.”
Alvis cúi đầu uống một ngụm, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, chị không cần phải làm vậy đâu, nếu chị xảy ra chuyện gì, em cũng không sống nổi.”
Ninh Thư tùy ý nói, “Chắc chắn chị em mình có thể sống sót được, chỉ cần em có ý chí muốn sống.”
Ninh Thư đậy nắp lọ vào, cất đi, cô rất sợ mấy thằng nhãi con lại chạy tới nhà cô, cướp đi thứ này.
Ninh Thư thấy sắc trời còn sớm, lại chuẩn bị ra cửa đi tìm thêm đồ để ăn.
Giờ Ninh Thư chẳng khác gì con chuột, tích góp từng li từng tí một, trong nhà có thức ăn, trong lòng mới không hoảng sợ.
Khả năng thích ứng của con người thật sự rất mạnh, dưới sự uy hiếp của cái chết, Ninh Thư cảm thấy, ở trong đống rác tìm ăn, cũng không phải là loại việc khó chấp nhận như cô đã tưởng.
Sinh tồn không chấp nhận việc giữ giá, làm màu.
“Đừng đi nữa, chị đã ra ngoài lâu rồi, trời cũng sắp tối rồi đó chị.” Alvis nói.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, mặt trời lên cao tới đỉnh điểm, màn đêm có thể mau chóng tới thế sao?
Nhưng Ninh Thư vẫn ngoan ngoãn nghe lời không ra ngoài nữa, sau khi trời tối, không có mặt trời, sẽ lạnh tới mức khiến người đông lạnh tới chết.
Chẳng may cô chết rét ở bên ngoài thì sao.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, dứt khoát mang chăn mang ra ngoài phơi phóng một lúc, làm vậy có lẽ sẽ giúp cho buổi tối ấm áp hơn một chút.
Nếu dính nhiều tro bụi, đợi sau khi thu vào lại phủi qua một lượt.