Cuộc khảo nghiệm vẫn còn đang tiếp tục, một nhân viên công tác mang Ninh Thư đến một điểm kiểm tra khác.
Ninh Thư nhìn khắp nơi, ghi nhớ lại những chỗ đặc thù cô đã đi qua.
“Nhìn cái gì đấy?” Nhân viên công tác nhìn tới Ninh Thư đang láo liên nhìn khắp nơi, không vui nói.
Ninh Thư lập tức thu hồi ánh mắt lại, đôi tay câu nệ túm lấy vạt áo vân vê, “Tôi, tôi chưa từng nhìn qua mấy thứ này.”
Nhân viên công tác nghe Ninh Thư nói vậy, trên mặt hiện lên vẻ tự hào lại khinh thường, “Đừng nhìn bậy, nếu mạo phạm tới cơ giáp sư cao quý, ngươi sẽ phải chết rất khó coi đấy.”
“Tôi, tôi biết rồi…” Giọng Ninh Thư run run, cứ như kiểu rất sợ.
Nhân viên công tác dẫn Ninh Thư tới một phòng thí nghiệm, bên trong có các dụng cụ khảo nghiệm, có cả lớn cả nhỏ, vô số kích thước.
“Dùng ý niệm nâng quả cầu này lên.” Nhân viên công tác thả một viên đá tròn cỡ trái bóng bàn lên mặt bàn.
Ninh Thư dùng tay cầm lấy, rất nặng.
Ninh Thư mê mang hỏi: “Tôi nên làm như thế nào?”
Nhân viên công tác nói: “Ngươi phải dùng lực tinh thần lực của mình, để khiến cho quả bóng này đứng yên trong không trung.”
Ninh Thư: →_→
Lơ lửng?
“Nếu không thể khiển nó bay lên được, ít nhất ngươi cũng phải dùng lực tinh thần đẩy viên đá này đi một đoạn.” Nhân viên công tác nói.
Ninh Thư chết lặng, “Không được đâu.”
Nhân viên công tác này cũng không phải người có lực tinh thần cường đại, cũng không biết thao tác cụ thể, chỉ nói qua loa mấy câu, khiến Ninh Thư thộn mặt.
Sắc mặt nhân viên công tác cực kỳ u ám, nếu không phải đứa nhóc này có lực tinh thần tiếp cận cấp S, còn lâu hắn ta mới nói chuyện với loại tiện dân này.
Thứ ti tiện ăn rác rưởi.
Một tài năng thiên phú, vậy mà lại xuất hiện trên người thứ tiện dân bẩn thỉu, quả thực quá phung phí của trời.
“Ngươi tập trung tinh thần, tập trung ý niệm, tập trung một loại ý niệm, nghĩa là tập trung suy nghĩ về một việc, ngươi nghĩ quả cầu này có thể bay, để cho quả cầu bay lên là được.” Nhân viên kiểm tra nổi xung.
Ninh Thư tỏ vẻ vô tội, phóng xuất ra lực tinh thần, kích thích quả cầu nhỏ một chút, sau đó cũng chẳng thấy động tĩnh gì.
“Vậy cũng được sao?” Nhân viên kiểm tra không nói nên lời, “Tốt xấu cũng là lực tinh thần cấp S cơ mà.”
Ninh Thư nhún vai, “Tôi thậm chí còn không hiểu anh đang nói về cái gì?”
Không được trải qua huấn luyện đặc biệt, sao có thể điều khiển được lực tinh thần.
Thật là…
Nhân viên công tác không nói gì, dù sao cabin kiểm tra đo đạc đã thẩm định kĩ, xác suất sai sót chỉ có 1/100000.
Ninh Thư tò mò ngây thơ hỏi: “Có phải chỉ cần không dùng tay có thể di chuyển đồ vật, thì được coi là lực tinh thần cường đại không?”
“Lực tinh thần không phóng xuất được ra bên ngoài thì không chắc chắn sẽ có lực tinh thần cường đại, nhưng nếu là người có ý niệm cường đại thì nhất định là người có lực tinh thần cường đại.” Nhân viên công tác nói.
Ninh Thư mở to hai mắt, lập tức nói: “Thật vậy chăng, em trai tôi có thể không cần dùng tay cũng có thể di chuyển đồ vật, có đôi khi ngay cả giường cũng có thể di chuyển được.”
Trên mặt nhân viên công tác lộ ra vẻ mừng như điên, nôn nóng nói: “Em trai ngươi hiện đang ở đâu?”
“Chân của em tôi không đi được, vì vậy em ấy không thể tới khảo nghiệm lực tinh thần được, hơn nữa em trai tôi bị người ta cho là quái vật, nên chưa bao giờ ra khỏi cửa, cũng không dám gặp gỡ những người khác.” Ninh Thư nói.
Nhân viên công tác:…
Rõ ràng là người có lực tinh thần cường đại, lại bị cho là quái vật.
“Nhanh, nhanh dắt ta đi tìm em trai ngươi.” Vận khí quá tốt, gặp được hai chị em có lực tinh thần lực đạt chuẩn.
Ninh Thư lắc đầu, “Em trai tôi không muốn gặp người khác.”
“Chỉ cần thằng bé ra khỏi cửa, bọn ta có thể cho nó đãi ngộ tốt nhất, có rất nhiều người hầu hạ, ở trong căn phòng lớn, có thể ăn no, từ đây cáo biệt bần cùng.” Nhân viên công tác dụ hoặc Ninh Thư.
“Còn được thưởng rất nhiều tinh tế tệ.”
Ninh Thư tỏ vẻ khát khao, ngay sau đó lắc lắc đầu, “Tính cách em trai tôi rất quái dị, sẽ không gặp người ngoài, nếu các người cưỡng bách nó, khi nó phát cuồng lên, hai mắt đỏ bừng, chung quanh cuồng phong gào thét, đồ vật sẽ lơ lửng bay lên, hơn nữa có khi thằng bé còn định tự sát.”
Ninh Thư ở trong lòng A di đà phật một tiếng, Alvis kỳ thật là một đứa trẻ ngoan.
“Còn… Còn sẽ tự sát?” Nhân viên công tác không tưởng tượng nổi, có được lực tinh thần cường đại, thế mà lại bị cho là quái vật.
Mà con quái vật này lại không biết trên người mình mang theo bảo tàng.
Trời xanh thật đúng là có mắt như mù.
“Các người tốt nhất là đừng đi quấy rầy em trai tôi, nếu thằng bé tự sát, tôi cũng sẽ không đi các người nữa.” Ninh Thư lui ra phía sau hai bước vô cùng cảnh giác.
Nhân viên công tác day day thái dương, “Ta đi xin chỉ thị cấp trên một chút, ngươi ở chỗ này chờ ta, đừng chạy loạn.”
Ninh Thư trực tiếp lắc đầu, “Xin các người đừng quấy rầy em tôi, em tôi sẽ không đi theo các người đâu.”
“Bọn ta sẽ không bỏ qua một người có lực tinh thần cường đại tới vậy đâu.” Nhân viên công tác nói.
Ninh Thư ngơ ngác, “Gì?”
“Không phải, ta nói, chúng ta sẽ không để sót một người có thể trở thành cơ giáp sư cường đại đâu, em trai ngươi có thiên phú tốt tới vậy, ngàn vạn lần không được lãng phí.”
Ninh Thư vẫn lắc đầu, “Không được, các người sẽ bức tử em tôi mất.”
Vẻ mặt của nhân viên công tác không kiên nhẫn, “Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi xin chỉ thị của cấp trên.”
“Đừng đi, đáng lẽ ra tôi không nên nhắc tới em trai của mình.” Ninh Thư hối hận, sắc mặt uể oải, “Em trai sẽ trách tôi, em trai sẽ giết tôi mất.”
Nhân viên công tác không thèm nhìn Ninh Thư nữa, vội vàng rời đi. Ninh Thư lập tức đứng tại chỗ chờ đợi, vẻ mặt không kiên nhẫn, sau đó mon men tới chỗ đi bộ.
Nhìn ngó khắp nơi.
“Thưa cô, nơi này không phải là chỗ cô nên tới, xin cô rời khỏi đây.”
Ninh Thư vừa đặt chân lên tầng, một robot mặc tuxedo đứng ra ngăn cản Ninh Thư, lạnh nhạt nói.
Ninh Thư không còn cách nào, chỉ có thể quay đầu lại, giờ chưa phải là lúc nên rút dây động rừng.
Ninh Thư ngoan ngoãn đi xuống tầng, phỏng đoán, tầng trên có lẽ là chỗ khá quan trọng.
Phi thuyền cực kỳ lớn, Ninh Thư ngạc nhiên đi dạo khắp nơi, nhớ kỹ một ít dấu hiệu, ngẫu nhiên gặp được một vài con robot, đám robot này hoặc làm lơ Ninh Thư, hoặc sẽ xua đuổi cô.
Ninh Thư xoay người rời đi, cũng không lưu luyến, chờ thêm một thời gian nữa, Ninh Thư lại tính toán đi tới tầng trên xem thử, không biết robot kia còn canh giữ ở chỗ đấy không hay còn canh giữ ở nơi nào.
“Thưa cô, nơi này không phải là chỗ cô nên tới, xin cô rời khỏi đây.” Robot lặp lại lời nói lúc trước.
Ninh Thư:…
Xem ra con robot này cố thủ tại chỗ này.
Ninh Thư chỉ có thể rời đi, đi loanh quanh khắp nơi, có đôi khi còn mở cửa phòng nhìn ngó.
Cô không lo lắng gì về việc đám người trên phi thuyền sẽ không thấy cô, suy cho cùng ở trên phi thuyền này, về cơ bản mọi người đều bị nhìn thấu.
Bị theo dõi.
Rất nhanh, có một robot lại đây, đối diện với Ninh Thư nói: “Thưa cô, mời cô đi về phòng kiểm tra, xin cô đi cùng tôi.” Robot dẫn đường đi phía trước.
Nhất cử nhất động của robot này đều giống với con người, công nghệ phát triển đến mức tận cùng, có phải cũng đã có thể phá núi lấp biển, chế tạo được ra sinh mệnh.
Lại nói tiếp 2333 cũng là một loại công nghệ có sinh mệnh.
Ninh Thư đi theo người máy về tới căn phòng kiểm tra lúc trước, robot khom lưng, đặt tay lên ngực, “Chủ nhân tôn quý, người đã được đưa tới.”