Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1335: Ám ảnh cực đoan 6



Dịch: Moringa

Trình Phi nói chuyện rất lịch sự, không cưỡng ép Ninh Thư, nhưng lại biểu đạt ý kiến của riêng mình.

Ninh Thư gật đầu, “Em biết, em sẽ cẩn thận suy nghĩ lại.”

Bàn tay Trình Phi đỡ gáy Ninh Thư, kéo Ninh Thư dựa vào ngực, “Ngải Vân, anh muốn dành cho em những thứ tốt nhất, hy vọng em có thể sống vô âu vô lo, không cần vì tiền mà hãm sâu vào những dối trá của xã hội.”

Ninh Thư: Một lời không hợp là ôm người ta.....

Lúc Trình Phi nói chuyện, lồng ngực hơi rung động, tiếng nói giống như vọng từ trong ngực ra.

Có một sự mê hoặc nói không nên lời. Đây là một người đàn ông rất có mị lực.Tính cách cũng tốt, dường như không có khuyết điểm gì.

Trình Phi buông Ninh Thư ra, hôn trên trán cô, “Anh tới phòng khám, ở nhà em chú ý an toàn.”

Ninh Thư ừ một tiếng, cười tủm tỉm vẫy tay với Trình Phi.

Sau khi Trình Phi đi, nụ cười trên mặt Ninh Thư tắt ngóm, cô xoay người vào chung cư.

Về đến nhà, Ninh Thư nhìn toàn bộ chung quanh căn nhà, lấy máy hút bụi bắt đầu lau dọn.

Mỗi góc ngách đều quét tước, ngay cả phòng tắm cũng cọ rửa một lần.

Ninh Thư muốn tìm xem trong nhà này có camera theo dõi hay không

Camera mini có vẻ không dễ dàng phát hiện.

Sau đó Ninh Thư cảm thấy cả người đều không ổn, Bạcch Ngọcc Ssách cô phát hiện trong phòng tắm có một cái.

Những góc khuất trong phòng khách thì không thấy gì, Ninh Thư cảm thấy có lẽ nó sẽ đặt trên đèn chùm.

Đèn treo khá cao, Ninh Thư không với tới.

Ngay cả phòng tắm cũng có, vậy phòng khách chắc chắn cũng có.

Ninh Thư: →_→

Lí do gì lại lắp trong phòng tắm, vậy lúc cô tắm rửa, Trình Phi chẳng phải thấy hết hay sao.

Không chừng cả nhà này khắp nơi đều là camera, máy nghe lén.

Ninh Thư bắt đầu hồi tưởng, xem từ lúc mình đến thế giới này có làm chuyện gì khác người, dễ khiến bị hoài nghi hay không.

Không có việc gì tự dưng lắp theo dõi trong nhà làm cái gì.

Trình Phi đang giám sát cô.

Nhưng vì sao Trình Phi lại muốn giám thị cô?

Ninh Thư mang theo con dao nhỏ trên người, xách túi rác ra cửa.

Ninh Thư vứt rác xong, vén tay áo lên, miệng vết thương trên cánh tay đỏ ửng.

Lúc cô tới nhà ba mẹ, Trình Phi tức khắc tìm tới, không cần gọi cho cô, cũng không gọi hỏi ba mẹ Ngải.

Ninh Thư sờ sờ miệng vết thương, ấn vào, lập tức thấy đau nhói.

Ninh Thư nghi ngờ trong tay cô có gài máy định vị.

Chỉ cần máy vẫn gài trên người, cho dù cô đi đâu, Trình Phi cũng biết.

Chuyện này rất quái dị, dục vọng khống chế của Trình Phi khiến người ta thấy kinh khủng.

Ninh Thư nhìn vết khâu, quan sát chi tiết, mỗi bác sĩ có cách khâu khác nhau.

Nhìn một lúc, Ninh Thư cầm con dao nhỏ, hướng về miệng vết thương, cắt hay là không đây?

Nếu bên trong thật sự có máy định vị, nên xử lý ra sao?

Ninh Thư từ từ rạch trên miệng vết thương, sợi chỉ khâu không phải một lần có thể cắt được, kéo qua kéo lại, đau hơn hoạn.

Ninh Thư đau nhe răng trợn mắt, cuối cùng cũng cắt được chỉ.

Miệng vết thương sau khi bị Ninh Thư “hành hạ” xong, sưng tấy nặng nề.

Ninh Thư gẩy miệng vết thương ra, nhìn xem bên trong có thứ gì hay không.

Cuối cùng cô cũng tìm được một dị vật bên trong, thứ này vô cùng nhỏ, hơi giống con chip, to tầm nửa móng tay cái.

Ninh Thư nhìn thứ này, cất nó vào túi, sau đó đi tới tiệm thuốc mua kim và chỉ khâu, còn cả thuốc sát trùng giảm sốt.

Ninh Thư nhớ lại cách khâu của Trình Phi, thật cẩn thận khâu lại vết thương.

Phải cảm tạ việc học nữ hồng của thế giới trước, giờ Ninh Thư cầm kim chỉ, tâm không hoảng tay không run, cố gắng mô phỏng theo cách khâu của Trình Phi.

Sau đó cô ném kim vào thùng rác, bôi thuốc, từ từ đi về nhà.

Về đến nơi, Ninh Thư cảm nhận được có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình chòng chọc.

Ngải Vân hẳn đã cảm nhận được, thực ra cô ấy đang bị người nhìn trộm.

Đặc biệt là Ngải Vân luôn một mình ở nhà, cảm giác sẽ càng rõ ràng hơn.

Chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh Trình Phi ngồi trước màn hình máy tính, theo dõi từng hành động từng cử chỉ của cô, thật khiến người ta sởn tóc gáy.

Một người chồng hoàn mỹ như vậy, thực ra lại là một tên stalker, không phải như bộ killing stalker đó chứ.

Dẫu sao cũng là vợ mình, làm gì đến mức phải rình coi chứ.

Phỏng chừng tên Trình Phi này muốn biết vợ mình đi đâu, làm gì, nắm giữ tuyệt đối mọi hành động của vợ mình trong mọi tình huống mọi hoàn cảnh.

Nếu vậy dục vọng khống chế của hắn quả thật rất mạnh.

Ninh Thư cất con chip vào trong túi, về tới nhà, mở TV lên, cô ngồi trên sô pha, vờ như đang xem TV.

Ninh Thư tu luyện với đôi mắt vô định nhìn chằm chằm vào TV.

Bà cho mày nhìn, mặt bà đây đẹp, khí chất bà đây vô địch, thích rình cho rình thoải mái.

Tu luyện một lúc, Ninh Thư đứng dậy đỉa chỗ tủ lạnh tìm đồ ăn.

Ninh Thư mở tủ lạnh, tìm đồ ăn bên trong, nhìn thấy trong tủ vậy mà cũng có máy theo dõi.

Ninh Thư vờ như không phát hiện, cầm gói mì trước lỗ kim, đóng tủ lại.

Ngay cả tủ lạnh cũng gài máy, sao không gài ở hố xí luôn đi, nhìn xem hôm nay bà ị phân màu gì.

Quả đúng là tên tâm thần.

Ninh Thư đến phòng bếp nấu mì, liếc ngang liếc dọc, đảo quanh phòng, hiện giờ cô muốn biết, trong căn nhà này có chỗ nào không có camera không.

Có khác gì 360 độ không góc chết không.

Người chồng hoàn mỹ trong mắt người khác này quá khủng bố rồi.

Có khi nào là boss ẩn không.

Ninh Thư ngồi trên ghế ăn mì, nghĩ thầm trong lòng, có nên chờ đến tối khi Trình Phi trở về, đập cho hắn phọt cả phân ra ngoài không?

Cái chết của Ngải Vân, có phải do Trình Phi là kẻ thủ ác không?

Dục vọng khống chế của Trình Phi quá mạnh, có thể bởi vì nguyên chủ làm chuyện gì khiến hắn không thể chấp nhận được, vượt qua sự khống chế của hắn, nên hắn mới giết cô ấy?

Ninh Thư vừa ăn, trong đầu vừa lướt qua đủ loại giả thiết.

Ninh Thư ăn mì xong, quyết định giả lơ, quan sát tình hình rồi tính toán tiếp.

Buổi tối, lúc Trình Phi trở về, cầm trên tay một bó bách hợp tươi mát, tặng cho Ninh Thư.

Ninh Thư nhận hoa, “Cảm ơn, đẹp quá.”

Trình Phi vén tay áo Ninh Thư lên, kiểm tra miệng vết thương, hỏi: “Bôi gì lên trên đây thế?”

“Vết thương nhiễm trùng nặng, hơn nữa lại còn rất đau, em tới tiệm thuốc gần đây mua ít thuốc kháng sinh sát trùng.” Ninh Thư nói, dị vật bị khâu vào trong tay, còn lâu mới lành được.

“Miệng vết thương đau sao không gọi cho anh, anh mang thuốc giảm đau về cho em.” Trình Phi dịu dàng nói.

Ninh Thư ừ một tiếng.

Ninh Thư cắm hoa trong bình, đặt bình hoa giữa bàn ăn.

Rất đẹp.

Trình Phi thấy vậy, cười với Ninh Thư, nói: “Hôm nay chúng ta ăn bò bít tết nhé.”

Trình Phi mang nguyên liệu vào phòng bếp chuẩn bị món bò bít tết.

Rất nhanh, món bò bít tết đã được làm xong, tay nghề Trình Phi rất tốt, không kém gì món ăn trong mấy nhà hàng hạng sang.

Hơn nữa cách bày trí trên bàn cũng rất đẹp.

Trình Phi là một người đàn ông am hiểu cách sống, cũng rất có tình thú.

Trình Phi đưa miếng thịt đã cắt xong tới trước mặt Ninh Thư, lấy phần trên đĩa cô.

“Ăn đi.” Trình Phi dịu dàng nói với Ninh Thư.

Bò bít tết đã cắt xong thật tiện, Ninh Thư chỉ việc dùng dĩa xiên, là có thể ăn.

Mà Trình Phi còn muốn cắt thêm một đĩa nữa.

Thật là săn sóc tỉ mỉ.