Đối mặt với tình huống như vậy, Trình Phi cũng không tỏ ra phẫn nộ, ngược lại còn hỏi Ninh Thư, là do hắn không tốt hay sao?
“Không, chính bởi vì anh làm quá tốt, cho nên em không thể đáp lại anh được.” Ninh Thư nói.
Trình Phi khoan dung nhìn Ninh Thư, “Theo logic em nói, em không thể báo đáp cho anh, vậy càng không nên ly hôn mới đúng, em nên hồi báo cho anh thật tốt, chứ không phải chạy trốn.”
“Em không chạy trốn, chỉ là em không muốn lưng mang gánh nặng thiếu nợ anh.” Ninh Thư nhún vai, “Chúng ta không thể chia tay trong hòa bình sao?”
Trình Phi không nói lời nào.
Nhận được điện thoại hai vợ chồng già họ Ngải vội vàng chạy đến, vừa vào cửa, mẹ Ngải lập tức đánh vào cánh tay Ninh Thư,“Con nói với mẹ thế nào, nói sẽ không cư xử thế nữa, giờ mới được bao lâu hả?”
“Aiya, đau, đau quá.” MK, thêm một lần đau.
“Làm sao vậy?” Mẹ Ngải vén tay áo lên, nhìn thấy vết thương ửng đỏ của Ninh Thư, vội hỏi: “Sao lại thành thế này.”
Ninh Thư chỉ vào Trình Phi, “Hắn đánh.”
“Đừng nói bậy.” Mẹ Ngải giơ tay định đánh, lại sợ gây đau vết thương cũ của Ninh Thư nên thôi, “Trình Phi không phải kiểu đàn ông đánh vợ, vết thương này cũng không phải do đánh.”
Ninh Thư:…
“Sao lại thế này, sao lại đòi ly hôn nữa?” Giáo sư Ngải cả người mặc vest nặng nề nói.
“Không thể sống an ổn một ngày hay sao?” Giáo sư Ngải nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư tỏ vẻ oan ức, “Đừng chỉ trách con, ba cũng xem Trình Phi đi, tuy rằng ly hôn là con nói ra trước, nhưng con cũng có nỗi khổ riêng.”
Trình Phi bình tĩnh trả lời: “Ba, ba cũng đừng vội nóng giận, có chuyện gì từ từ nói, còn con, con sẽ không ly hôn Ngải Vân đâu, ba yên tâm đi.”
“Nhưng tôi muốn ly hôn, tôi không muốn sống cùng anh nữa, ở với anh không khác gì ngồi tù.” Ninh Thư nói.
“Ta chống mắt lên xem con còn bày trò tới khi nào.” Giáo sư Ngải tức giận chỉ vào Ninh Thư nói.
“Vậy sao hai người không nhìn xem Trình Phi đã làm chuyện gì?” Ninh Thư chỉ vào vách tường, chỉ vào các góc, “Tất cả những chỗ đó, đều giấu máy theo dõi.”
“Mỗi ngày con đều sống dưới mí mắt Trinh Phi, mọi hành động đều dưới sự giám sát của hắn, ngay cả phòng tắm toilet cũng gắn camera.” Ninh Thư oán giận, “Thế còn chưa là gì, ngay cả tủ lạnh cũng có, như vậy có khác gì ngồi tù đâu.”’
Hai vợ chồng già họ Ngải ngơ ngác nhìn Trình Phi, gương mặt Trình Phi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trình Phi ngồi ở trên sô pha, xoa xoa ấn đường, không nói gì.
“Trình Phi, chuyện này suy cho cùng là như thế nào?” Mẹ Ngải hỏi, “Vì sao trong nhà lại đặt nhiều máy theo dõi thế?”
Trình Phi vuốt mặt, nói: “Máy theo dõi trong nhà này đều là con lắp, bởi vì con lo lắng cho Ngải Vân.”
“Lo lắng cũng không cần đặt nhiều camera thế.” Giáo sư Ngải cau mày, “Mỗi người đều là cá thể độc lập, con giám sát nó như vậy, là ba, ba cũng tức giận, chứ đừng nói con gái của ba.”
Trình Phi gật đầu, “Con biết sai rồi, con sẽ gỡ toàn bộ camera ra.”
Thái độ nhận sai của Trình Phi rất chân thành, “Chẳng qua con lo lắng Ngải Vân một mình ở nhà sẽ xảy ra chuyện.”
“Nó đã lớn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ, cho dù là ba hay mẹ nó cũng không quản thúc nó đến vậy.” Giáo sư Ngải nói: “Chuyện lần này dừng ở đây, sau này đừng lắp camera trong nhà nữa.”
Ninh Thư:………
Dừng ở đây, ở đây, thôi á…
“Ba, con muốn ly hôn.” Ninh Thư kiên định nói.
“Đừng gây chuyện nữa.” Giáo sư Ngải quát lớn Ninh Thư.
“Hắn không chỉ giám sát con, còn gài máy định vị trong người con nữa.” Ninh Thư lấy con chip ra, “Hắn khâu thứ này trong vết thương của con.”
Giọng của mẹ Ngải hơi run rẩy, hỏi Ninh Thư: “Thật vậy sao?”
“Thật ạ, miệng vết thương mãi không lành, hơn nữa vô cùng đau đớn, lúc đến hiệu thuốc cắt chỉ mới thấy bên trong có thứ này.”
“Ở nhà giám sát con thì cũng thôi đi, lúc con đi đâu hắn cũng biết hết.” Ninh Thư lạnh mặt.
Ánh mắt hai vợ chồng già nhìn Trình Phi có chút không tốt, “Sao lại phải cấy máy định vị vào người con bé?”
Trình Phi thở dài một hơi, đứng lên vào phòng ngủ, cầm tờ giấy ra, đưa cho giáo sư Ngải, “Ba, chuyện này thực ra con không muốn nói cho hai người biết.”
“Thật ra Ngải Vân có vấn đề tinh thần, tính tình cố chấp thái quá, bác sĩ nói cô ấy có chứng hoang tưởng bị hại.” Trình Phi bất đắc dĩ giải thích.
“Cái gì.” Giáo sư Ngải vội vàng nhận lấy giấy khám, đây là kết quả chẩn đoán của bác sĩ.
Giáo sư Ngải không thể tin được nhìn Ninh Thư, lại hỏi Trình Phi: “Chuyện này bắt đầu từ lúc nào?”
“Đã một thời gian rồi, khoảng tầm một năm trước, cho nên con mới không cho Ngải Vân ra ngoài làm việc, máy theo dõi trong nhà là để khi con ở phòng khám, lúc nào có thể theo dõi tình hình trong nhà.”
“Chuyện cài máy định vị, là con sai, con sợ Ngải Vân đi chỗ nào mà con không biết, ba mẹ, thực xin lỗi.” Một người đàn ông trưởng thành như, nói chuyện này cũng đỏ mắt.
Hai vợ chồng già nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần từ đả kích con gái mình mắc bệnh tâm thần.
Ninh Thư:…
Ha hả, Trình Phi làm chuyện gì cũng đều hết lòng hết sức nhỉ.
Chỉ cần như vậy là đã tẩy trắng thành công?
“Trình Phi, anh mới có vấn đề ấy, hành vi của anh có khác gì theo dõi, anh còn hạn chế hoạt động hằng ngày của tôi, tôi không bị bệnh hoang tưởng có mà anh mới mắc bênh tâm thần ấy.”
Ninh Thư đẩy đẩy mẹ Ngải, “Mẹ, mẹ nói đi, con thật sự không có bệnh.”
Ninh Thư cảm thấy đầu óc mình hiện giờ vô cùng tỉnh táo, rất rõ ràng, cô không cảm thấy bản thân mắc bệnh tâm thần gì cả.
Còn bảo cô bị bệnh hoang tưởng?
Mẹ Ngải nhìn về phía chồng, giáo sư Ngải cầm tờ đơn, sắc mặt khó coi.
“Ngải Vân, bởi vì em phát bệnh trong cuộc họp lớp, còn làm mình bị thương tay, anh mới gài máy định vị.” Trình Phi buông tay nói.
“Không ngờ rằng em lại phát hiện.”
Ninh Thư không cảm xúc, “Không phải hai bạn học nam đánh nhau sao, sao lại thành ra tôi phát bệnh?”
Mày mới có bệnh.
“Lúc em phát bệnh, ký ức không được rõ ràng lắm, anh chỉ có thể nói với em như vậy.” Trình Phi giải thích.
“Anh không muốn làm em thấy bản thân mình có chỗ nào khác thường.”
Ninh Thư:…
Thật đúng là dụng tâm lương khổ.
“Tôi không có bệnh, tôi thật sự không có bệnh.” Ninh Thư suýt chút nữa chỉ tay lên trời thề.
Cô bị bệnh tâm thần á!
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Giáo sư Ngải nhìn về phía Trình Phi, “Trình Phi à, trong khoảng thời gian này cảm ơn con, nếu không chúng ta vẫn luôn không biết Ngải Vân mắc bệnh.”
“Là con sai, đáng ra con phải nói chuyện này cho ba mẹ lâu rồi, nhưng con sợ ba mẹ lo lắng.” Trình Phi nói, “Con yêu Ngải Vân, cho dù Ngải Vân có thay đổi thế nào, con cũng không rời bỏ cô ấy.”
“Càng không muốn cô ấy phải đối mặt với ánh mắt quái dị của người khác.” Thái độ Trình Phi kiên định.
Ninh Thư lau nước mắt cá sấu, mẹ nhà anh, tôi cảm động, mới là lạ…
- --
Có ai phát hiện tui đang đăng chương rất đều không? Mỗi ngày hai chương đó.